"Người hỏi ngày về, ngày về còn đâu"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ngày hôm đó, mặt biển Đông Hải xảy ra một vụ nổ cực lớn.
Cát bụi bay ngợp trời che khuất tầm mắt của tất cả mọi người, họ chỉ nhìn thấy một vùng huyết sắc và kim quang sáng rực rỡ, Quân Thiên Trượng dần dần xuất hiện từ trong vòng xoáy, sau đó vỡ nát ra thành từng mảnh rồi hóa thành bụi trần hòa vào trong gió, rơi xuống mặt biển cuộn trào ở Đông Hải.
Đến khi mọi thứ lắng xuống, trần ai lạc định, trên mặt biển Đông Hải trôi nổi một vài tảng băng, không thấy thi thể, cũng chẳng thấy bất kỳ thứ gì khác.
Hơn một vạn người tiến vào bí cảnh toàn bộ tử nạn.
Tu tiên giới lại nổi lên một trận phong ba.
Do sự việc bắt nguồn từ Doanh Châu nên vô số người tìm đến ép Doanh Châu tiên sơn phải cho họ một câu trả lời.
Nhất thời, Doanh Châu lâm vào hiểm nguy, cuối cùng là Tắc Dung thượng nhân của Doanh Châu chủ động bước lên Vấn Thiên đài chịu thiên lôi, tự nguyện vĩnh viễn nhốt mình trong Tử Tịch, đến đây thì sự phẫn nộ của mọi người mới dần lắng xuống.
Cùng lúc đó, bởi vì người chết ở các đại tiên sơn phúc địa quá nhiều, nội loạn nổ ra, khắp các nơi rơi vào tranh đấu, không ai còn hơi sức đâu lo chuyện thảo phạt Doanh Châu.
Mà nội bộ tứ đại tiên sơn chia rẽ, không ai chịu đồng tâm hiệp lực, vả lại chiến lực của Doanh Châu lại bảo tồn rất tốt, do chẳng có ai dẫn đầu nên chuyện này cứ thế hạ màn.
Sau khi Tắc Dung chủ động đền tội và bị nhốt, tu tiên giới khôi phục lại bình yên.
Nhưng nhân gian vẫn còn rất nhiều người tức giận trước nguồn cơn gây ra sự việc lần này là Chấp Đình thượng tiên.
"Nếu không phải tại hắn thì làm sao chết nhiều người như vậy, thân là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, xử lý không chu toàn, gây ra tai họa ở Hàm Dương bí cảnh như thế, hại chết biết bao tính mạng, nếu không phải hắn chết rồi thì ta đã bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi vong linh của tất cả tu sĩ đã chết oan."
"Ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy, bản thân Chấp Đình thượng tiên cũng chết trong bí cảnh rồi còn gì, huống chi đâu thể quy toàn bộ tội lỗi cho Chấp Đình thượng tiên, là do chọn lựa của mỗi người thôi."
"Sao không phải lỗi của hắn chứ, ta thấy chắc người quen của ngươi không chết trong bí cảnh nên mới nói thế đúng không.
Nếu chẳng phải Chấp Đình thì người thân bạn bè của chúng ta làm sao biết được chuyện Hàm Dương bí cảnh, làm sao đi vào rồi chết trong đó?!"
"Chết hay lắm, ta thấy Doanh Châu nên chết thêm vài tên, chỉ mình Tắc Dung bị nhốt trong Tử Tịch thì nhẹ nhàng quá."
"Ngươi không cam lòng thì đánh lên Doanh Châu đi, chớ có ở đây nói cho sướng mồm thế."
Không chỉ riêng ở nhân gan, trong Doanh Châu cũng có nhiều đệ tử phẫn nộ mắng chửi Chấp Đình thượng tiên và Tắc Dung thượng nhân, trách hai người họ gây ra tai họa lớn.
Còn về đệ đệ song sinh Tắc Tồn từng bị Tắc Dung ghét bỏ và Chiêu Nhạc từng ám sát Chấp Đình rồi bị Tắc Dung truy sát, hiện tại họ trở thành chưởng quản tân nhiệm của Doanh Châu, thay sơn chủ quản lý sự vụ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngoại giới thay đổi lớn khiến lòng người bứt rứt.
Cho đến nay, hai sư huynh muội Tắc Tồn và Chiêu Nhạc vẫn chưa chấp nhận được hiện thực này, sau nhiều lần tra hỏi Tắc Dung mà chẳng thu hoạch được gì, hai người tự mình dẫn đệ tử Doanh Châu đến Đông Hải tìm kiếm.
Người ngoài chỉ nghĩ bọn họ đang tìm thi thể của Chấp Đình thượng tiên và các đệ tử Doanh Châu, nhưng chỉ có họ biết, người họ muốn tìm là người sư phụ không thể nào trở về được nữa.
Thế nhưng, Đông Hải rộng lớn, cho dù lật tung từng tấc nước cũng không tìm thấy tung tích của người muốn tìm.
——
"Kim Bảo!"
Trên Doanh Châu Di Hương Kính, một giọng trẻ con vang lên: "Đây! Ở đây này!"
Chiêu Nhạc đi qua, trông thấy cậu ta đang ngồi trên tảng đá to cạnh Di Hương Kính thì hỏi: "Pháp quyết hôm nay học thuộc hết chưa? Ngồi ở đây làm gì thế?"
Kim Bảo lắc lắc đống pháp quyết dày cộm trên tay, rung đùi nhàm chán: "Thuộc hết rồi.
Rốt cuộc khi nào Thập Nhị Nương mới quay về vậy, tỷ nói đợi chừng nào ta học hết pháp quyết thì người sẽ về, bây giờ ta học xong hết ba quyển rồi người còn chưa về.
Tỷ gạt ta đúng không, người lại bỏ đi chơi một mình rồi, chê ta phiền nên mới không chịu dẫn ta theo mà vứt ở đây chứ gì."
"..." Chiêu Nhạc: "Đệ không thích nơi này sao?"
"Thích chớ, ở đây có nhà bự lại có đồ ăn ngon, còn có các ca ca tỷ tỷ xinh đẹp nữa.
Nhưng mà không có Thập Nhị Nương ở bên nên ta cứ thấy không quen cho lắm."
Chiêu Nhạc chợt giơ tay ra xoa đầu cậu ta, "Ta nói rồi mà, sau này đệ đừng gọi người là Thập Nhị Nương nữa, phải gọi người là sư phụ, gọi ta là sư tỷ."
Kim Bảo nghiêng đầu tránh bàn tay nàng ấy, "Ta biết rồi, ở trước mặt người khác ta toàn gọi người là sư phụ đó thôi, ta là tiểu đồ đệ các tỷ thu nhận giúp người."
"Đúng rồi, hôm nay ta nghe sư huynh quét dọn ở Di Hương Kính kể chuyện.
Huynh ấy nói sở dĩ nơi này tên là Di Hương Kính bởi vì Thập Nhị Nương thời còn trẻ từng luyện kiếm trên đường núi, thường làm rơi áo ngoài ở đây, các đệ tử đi ngang qua thấy chiếc áo trên tảng đá, ngửi thấy hương thơm bèn cảm thán 'Tiên nhân tòng thử lộ, thanh sơn kính di hương' nên đặt tên cho nơi này là Di Hương Kính.
Mắc cười ghê á, đợi khi nào Thập Nhị Nương về ta phải hỏi xem chuyện này có phải thật không."
Chiêu Nhạc mím môi, nhìn về phía đường núi uốn lượn, dường như có thể trông thấy người sư phụ tràn đầy khí phách niên thiếu năm nào đang múa kiếm giữa rừng núi xanh biếc.
"Thật ra trên Doanh Châu tiên sơn còn rất nhiều nơi như thế.
Dưới Vân Sinh Gian có nước suối chảy xuống, thường xuyên có người đến lấy nước suối về rửa mặt, đệ có biết vì sao không?"
"Vì sao?" Kim Bảo tò mò hỏi.
Chiêu Nhạc: "Bởi vì nước suối ở đó thông với một hồ nước trên Vân Sinh Gian.
Lúc trước mỗi sáng sớm, sư phụ rất thích ngồi ở đó nghịch nước."
Kim Bảo hơi chột dạ, "Mấy người này kỳ ghê, sao thích dùng nước người ta xài rồi để rửa mặt thế nhỉ."
Chiêu Nhạc thấy biểu cảm của cậu ta có điều không ổn, "Đệ làm cái gì rồi?"
Kim Bảo chu chu miệng, "Ta có làm gì đâu, ta chỉ thấy nước ở đó sạch, mà gần đây cũng hơi nóng nực nên tắm gội ở đó xíu thôi."
Chiêu Nhạc sực nhớ ra thúc thúc của Thẩm Thanh Kha là Thẩm Trinh Hòa cũng hay có thói quen lấy nước suối ở đấy, nhất thời nàng ấy chẳng còn biết nói gì.
"Đệ đi tiểu vào trong hồ rồi phải không?"
"...!Không hề nha."
"Đệ dám nhìn thẳng vào mắt ta trả lời không?"
"...!Thì, có."
"Lần sau không được làm vậy nữa đó."
"...!Ừa."
Chiêu Nhạc đứng dậy, "Được rồi, theo ta về Vân Sinh Gian, tam sư huynh nói muốn dạy đệ luyện kiếm đó."
Kim Bảo bò dậy, "Hả? Phải bắt đầu luyện kiếm rồi á? Khổ quá vậy."
Chiêu Nhạc nói: "Nếu sư phụ quay về thấy đệ biết dùng kiếm chắc chắn sẽ khen đệ cho xem."
Kim Bảo: "Thật ra ta cũng không hy vọng Thập Nhị Nương khen ta đâu, chỉ cần người quay về là được rồi."
Một lớn một nhỏ dắt tay nhau đi xa, tiếng nói chuyện cũng dần khuất trong những tầng mây mù.
Sắc đêm tựa nước, Tắc Tồn ngồi trên đài lộ thiên uống trà, nghe tiếng bước chân đến gần thì quay đầu sang hỏi: "Đến đây uống ly trà đi?"
Chiêu Nhạc ngồi xuống, "Sao dạo này huynh uống trà không vậy, không uống rượu nữa rồi."
Tắc Tồn thở dài: "Lúc trước làm người nhàn rỗi muốn uống rượu thì uống rượu, say bí tỉ càng tốt.
Bây giờ trên vai gánh trọng trách, không thể muốn say là say nữa, chỉ đành uống trà thôi.
Muội lại đi kể chuyện hồi xưa của sư phụ với nhóc quỷ đó à? Ta thật tò mò sao muội biết nhiều chuyện thế."
Chiêu Nhạc không trả lời.
Năm đó, khi sư phụ qua đời, nàng ấy cứ tưởng sư phụ chết thật rồi, bàng hoàng và cô độc như Kim Bảo hiện tại vậy.
Lúc đó nàng ấy chỉ có thể truy tìm theo dấu chân của sư phụ, dần dà cũng biết được rất nhiều chuyện không rõ thực hư ra sao.
Có lẽ năm đó nàng ấy cũng từng nghĩ giống Kim Bảo, nếu mà sư phụ chưa chết nàng ấy nhất định phải hỏi xem rốt cuộc những câu chuyện đó là thật hay giả.
Sau này, biết sư phụ chưa chết, nàng ấy vui mừng khôn xiết, chuyện nhỏ như thế chẳng còn nhớ đâu mà hỏi.
Đến bây giờ, có muốn hỏi cũng không ai trả lời nữa.
Tắc Tồn: "Hôm nay nhóc quỷ đó hỏi ta luyện kiếm xong thì sư phụ có thể quay về không.
Ta không biết trả lời thế nào nữa, bình thường sao muội gạt được đệ ấy vậy?"
Chiêu Nhạc: "Nói đệ ấy học pháp quyết xong là sư phụ sẽ về."
Tắc Tồn: "Thế mà cũng gạt được à?"
Chiêu Nhạc: "Trước kia ta cũng lừa mình như thế.
Bản thân còn gạt được thì nói chi đến người khác chứ."
Hai huynh muội im lặng, một lát sau, Tắc Tồn đứng lên, "Được rồi, đêm khuya gió lạnh, đừng ngồi ở đây nữa, đi tìm Thẩm Thanh Kha của muội đi.
Tội nghiệp người cô đơn như ta còn nhiều chuyện phải làm quá."
Tắc Tồn đi giữa hàng lang dài tịch mịch trên Vân Sinh Gian, bên cạnh là biển mây cuồn cuộn.
Đứng trên Vân Sinh Gian có thể nhìn về phương xa.
Lúc trước, y thường thấy huynh trưởng Tắc Dung đứng trên đỉnh núi nhìn về một nơi xa xăm, khi ấy y còn cười nhạo hắn thích cảm thấy đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé.
Nhưng khi đứng ở vị trí này nhìn về xa, y mới chực nhận ra chẳng hề có cảm giác tự hào như đã nghĩ, mà như đang chờ đợi thứ gì đó nhưng bi ai một nỗi rằng vĩnh viễn không bao giờ đợi được.
truyện tiên hiệp hay
Tính cách của y và huynh trưởng không giống nhau, nhưng kỳ lạ một điều, từ nhỏ cho đến lớn những người và vật y thích, huynh trưởng cũng thích giống như y.
Có điều y sẽ thể hiện sự yêu thích của mình ra ngoài, còn huynh trưởng luôn giấu kín nó trong lòng.
Tắc Tồn nhớ lại lời huynh trưởng Tắc Dung nói với y trước khi tự nhốt mình vào Tử Tịch.
Huynh ấy nói: "Lúc nhỏ, mỗi lần đệ vướng vào chuyện phiền phức gì đều lấy ta ra thay.
Sau này phải phục thù, đệ không đồng ý, ta cũng gánh luôn phần của đệ.
Bây giờ ta buông bỏ tất cả, nửa đời còn lại của ta sẽ trôi qua trong Tử Tịch, thế nên từ giờ trở đi trọng trách trên vai ta sẽ thuộc về đệ.
Lần này, cho dù đệ có muốn trốn cũng không thể trốn thoát đâu.
Tắc Tồn, đệ đệ, đệ phải trưởng thành rồi, đi gánh vác những thứ mà đệ phải gánh vác đi."
Tắc Tồn bỗng nhiên bật cười giữa đêm tối mênh mang, tà áo lướt qua áng mây, "Đúng thật, nửa đời trước có được thứ gì, nửa đời sau đã định sẽ mất đi thứ đó."
——
Năm năm tháng tháng, trên Doanh Châu tiên sơn, trúc xanh trên Thanh Trúc Lý rơi rụng đầy đường chẳng ai quét dọn.
Kể từ khi chủ nhân nơi này ra đi, cây quế Ngân Luân từng rất được chủ nhân yêu quý không còn nở hoa nữa.
Năm nay, cuối cùng nó cũng nở hoa rồi.
Ở một nơi sâu thẳm dưới Đông Hải, một bóng người lơ lửng giữa kết giới màu lam nhạt, người đó từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt màu đỏ máu của hắn đã khôi phục lại màu đen, tuy nhiên nét bi thương trong đôi mắt ấy vẫn còn như mới.
Hắn lơ lửng giữa nước biển xanh biếc, bên cạnh vắng vẻ không người, chỉ có duy nhất mình hắn đơn độc.
Đột nhiên, hắn chạm vào một thanh trường kiếm ở bên cạnh.
Đó là Hi Vi kiếm.
Bàn tay hắn hơi run lên, nắm lấy Hi Vi kiếm.
"Nàng thu hồi cái tên Chấp Đình, vậy về sau ta là ai đây?"
Kiếm không thể trả lời hắn, hắn cũng không trả lời được.
Nước biển trong xanh, bóng người trong nước dần biến mất.
- Hết chương 67 -
-- HOÀN CHÍNH VĂN --
Lời tác giả:
Chương sau bắt đầu viết tiền truyện: "Cha ta dẫn một thằng nhóc về nói muốn cho ta làm đồ đệ, nhưng mà làm sư phụ người ta phiền phức quá à, ngày nào về nhà cũng thấy đứa đồ đệ giống như chết rồi vậy."
NNPH LẢM NHẢM:
Thực hiện được lời hứa xong chính văn trong tuần này rồi nhe.
Hí hí.
Phần tiền truyện và hậu truyện có thể xem là phiên ngoại của truyện nhé, phần chính đến đây là hết.
Đây là lý do vì sao có nơi để truyện SE, nhưng người ta mới được phân nửa chặng đường mà SE cái gì.
????
Muốn biết kết cục là gì, Thập Nhị Nương chết chưa, Chấp Đình sau này ra sao, Kim Bảo và các nhân vật tấu hề khác thế nào thì lót dép hóng dần đi.
Trước đó còn phải trải qua 52c tiền truyện kể về 50 năm trước nữa.
Tạm nghỉ ngơi 3 ngày, 3 ngày sau gặp lại!.