Ngôn Tình - Tuyển Tập




Mộc Hàn Hạ





1. "Trước kia tôi đã từng đọc một câu nói, đàn ông luôn gõ cửa, nhưng không chịu đẩy cửa, phải đợi người phụ nữ can tâm tình nguyện mở cửa ra. Tôi còn không tin, nghĩ rằng nào có đạo lí bình đẳng như vậy, nếu anh thích tôi, tôi cũng thích anh, thì có gì ngăn cản chúng ta ở bên cạnh nhau, nhưng hóa ra đúng là như vậy. Anh từng nói câu kia là vì chưa hạ quyết tâm. Được, tôi tin, con người luôn chia ra làm nhiều loại, khi đó anh chán ghét tôi, là lựa chọn của anh. Nhưng anh nói theo đuổi tôi nhiều ngày như vậy, nhiều ngày như vậy anh luôn gõ cửa, nhưng chừng nào anh định đẩy cửa tiến vào đây? Anh chưa bao giờ nói yêu tôi, anh chưa bao giờ chủ động bày tỏ lòng mình. Anh trêu chọc tôi, anh khiến tôi mắc câu, làm cho tôi rung động, nhưng anh vẫn im lặng. Anh sợ rơi vào thế bị động, anh sợ bị tôi kiểm soát trong tình yêu. Tại sao tôi phải ngốc nghếch mở cửa ra, tự mình đi ra chứ? Tại sao anh không thể đi vào nhìn tôi, không giữ lại gì với tôi, tựa như tôi đối với anh vậy?"







2. Ông nhìn thẳng vào mắt cô:"Ta muốn hỏi tại sao cô phải cố gắng làm chuyện này như vậy?"

Mộc Hàn Hạ hơi giật mình, nở nụ cười, khẽ nói:"Bởi vì tình yêu."


"Bởi vì tôi yêu người đàn ông kia. Tôi hi vọng mãi mãi nhìn thấy anh ấy hào quang vạn trượng sống sót."









3. "Làm gì ạ?" Mộc Hàn Hạ chậm rãi hỏi.


Bert hơi không hài lòng với sự lạnh lùng của cô, nhưng vẫn hừ nhẹ nói:"Ai biết được? Có lẽ là buồn chán, có lẽ là có người hồi tâm chuyển ý, muốn cho cô một cơ hội cứu vãn tình yêu chăng?"

"Vâng." Mộc Hàn Hạ đáp.

Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời sâu bao la, đột nhiên nở nụ cười, khóc cười thành tiếng.


Rất lâu sau đó có người hỏi cô: Cô đã từng gặp được tình yêu chân chính chưa?

Cô nói: Từng gặp được.

Sau đó thì sao?

Sau đó, nó đã rời khỏi tôi.

Vào lúc tôi không hề phòng bị.

Anh ấy rời khỏi tôi mà đi.









4. "Chủ thuê nhà của tớ tên Trương Tử, là người rất tốt. Anh ấy cũng có người mình yêu nhất đời này, nhưng cô ấy đã mất rồi. Anh ấy đều một lòng một dạ với cô ấy, sau đó mỗi ngày đều nghiên cứu kỹ thuật. Thỉnh thoảng tớ nhìn anh ấy đột nhiên nghĩ mình may mắn biết bao.


Ít nhất người tớ yêu thương vẫn còn sống tốt ở một nơi khác trên địa cầu. Anh ấy thông minh, lợi hại như vậy, tớ biết anh ấy sẽ càng ngày càng tốt.

Chỉ là anh ấy đã không còn thuộc về tớ nữa rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận