Ngôn Tình - Tuyển Tập




Chúc Tịnh




1. "Anh ấy dối trá, giấu giếm, làm không ít tội ác. Có thể anh ấy còn làm nhiều hơn những điều hại trời hại đất mà tôi không biết... Nhưng tôi lại chỉ nhớ những gì tốt đẹp của anh ấy."





2. Một đứa trẻ như Tiểu Hữu khó có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là những người mang mác "người lớn" như chúng ta có thể điềm nhiên tiếp nhận.

Vì không còn nữa.

Vì bạn biết rõ hơn ai hết, từ nay về sau, trên thế giới này, sẽ không còn ai bao dung với bạn, đối xử tốt với bạn không cần hồi đáp nữa.

Không còn nữa, mãi mãi.




3. "Anh có biết, trước khi mất hiệu trưởng Phùng nói gì với em không?"

"Ông nói, có thể đối mặt với người khác anh là một diễn viên hạng ưu, nhưng ở trước mặt em anh chỉ toàn sơ hở."





4. Cô nghĩ, cô không cần phải hỏi tới tận cùng. Mỗi người sống trên đời đều là một cá thể độc lập, cô không có tư cách can dự vào tự do của anh, giống như anh vậy.




5. Mạnh Phương Ngôn. Trên đời không còn người thứ hai như vậy nữa.

Cô từng nghĩ người này đã mãi mãi rời khỏi thế giới của cô, tuyệt đối không liên quan gì nữa.

Nhưng người đàn ông đã tròn ba năm không chút tin tức này cứ thế chân thật đứng trước mặt cô, cho dù chỉ vài tháng trước, anh luôn đóng vai một người hoàn toàn không tồn tại khác.

Ba năm trước, cô từng cảm thấy những chuyện này là hoang đường, không thể tưởng tượng nổi, cũng vốn không nghĩ sẽ có một ngày xảy ra với mình, Nhưng số phận đã hoàn toàn đánh ngã cô vào đêm tuyết rơi anh ra đi.

Cô không thể không khuất phục.

"Anh có thể lừa dối chính anh, lừa dối bất kỳ ai, nhưng em không làm được."




6. "Mạnh Phương Ngôn, chỉ cần anh sẽ quay về, em sẽ đợi. Dù là một năm, năm năm, hay mười năm."

"Em luôn đợi anh." 

--------------------------


Moon




1. "Cho dù cô bị tổn thương, cho dù cô bị lừa gạt, nhưng cô vẫn có thể dựa vào cuộc đời dài dằng dặc về sau để bù đắp. Cô có thể tìm một người bình thường để yêu, để cưới. Rồi sẽ có một ngày cô quên anh ấy, quên hết những chuyện đã khiến cô đau khổ muôn phần, Nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy có thể ư? Khi mà cô đã bước tới tương lai, anh ấy vẫn chỉ có thể ôm đoạn hồi ức đã bị cô rũ bỏ, bị cô cho là đau khổ, sống cả đời...". 




2. Moon nhìn Mạnh Phương Ngôn đang chìm vào đau khổ và giận dữ, nhắm đôi mắt đẫm lệ của mình lại.

Cô ôm theo tình cảm hơn mười năm trời dành cho anh, giờ phút này đã hạ quyết tâm tuyên án tử hình cho nó.

Cuối cùng cô cũng hiểu, cô vĩnh viễn không có được một phần tình yêu của anh, cho dù cô gái tên Chúc Tịnh kia có chết đi.

Vì cô gái đó đã hoàn toàn thay đổi anh. Cô ấy cho anh máu thịt, cho anh tình cảm, giúp anh được tái sinh.

Vì cô ấy, anh đã tình nguyện tháo lớp mặt nạ mình đeo cả đời xuống.

Mà cô ấy, chính là sinh mạng của anh... 




-------------------------




"Thế giới này có ánh sáng, cũng có bóng tối.

Chẳng ai sinh ra đã phải chết vì ai, nhưng vẫn có những con người ra đi để bảo vệ những nụ cười mà họ hoàn toàn xa lạ trên thế giới này.

Bạn sở dĩ không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại.

Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận