Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu

Chìm trong đê mê, cô không nhận ra rằng chiếc lưỡi ấm mềm của anh đã bắt đầu, từng chút từng chút một, trượt xuống.

Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, Sở Tường Hùng đã ngậm gọn trong miệng hạt đậu hồng bé nhỏ mềm mại ở dưới cô, phả hơi thở nóng bỏng vào nơi nhạy cảm, tê tê nhồn nhột, đôi môi yêu kiều của Lâm Phiên Phiên không chịu được mà run lên, trong lòng thực ra vẫn là hoang mang lắm, nhưng sự thâm tình dịu dàng của Sở Tường Hùng đã dần dần xua tan sự căng thẳng đi rồi.

Biết rằng Lâm Phiên Phiên đang dần xuôi theo, Sở Tường Hùng mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình và quần áo trên người Lâm Phiên Phiên, sau đó nhấc cô đặt lên đùi mình, đẩy từng chút một cái dục vọng đang cương cứng vào trong Lâm Phiên Phiên.

“Tường Hùng…”

Khi cái cứng ngắc của Sở Tường Hùng chạm vào, Lâm Phiên Phiên toàn thân run lẩy bẩy, cái đêm bị Hoắc Mạnh Lam cưỡng đoạt bỗng hiện về trong tâm trí cô.

Sở Tường Hùng tưởng rằng đã đụng phải vết thương trên bụng cô, liền nhẹ nhàng dỗ dành:

“Em đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm bụng em đau đâu.”

Vừa nói tay vừa xoa lưng Lâm Phiên Phiên, khiến cho hai đầu núm trên bộ ngực mỹ miều lộ ra dáng vẻ mê người, một tay nhẹ nhàng giữ lấy phần eo, rồi từ từ đẩy xuống, để hai cơ thể ngập sâu vào nhau.

“Ưm…Tường Hùng…”

Hai tay Lâm Phiên Phiên bấu chặt vào gáy Sở Tường Hùng, mắt ngấn lệ nhìn gương mặt ôn nhã như ngọc của anh.

Khoảnh khắc này, gương mặt của Hoắc Mạnh Lam cuối cùng đã tan biến trong tâm trí cô.

Phần hạ bộ tràn đầy cảm giác sung sướng và thỏa mãn, khiến cho từng tế bào trong cơ thể cô không giấu được hưng phấn.

“Em yêu à, em…khít quá…”

Sở Tường Hùng đưa lưỡi liếm láp đôi môi căng mọng tươi tràn của Lâm Phiên Phiên, nhắm nghiền mắt lại, anh cảm thấy như bị Lâm Phiên Phiên hút trọn linh hồn rồi.

“Tường Hùng…anh thật là hư…”

Lâm Phiên Phiên bị câu nói gợi tình đó của Sở Tường Hùng làm cho mặt đỏ ửng cả lên, không dám đáp lại, giờ phút này toàn thân đê mê đến tột đỉnh, cơ thể nhấp xuống, nuốt ngập đến tận gốc của Sở Tường Hùng vào bên trong.

“Ahh…”

Sở Tường Hùng phấn khích rít lên, nếu không phải nhờ thể lực anh cường tráng, thì suýt chút nữa đã phóng xa vạn dặm rồi.

“Này tiểu yêu, em cố tình đúng không, xem anh xử lý em thế nào.”

Sở Tường Hùng giận dỗi nhéo chiếc mũi xinh xắn của Lâm Phiên Phiên. Hai tay nhấc cặp mông trắng mịn nhảy xuống giường, giữ nàng trên tay rồi điên cuồng thúc.

“Ahhh…”

Lâm Phiên Phiên hét lên, kẹp chặt hai đùi vào Sở Tường Hùng, hai tay cũng bấu chặt gáy anh không rời, mà không biết rằng, cô như thế này khiến cho Sở Tường Hùng tốn không ít sức lực. Anh bắt đầu chạy nước rút, dùng lực nhấp mạnh hơn, sâu hơn.

“Ah…Tường Hùng…ahhh”

Lâm Phiên Phiên chỉ còn cảm giác như lên mây, lâng lâng sung sướng, phần thân trên được kéo về đằng sau, hai quả đào mật trước ngực cũng đung đưa theo làn tóc dài đổ xuống như thác nước, rung rinh.

“Em yêu, em đẹp lắm.”

Sở Tường Hùng cúi xuống ngậm lấy nụ hoa đào hồng hào trên những quả đào đào mật, thốt ra lời ca ngợi từ tận đáy lòng.

Trong biệt thự có hai người đang chìm trong men say sắc dục, chết không hối tiếc. Còn bên phía bệnh viện, Hàn Phiêu đang tìm Lâm Phiên Phiên đến phát điên lên rồi.

Anh ta thậm chí không biết mình bị Sở Tường Hùng chuốc thuốc mê, vẫn còn tưởng là mình ngủ quên nên để lạc mất Lâm Phiên Phiên. Lúc này, đang vừa lo lắng vừa tự trách, biết được Sở Tường Hùng đã đưa Lâm Phiên Phiên rời khỏi viện, anh ta liền vội vàng nghe ngóng nơi ở của Sở Tường Hùng.

Chỉ tiếc là người trong cái bệnh viện này dù biết thân phận của Sở Tường Hùng, chứ cũng chẳng mấy ai biết hắn ở đâu.

Ngoại trừ Hứa Thịnh.

Bất quá, Hàn Phiêu cũng chẳng thèm đi làm nữa, cứ đứng ỳ ra ở phòng khám của Hứa Thịnh, nói gì cũng không chịu đi.

Hứa Thịnh bất lực nhìn anh chàng đẹp trai cố chấp trước mặt, khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong tâm trí hắn, nghĩ được làm được.

Hứa Thịnh đứng dậy, đóng cánh cửa phòng khám đánh sầm một tiếng. Miệng nở một nụ cười không tốt đẹp mà cánh đàn ông ai cũng hiểu, hắn ngồi xuống cạnh Hàn Phiêu.

“Anh đóng cửa lại làm gì?”

Nụ cười kỳ quái của Hứa Thịnh làm cho Hàn Phiêu nổi hết cả da gà.

“Ồ mỹ nam, cậu nói xem tôi muốn làm gì nào. Tôi thực ra có một sở thích mà không ai biết. Đó chính là…tôi không thích phụ nữ…”

Hứa Thịnh nhẹ nhàng đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, rồi đưa mười ngón tay nõn nà nắm lấy bàn tay của Hàn Phiêu, ánh mắt đầy si mê, ngỏ:

“Phong Phong, cậu thấy tôi đây thế nào, có đẹp không?”

“Này, anh bị khùng hả.”

Hàn Phiêu thất kinh hất tay Hứa Thịnh ra, một bước né xa, cái tiếng gọi ‘Phong Phong’ rợn người của Hứa Thịnh lại làm da gà da vịt cậu rơi rụng hết cả xuống đất.

“Không ngờ được trông anh đoàng hoàng tử tế, mà lại là loại người kinh tởm như vậy, tránh xa tôi ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui