Ngôn Tình Trở Về


"Mưa gió thét gào đến đoạn kết"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Dương lão phong chủ nhìn bầu không khí giữa hai người, bước lên hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Chấp Đình không trả lời, chỉ ngồi bên cạnh Thập Nhị Nương, khẽ khàng nắm lấy bàn tay nàng, nói: "Ta vẫn chưa thể hạ quyết tâm."
Thập Nhị Nương thở dài: "Nhưng ta đã hạ quyết tâm rồi."
Chấp Đình gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ luôn quyết định trước ta, có đôi lúc ta rất thích sự kiên quyết này của người, có đôi lúc cũng rất ghét."
Thấy Chấp Đình không đoái hoài tới mình, Dương lão phong chủ xụ mặt.

Ông ấy giơ tay lên: "Đi!" Sau đó dẫn đầu đi lên con đường dẫn đến đài cao.

Ông ấy vừa đi, những người khác cũng lục đục theo sau.

Chu Đan thượng tiên đứng im tại chỗ, thấy bọn họ đã bước lên đài cao mới điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên đài.
"Chấp Đình, ngươi giải thích xem vì sao Hề Vi sơn chủ chưa chết, còn xuất hiện ở đây." Dương lão phong chủ chỉ kiếm vào Chấp Đình, hỏi.
Một đệ tử Doanh Châu đứng sau ông ấy hơi bối rối nói: "Phong chủ, Chấp Đình thượng tiên là sơn chủ đấy ạ, như vậy bất kính…" Hắn nói đoạn thì bị một sư thúc phía sau kéo lại, vị sư thúc đó đè thấp giọng nói: "Hai đời sơn chủ đều có mặt, ngươi chớ xen vào."
Chấp Đình đứng dậy nói, "Không phải Dương lão phong chủ đã nghi ngờ ta giết sư phụ từ lâu, vẫn luôn thử tìm cách bới móc sơ hở của ta đấy sao? Tình huống trước mắt có lẽ ông cũng đoán ra rồi, còn cần ta giải thích ư?"
Dương lão phong chủ nghe vậy, cũng không biết mình nghĩ những gì, lửa giận bừng bừng: "Ngươi đúng là thứ lòng lang dạ sói, dám làm ra chuyện này.

Mau giao Hề Vi sơn chủ cho ta, sau đó theo ta về đền tội!"
"Đền tội? Nhắc tới đây, ta còn có chút chuyện muốn nói với Chu Đan thượng tiên." Chấp Đình rút thanh nhuyễn kiếm Phất Ly của mình ra.
Kiếm của hắn rất ít khi ra khỏi vỏ, những lúc xuất hiện cũng rất ôn hòa vô hại, dường như không thể nào làm bị thương người khác.

Nhưng lúc này, Phất Ky kiếm của hắn chầm chậm rút ra khỏi vỏ, mang theo hàn ý lạnh thấu xương tủy.

Trong những người có mặt tại đây, hiếm ai từng nhìn thấy Phất Ly kiếm, càng chưa bao nhìn thấy dáng vẻ đầy sát khí thô bạo của hắn.

Chu Đan thượng tiên đối diện cũng thầm sửng sốt, bất giác giơ vũ khí Hồng Thích của mình ra trước người.
Trông thấy cảnh này, ai nấy đều thấy khó hiểu, sao tự nhiên lại sắp đánh nhau thế này? Chấp Đình thượng tiên không phải thủ lĩnh chính đạo sao? Hàm Dương bí cảnh này là hắn đề ra mà.

Bình thường tứ đại tiên sơn vẫn có tranh chấp nhưng cũng không đến mức hai vị thượng tiên ra tay đánh nhau mà chẳng có lý do gì chứ?
Những người tâm tư đơn thuần thì chỉ hoài nghi mà thôi, còn những kẻ đầu óc linh hoạt thì đã nhận ra dị tượng xung quanh, nét mặt thấp thỏm không yên.
Chu Đan thượng tiên cầm Hồng Thích, ánh mắt áp lực: "Chấp Đình, ngươi muốn đánh với ta thì phải suy nghĩ cho kỹ đó, Doanh Châu ngươi có nhiều đệ tử ở đây như vậy, lỡ như dính đến bọn chúng thì không hay đâu.

Ngươi muốn đánh với ta hẳn là vì không muốn chia sẻ Quân Thiên Trượng nhỉ, cần gì phải thế, ta cũng không tham lam, huống chi ai đến trước thì người nấy có được bảo vật, chúng ta cùng là chính đạo, ta không muốn tranh giành với ngươi."
Chấp Đình buồn cười nói: "Quân Thiên Trượng?"
"Sao, không phải vì Quân Thiên Trượng à? Vậy vì sao ngươi muốn đánh một trận với ta?" Chu Đan thượng tiên híp mắt quét một vòng đài cao: "Với lại nghe Tắc Dung nói Lâm Tị thượng tiên của Đại Dư đang ở đây, sao không thấy hắn đâu?"
Chấp Đình thở dài nói: "Chu Đan thượng tiên, ngươi lên hòn đảo này, nhìn thấy vô số con rối quỷ, thật sự không nhớ ra một nơi nào sao?"
Ánh mắt Chu Đan thượng tiên hơi đổi sắc, "Nơi nào?"
"Bồng Lai." Chấp Đình nói: "Phải rồi, nơi này quá tàn tạ, lại bị băng tuyết phủ lấp, ngươi không nhận ra cũng bình thường.

Các đệ tử từng tham gia trận chiến Bồng Lai sau lưng ngươi không biết có nhận ra hay không?"
Chu Đan thượng tiên lập tức hiểu ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi là người còn sống sót của Bồng Lai năm đó!" Sau đó nàng ta sực nhớ lại sự xuất hiện trùng hợp của Hàm Dương bí cảnh, càng nghĩ kỹ càng thấy hoảng sợ, "Chẳng lẽ ngươi thiết kế đại cục này để phục thù?!"
"Chỉ vì giết ta chăng? Không, nếu ngươi muốn giết một mình ta thì biết bao năm qua đã động thủ rồi, không cần đợi đến bây giờ.

Ngươi muốn một lần giết sạch những người từng tham gia vào chuyện Bồng Lai! Lâm Tị thượng tiên chết trong tay ngươi rồi ư?"
Nhưng bên ngoài còn rất nhiều tu sĩ không biết chuyện Bồng Lai và nhiều tiên môn chính đạo có giao tình tốt với Doanh Châu thế kia mà, Chấp Đình thật sự điên cuồng thiết kế một tử cục, muốn giết nhiều người thế này?
Chu Đan thượng tiên nhìn nét mặt của Chấp Đình rồi nhìn mưa máu tanh tưởi trên vòm trời, đầu óc nàng ta bỗng trở nên sáng suốt, xâu chuỗi tất cả thành một ý niệm đáng sợ.
"Ngươi điên rồi à?" Không chỉ riêng Chu Đan thượng tiên không dám tin mà tất cả những tu sĩ ở đây cũng đầy hoang mang và sợ hãi.
Bồng Lai gì? Rốt cuộc là thế nào? Những người không biết chuyện cũ Bồng Lai thì khó hiểu, còn những người biết bí mật của Bồng Lai năm xưa thì gương mặt đã trắng bệnh, biểu cảm tuyệt vọng.
"Nếu đã biết nguyên nhân, vậy Chu Đan thượng tiên, ngươi có thể yên tâm an nghỉ rồi.

Tất cả những người đáng chết đều đang chờ ngươi đấy." Chấp Đình dứt lời, kiếm quang lạnh lẽo bay ra.

Chu Đan thượng tiên lách người tránh khỏi, nhưng mấy đệ tử phía sau nành ta không tránh được, tiếng hét thảm bị chặn đứng trong cổ họng.
"Giết người thật rồi!" Một tán tu la lên, quay người chạy trốn.
Chu Đan thượng tiên cất cao giọng: "Chấp Đình muốn giết tất cả người vào bí cảnh, các ngươi trốn không thoát đâu, bây giờ chỉ có một mình hắn, mọi người hãy mau cùng ta giết chết hắn!"
Những người lúc nãy còn do dự nghe thế bèn nhìn thi thể dưới đất, cắn răng gia nhập cuộc chiến.

Nhưng Chấp Đình không hề để tâm, mỗi một kiếm xuất ra đều là sát chiêu, nhắm thẳng vào Chu Đan thượng tiên, không cho nàng ta chút thời gian thở dốc.
Tất cả đều tiến lên nhưng có người thì cùng tấn công Chấp Đình với Chu Đan thượng tiên, có vài người lại chĩa mũi kiếm vào những người bên cạnh mình.

Nghe tiếng hỗn loạn phía sau, Chu Đan thượng tiên vội vàng quay đầu lại, tức giận nói: "Nghiêm Tương! Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Động chủ Vô Nhai động Nghiêm Tương hai mép tóc mai đã bạc phơ rút kiếm ra khỏi ngực một đệ tử Viên Kiệu, hừ lạnh nói, "Làm gì à? Đòi lại món nợ của các ngươi năm xưa."
Chu Đan thượng tiên hiểu ngay, động chủ Vô Nhai động này cũng là người may mắn sống sót từ Bồng Lai, "Hay lắm! Các ngươi che giấu kỹ thật!"
Nhân lúc nàng ta phân tâm đó, Phất Ly kiếm của Chấp Đình đã phá nát tầng hộ thân, rạch một đường trên trán nàng ta.

Chu Đan thượng tiên luôn rất chú ý đến dung mạo của mình, nàng ta lập tức phẫn nộ, lau vết máu trên mặt, "Xem ra ngươi thật sự muốn lấy mạng ta rồi, đã vậy, ta muốn xem xem ngươi có lấy được mạng ta hay không!"
Nàng ta hét lên, linh khí bùng nổ quanh người, Hồng Thích trong tay chớp mắt đã hóa thành một chiếc bảo giáp đỏ bọc lấy cả người nàng ta.

Chấp Đình bình tĩnh, phất tay qua Phất Ly kiếm, thanh nhuyễn kiếm liền chia thành hai.

Thanh kiếm vốn đã mỏng nay càng mỏng như cánh ve, xoẹt qua không trung, không nhìn rõ thân kiếm, chỉ trông thấy một tia sáng lạnh lẽo.

Chấp Đình hai tay cầm kiếm, vung kiếm rạch từng đường từng đường đan xen như mạng nhện.

Lưới kiếm chằng chịt tuy không có thanh thế lớn như Hồng Thích của Chu Đan thượng tiên nhưng loại nguy hiểm vô thanh vô tức thế này càng khiến người ta thêm rùng mình.
Chu Đan thượng tiên có Hồng Thích hộ thân nhưng không dám lỗ mãng.

Nàng ta nghĩ mình cũng khá hiểu con người Chấp Đình này nhưng đến hôm nay mới nhận ra kẻ này còn đáng sợ hơn mình nghĩ rất nhiều, vả lại nàng ta không hề biết Phất Ly kiếm của Chấp Đình hóa ra là song kiếm.
Cả thiên hạ có lẽ chỉ có duy nhất Thập Nhị Nương biết chuyện này.

Nàng ngồi bên quan tài, đối diện với cuộc chiến hỗn loạn này mà không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn phù văn ngày càng đỏ trên trời, ánh mắt phức tạp.
Chấp Đình và Chu Đan thượng tiên đối chiến, đám người Nghiêm Tương đánh với đệ tử Viên Kiệu và các tu sĩ khác, chỉ có một bộ phận do Dương lão phong chủ dẫn đầu chạy về phía Thập Nhị Nương.
"Hề Vi sơn chủ!"
"Hề Vi sơn chủ! Là Hề Vi sơn chủ thật đó."
Dương lão phong chủ quỳ xuống trước mặt Thập Nhị Nương, nói: "Sơn chủ, người bị sao vậy ạ?"
Thập Nhị Nương nói: "Bị phong bế bảy mươi hai linh huyệt và ba mươi sáu huyệt mạch."
"Cái gì! Chắc chắn là Chấp Đình gây ra, hắn dám đối xử với người như thế, tên đệ tử phản sư này, đợi chúng ta ra ngoài rồi nhất định phải triệu tập tất cả đệ tử Doanh Châu bắt hắn lên Vấn Thiên đài chịu thiên lôi đến chết!" Dương lão phong chủ căm hận nói.
Thập Nhị Nương: "Giải huyệt cho ta trước đi."
Dương lão phong chủ đáp: "Vâng, để ta thử." Nhưng một lát sau, ông ta đổ mồ hôi đầy mặt dừng tay lại, "Thủ pháp phong bế linh mạch này ta chưa thấy bao giờ, Dương Tụng vô năng, không giải được."
"Dương lão phong chủ đừng tự trách." Thập Nhị Nương trấn an rồi quay sang hỏi những tu sĩ mắt sáng lấp lánh bên cạnh: "Chư vị, có cách nào có thể giải hay không?"
"Nếu Hề Vi thượng tiên không chê, tại hạ nguyện…"
"Ta có thể thử."
"Để ta trước!"
"Mặc dù tại hạ không biết giải mạch nhưng có một viên Tiệt Mạch đan, có lẽ có thể…"
"Né ra né ra các ngươi né ra hết coi, để đan sư ta xem!"
"Ngươi là tên nào đó, nửa miếng danh tiếng cũng không có mà còn dám lớn tiếng hả, là chúng ta nói trước mà ngươi không thấy á?"
"Ngươi là kẻ nào nữa? Trước mặt Hề Vi thượng tiên nào có chỗ cho ngươi hỗn xược!"
Dương lão phong chủ: nếu không phải thời điểm gấp gáp, ông ấy thật muốn ném mấy tu sĩ không biết ở đâu ra này xuống dưới đài, lúc nào rồi mà còn giành nhau.
Thập Nhị Nương ngắt ngang bọn họ: "Chư vị, cứ kéo dài tiếp các ngươi sẽ gặp nguy hiểm mất." Nàng trực tiếp chỉ một người, "Mời."
Người đó vội vàng tiến lên, "Mạo phạm rồi, Hề Vi thượng tiên."
Liên tiếp ba người không thể giải được mạch trên người nàng, Thập Nhị Nương nhìn phù văn trên đầu đã đến vòng cuối cùng, Chu Đan thượng tiên cũng đang ở thế bại trận, ánh mắt nàng trở nên nặng nề.

Nàng từ chối người tiếp theo muốn thử, nhìn một người cao gầy trong đám người: "Ảnh Vu, ngươi có cách giải linh mạch của ta không?"
Mọi người nhìn ra sau, có người biết cái tên này nên sợ hãi ra mặt, "Là Ảnh Vu kia á? Hắn cũng tới ư?" Còn có người nói nhỏ: "Sao tu tà cũng vào được vậy."
Người cao gầy nọ chợt bật cười, "Ta cải trang rồi mà ngươi cũng nhận ra ta, xem ra Hề Vi thượng tiên còn nhớ nhung ta lắm."
Thập Nhị Nương: "Làm phiền ngươi."
Ảnh Vu đi qua đám người đến bên cạnh nàng, "Hề Vi thượng tiên đã nói vậy, ta đương nhiên tuân mệnh." Nói rồi, hắn ngồi xổm cạnh Thập Nhị Nương, kéo cánh tay nàng qua, một làn khói tím chui vào tay nàng.

Thập Nhị Nương nhắm mắt, gương mặt lộ ra nét đau đớn.

Huyệt mạch trên người nàng bị trọc khí ăn mòn, dù có thể giải phong ấn nhưng đau đớn vô cùng, trọc khí còn sót lại trong huyệt mạch cũng không thể xua tan.
Chuyện đến nước này, Thập Nhị Nương không còn quan tâm nhiều đến những chuyện đó nữa, chỉ lẳng lặng chịu đựng cơn đau, chờ đợi khoảnh khắc giải trừ phong ấn.
Cuối cùng, dưới sự ăn mòn của trọc khí linh mạch bị phong ấn cũng lơi lỏng, Thập Nhị Nương lập tức vận linh lực, phối hợp phá tan phong ấn.

Lau vết máu trên miệng, Thập Nhị Nương đứng lên, nàng xoa xoa cánh tay, nhìn lướt qua những gương mặt quen thuộc và xa lạ xung quanh rồi nói với Dương lão phong chủ: "Ngay bây giờ lập tức đưa họ rời khỏi đây."
Dương lão phong chủ cố chấp nói: "Không được, chúng ta không thể đi, phải giúp sơn chủ bắt Chấp Đình!"
Thập Nhị Nương lạnh lùng nói: "Vì ta không còn là sơn chủ nên Dương lão phong chủ không nghe lệnh ta nữa đúng không."
Dương lão phong chủ: "Không dám… xin nghe theo lời sơn chủ."
- Hết chương 65 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui