Ngôn Tình Trở Về


"Liêu Nhược bày kế hủy tư cách"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Viên Viên, con trai ơi! Hy vọng của cha đặt hết lên con rồi đó!" Liêu Nhược đặt tay lên vai con trai, nét mặt nghiêm túc nói.
Liêu Viên Viên không tình nguyện lắm né vai đi, "Nhưng tại sao phải bắt con giả bệnh, cha giả bệnh cũng như nhau mà?"
Liêu Nhược khổ sở, "Haizz! Con không biết tính mẹ con đâu, ta mà bệnh nàng ấy chắc chắn sẽ nói "còn thở được là không sao, đợi ta đi đánh xong trận lôi đài cuối cùng này rồi tính", nhưng con bệnh thì khác, mẹ con sẽ lo lắng, không đi đánh lôi đài nữa."
Liêu Viên Viên hơi bất lực, "Nhưng mà con đâu có biết giả bệnh, chắc chắn sẽ bị phát hiện cho coi."
Liêu Nhược thấy thái độ của con trai hơi dao động rồi thì cười nói: "Không sao không sao, cha kiếm được một viên đan dược, chỉ cần con nuốt xuống là trông giống như không còn sống lâu vậy đó, không cần con giả vờ đâu!"
"Con trai! Viên Viên, ngăn cản mẹ con đi đánh lôi đài, tất cả nhờ vào con đó!"
"Được thôi…"
Hai cha con thương lượng xong, nhanh tay đi sắp xếp mọi thứ.

Một lát sau, Thi Lục đang thử kiếm ở trong vườn chuẩn bị tham gia trận lôi đài cuối cùng thì nghe thấy tiếng la thất thanh từ trong vọng ra: "Viên Viên ơi! Con làm sao vậy!!"
Thi Lục vứt kiếm qua một bên, đi vào phòng định coi hai cha con đó đang giở trò gì, ai ngờ vừa bước vào cửa thì thấy Liêu Nhược ôm con trai, mà mặt con trai đen thui, môi tím tái, trên vạt áo còn dính vết máu như mới ói máu xong, người thì đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Thi Lục ngỡ ngàng, lập tức nhào qua, nắm lấy tay con trai, "Sao thế này, Viên Viên bị sao thế?"
Liêu Nhược vội nói: "Ta cũng không biết, mới nãy chúng ta còn đang nói chuyện thì nó bỗng nôn ra máu rồi ngã xuống.

Có phải thằng bé ăn nhầm thứ gì rồi không?"
Thi Lục nghiến răng: "Viên Viên trúng độc rồi.

Thời điểm này mà hạ độc nó là muốn ngăn cản ta đi lôi đài, mà đối thủ trận cuối của ta vừa hay là ả Mang Sơn Độc Nữ, chắc chắn là ả hạ độc! Đi, chàng đưa con trai theo, chúng ta đi lôi đài ép ả giao thuốc giải ra!"
Liêu Nhược: "Hả… thật ra cũng không chắc là ả đâu, lỡ như nhầm lẫn thì quê lắm phải không?"
Thi Lục trừng mắt với hắn, "Không phải ả làm thì là chàng làm chắc? Đừng có phí lời nữa, mau ôm con theo ta, không là trễ bây giờ."
Liêu Nhược: "A Lục à, ta thấy là nên tìm dược sư khám cho Viên Viên."
Thi Lục không nói nhiều với hắn, ôm con rồi đạp cửa ra ngoài, Liêu Nhược vội vàng chạy theo, thấy thanh kiếm trong viện cũng biến mất rồi, hắn tức giậm chân một cái rồi mau chóng đuổi theo.


Hắn muốn ngăn cản thê tử tham gia thi đấu giành tư cách thôi mà, ai dè nàng ấy kiên trì muốn đánh với người ta như vậy.
Đến gần mười mấy tòa lôi đào dựng dưới Doanh Châu tiên sơn, Thi Lục trông thấy Mang Sơn Độc Nữ cũng vừa mới đến.

Nàng ấy cầm kiếm tới trước mặt nàng ta nói: "Có phải ngươi hại con trai ta không?"
Mang Sơn Độc Nữ che mặt bằng một tấm sa tím mỏng, đôi mắt màu tím sẫm, nàng ta nhìn Liêu Viên Viên trong lòng Thi Lục, nở nụ cười như có như không, "Là ta hạ độc đó, thì sao nào."
Liêu Nhược mới chạy đến đúng lúc nghe được câu đó, lời chực nói lại nuốt xuống.
Thi Lục tức giận nói: "Hay lắm, quả nhiên là Độc Nữ nhà ngươi! Mau giao thuốc giải của con trai ta ra đây!"
Mang Sơn Độc Nữ giơ bàn tay sơn móng màu đen lên khảy khảy tấm khăn che mặt, nói: "Muốn ta giao thuốc giải cũng được, trừ phi ngươi tự nhận thua."
"Bỉ ổi! Không chịu đưa thì ta đánh tới khi nào ngươi đưa mới thôi!" Thi Lục nhét con trai vào lòng Liêu Nhược, rút kiếm đâm về phía Mang Sơn Độc Nữ.

Nàng ta mỉm cười, phất tay đánh bay thế kiếm của nàng ấy, "Còn chưa đến thời gian lên lôi đài, đánh bây giờ là vi phạm quy tắc."
"Mặc quy tắc chả quy tắc, ta cứ muốn ép ngươi phải giao thuốc giả ra bây giờ đó!" Thi Lục đang rất nóng ruột, thế kiếm thay đổi, mang theo nộ hải vạn trượng, từng cơn sóng biển ập về phía Mang Sơn Độc Nữ.
Mang Sơn Độc Nữ chỉ có sở trường về dùng độc, không giỏi những công phu thế này, nàng ta cố gắng tránh đi, "Hóa ra mấy trận trước ngươi chưa dùng hết thực lực." Tay áo dài của nàng ta phất qua, một cơn gió mang mùi hương thoang thoảng lan ra tứ phía.

Thi Lục không dám đến gần, thanh kiếm như con sóng dữ đánh trả những cơn gió đó.
Hai người giao thủ thu hút sự chú ý của rất nhiều khán giả.

Các tu sĩ đến xem thi đấu nghị luận với nhau: "Sao đánh bây giờ rồi? Không phải còn nửa canh giờ nữa mới mở lôi đài sao?"
"Bọn họ quy phạm quy định, người chấp pháp của Doanh Châu chắc chắn sẽ tới nhanh thôi, tới lúc đó e là tư cách của hai người đều bị hủy.

Dù có chuyện gì thì cũng chờ lên lôi đài rồi giải quyết chứ, bây giờ mà đánh thì không sáng suốt rồi."
"Chắc là có chuyện gì đó, ngươi nhìn nam tử bên cạnh hai người họ đi, là Liêu công tử của Liêu gia Tây Hải đó.

Nữ tử áo lục kia chắc là phu nhân hắn.


Quan hệ giữa Liêu gia Tây Hải và Doanh Châu luôn không tệ, không chừng lần này Doanh Châu sẽ xử lý nhẹ tay chút."
"Cái này không chắc đâu, mấy hôm nay chúng ta ở đây cũng thấy nhiều người bị phạt rồi đó, ngươi có thấy Tắc Dung thượng nhân hạ thủ lưu tình lần nào đâu… Ê, tới rồi, Tắc Dung thượng nhân tới rồi kìa! Xem ra hai người này sắp phải bị gạch tên rồi."
Trong lúc hai nữ tử đánh nhau không thấy trời trăng thì một đám khí rơi xuống từ trên không, tách hai người ra.

Sau đó một bóng người xuất hiện ở giữa, chính là Tắc Dung.
Hắn nhìn hai nữ tử, nói: "Hai người các ngươi vi phạm quy tắc, hủy bỏ tư cách thi đấu lôi đài, gạch tên khỏi bảng xếp hạng, không được tham gia tranh đoạt tư cách lần này, đi về đi."
Vẻ mặt Thi Lục thoắt biến, định nói gì đó nhưng bị Liêu Nhược chớp thời cơ bịt miệng lại.

Mà Mang Sơn Độc Nữ nghe mình mất tư cách cũng không có phản ứng gì thái quá, nàng ta đi tới trước mặt Tắc Dung, cười ha ha khom người nói: "Tắc Dung thượng nhân đã lâu không gặp, không biết ngài còn nhớ tiểu nữ không."
Tắc Dung lạnh nhạt, "Ngươi là ai."
Mang Sơn Độc Nữ nói: "Năm xưa Tắc Dung thượng nhân và lệnh sư đi ngang qua Mang Sơn cứu một cô bé mồ côi, cô bé đó chính là tiểu nữ.

Nay tiểu nữ thực hiện lời hứa năm đó, đến báo ân."
Tắc Dung ngẫm nghĩ giây lát, nhớ ra rồi, nhưng giọng điệu hắn vẫn đều đều như cũ, nói: "Đó không phải ta, là đệ đệ song sinh của ta Tắc Tồn."
Mang Sơn Độc Nữ sửng sốt, "Nhưng lúc đó y nói y tên Tắc Dung."
Hễ khi nào gây chuyện ở bên ngoài hoặc gặp tình huống khó giải quyết phải để lại tên thì Tắc Tồn luôn báo tên ca ca.

Tắc Dung không cần nghĩ cũng biết chuyện năm đó thế nào, "Rất rõ ràng, đệ ấy lừa ngươi." Nói xong, hắn biến mất.
Mọi người đứng xem kịch hay nãy giờ rất thỏa mãn lòng hóng hớt.

Liêu Nhược bên kia thấy chuyện đã xong thì nhỏ tiếng kể lại sự thật câu chuyện cho Thi Lục nghe.

Thi Lục nghe xong nổi điên, nhảy lên muốn đánh hắn.
"Tên khốn kiếp, tại sao muốn ngăn cản ta! Còn làm chuyện thiếu đạo đức vậy nữa, đáng hận!"

"Dừng tay đi mà, còn đánh nữa là Tắc Dung quay lại đó!"
Thi Lục dừng lại, bỏ kiếm xuống, không cam tâm lắm nói: "Tên khốn kiếp Tắc Dung! Sao Hề Vi thượng tiên lại thu hắn làm đồ đệ vậy, đáng ghét!" Một câu rất ác liệt nhưng nói rất nhỏ.
Liêu Nhược kéo tay thê tử, "Được rồi, chuyện đã định vậy rồi, chúng ta về trước đi."
Thi Lục vẫn còn tức giận, "Năm đó ta lên Doanh Châu tiên sơn bái sư mấy lần đều đụng ngay Tắc Dung dưới chân núi, tên khốn kiếp đó nói nếu ta không đánh lại hắn thì đừng mơ tưởng bái Hề Vi thượng tiên làm thầy.

Lúc đó kiếm đạo ta chưa thành, bị hắn đánh tới lăn qua lăn lại dưới đất, thù này ta nhớ mãi tới giờ!"
Liêu Nhược từng ở Doanh Châu một khoảng thời gian nên cũng có chút hiểu biết về Tắc Dung và Tắc Tồn.

Lần đầu tiên hắn nghe thê tử kể chuyện này, nghĩ ngợi một lúc rồi nói với nàng ấy: "Tính cách của Tắc Dung khá lạnh nhạt, hắn không làm chuyện như vậy đâu, với lại hắn mà tỷ thí với người khác thì thường sẽ phân thắng bại trong ba chiêu, nhanh gọn lẹ, kiểu trêu đùa nàng giống như kia hẳn là đệ đệ hắn Tắc Tồn.

Hai huynh đệ họ rất giống nhau, nàng nhận nhầm rồi đấy."
Thi Lục: "Á? Nhưng lúc đó hắn rất kiêu căng quăng lại cho ta một câu "Ta tên Tắc Dung, nếu không phục thì cứ tới tìm ta, đánh tới chừng nào ngươi phục mới thôi"."
Liêu Nhược: "Giọng điệu này thì là Tắc Tồn không sai rồi."
Thi Lục: "..."
Mang Sơn Độc Nữ: "Nam nhân đúng là thứ chẳng tốt lành gì, mất công ta còn muốn báo ân nữa."
Thi Lục: "Ngươi sấn tới gần vậy làm gì hả?"
Mang Sơn Độc Nữ: "Nghe các ngươi nói về Tắc Dung nên ta qua nghe.

À phải rồi, độc của con trai hai ngươi không phải ta hạ, có lẽ nó cũng không trúng độc đâu, lúc nãy ta cố ý chọc tức ngươi để dụ Tắc Dung ra gặp mặt thôi."
Thi Lục: "Nãy ta nghe ngươi nói, năm xưa ngươi được Hề Vi thượng tiên và Tắc Dung cứu, vậy sao ngươi chỉ tìm hắn báo ân vậy, sao không tìm Hề Vi thượng tiên?"
Mang Sơn Độc Nữ: "Ta cũng muốn lắm chứ nhưng Hề Vi thượng tiên đâu còn nữa, huống hồ nhiều người muốn tìm Hề Vi thượng tiên báo ân như vậy, ta chen không lại.

Chi bằng tìm Tắc Dung trước, dù sao cũng có liên quan mà."
Thi Lục: "Ngươi rất thông minh đó, sao nào, cũng thích Hề Vi thượng tiên hả?"
Mang Sơn Độc Nữ: "Hình mẫu của chúng ta cơ mà."
Thi Lục: "Có mắt nhìn người đó, đi, ta mời ngươi uống rượu, sẵn tiện xin lỗi ngươi luôn.

Chuyện hôm nay liên lụy tới ngươi, ta cũng có trách nhiệm, mặc dù nếu chúng ta đánh thật thì chưa chắc ngươi thắng được ta."
Mang Sơn Độc Nữ: "Ta mà từ chối thì bất kính quá, ta muốn uống Vũ Dạ Tửu ở phố Đông á.


Thật ra thắng hay không đối với ta không quan trọng, ta chỉ muốn gặp Tắc Dung một cái thôi."
Hai người khoác vai câu cổ đi, Thi Lục ném lại một câu, "Liêu Nhược, đợi ta về mà chưa thấy con trai bình an vô sự thì chàng chết chắc."
Liêu Nhược ôm con trai lau mồ hôi, nghĩ thầm, cuối cùng cũng ngăn được thê tử vào Hàm Dương bí cảnh rồi, không uổng phí tâm huyết của hắn.
Ngoài chuyện của bọn họ, những chuyện tương tự như thế cũng xảy ra trên lôi đài mấy hôm nay, kết quả cuối cùng là vẫn bị Tắc Dung tước bỏ tư cách tham gia, mất cơ hội vào Hàm Dương bí cảnh.

Có người oán trách, có người bất mãn nhưng cũng không thể thay đổi được kết quả.
Bởi vì sự kiện lần này chỉ diễn ra trong chính đạo tiên môn nên đám tà tu có trông mòn mắt cũng không được tham gia.

Thế là một cuộc họp được tổ chức âm thầm, triệu tập các tà tu để cùng nhau nghĩ cách.
"Cuộc họp hôm nay các tà tu có tiếng đến hết rồi, sao không thấy Hoa Trùng Nương?"
"Nói cũng lạ, mấy hôm nay không thấy Hoa Trùng Nương đâu cả, hình như sau lần ở Chướng Âm Sơn thì không thấy bóng dáng hắn nữa." Một nam tử mặt thư sinh nhìn sang nam nhân cao gầy mặc áo choàng, "Ảnh Vu, lúc trước ngươi cũng vào Chướng Âm Sơn mà, thế nào, có gặp Hoa Trùng Nương không?"
Ảnh Vu cười sằng sặc: "Gặp rồi thì sao, giữa chừng hắn tách ra với chúng ta rồi.

Bản thân hắn học nghệ không tinh, ai biết gặp phải ai, không chừng bây giờ thi thể hắn để nuôi trùng mất rồi.

Sao nào, chúng ta có thể hòa bình ngồi với nhau ở đây là vì Hàm Dương bí cảnh, bây giờ ta còn phải chịu trách nhiệm cho tung tích của Hoa Trùng Nương à?"
"Thư sinh không có ý này, ta chỉ hiếu kỳ chuyện xảy ra trên Chướng Âm Sơn thôi, các ngươi đi vào đó rồi mà cũng không chịu nói rõ, người ta làm sao không tò mò cho được."
"Nói rồi, trên đó không có gì hết, không tin thì thôi, hừ."
"Được rồi, các ngươi nói cái này có tác dụng gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là Hàm Dương bí cảnh." Một lão giả râu dài ngắt ngang hai người, nói: "Chúng ta đã biết Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận sẽ hoàn thành vào khoảng nửa tháng sau, tới lúc đó, ngoài các đệ tử của tứ đại tiên sơn và bảy phúc địa môn phái thì còn năm ngàn người nữa có thể vào bí cảnh, năm ngàn người này được chọn ra từ đại hội tiên đạo.

Bên đó người đông phức tạp, còn không ít tán tu nữa, đến lúc đó chúng ta có thể mạo danh, thay thế một số người trong đó, thế là có thể vào Hàm Dương bí cảnh rồi."
"Nếu bị phát hiện thì sao?"
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của từng người rồi." Lão giả vuốt râu cười nói.
- Hết chương 59 -
NNPH lảm nhảm:
Cái nhà họ Liêu này tấu hài xỉu.
Viên Viên cũng kế thừa dòng máu tấu hề nha.:)) Tới phần hậu truyện tấu hề với Kim Bảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận