Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. "Em thật sự từng thích tôi sao? Thế sao lại dễ dàng từ bỏ? Nói ra như uất ức muôn phần, chịu tổn thương sâu sắc, nhưng sự thật chẳng qua chỉ là vì một câu nói thực tế của tôi, em đã lùi bước ngay lập tức. Tình cảm của em nông cạn thế sao? Rốt cuộc em thích tôi hay thích mẫu người ảo tưởng trong lòng em, một đối tượng lí tưởng mà em hằng mơ ước và gửi gắm hi vọng? Đến khi phát hiện người này hóa ra không hoàn mĩ, hóa ra người này có khuyết điểm thì lập tức không thích nữa... Kiểu thích tầm thường như vậy mà em còn mạnh miệng nói được à?"

"Thích của cậu thì cao thượng lắm chắc?"

"Chắc chắn hơn em. Ít ra bây giờ cãi nhau điên tiết đến vậy mà tôi vẫn thích em đấy!"






2. "Dường như tình cảm của cô rất nông cạn, đúng như cậu đã nói, chưa từng biểu lộ, cũng chưa từng thừa nhận. Nhưng vì sao trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô lại bất giác giàn giụa nước mắt."







3. "Đỗ Nhược Xuân!"

"...Ừ?"

"Tôi vẫn cứ thích em."







4. "Cảnh thiếu gia đang yêu đương hả?"


(...)

"Cảnh thiếu gia, đăng ảnh lên xem thử đi. Chắc là đại mĩ nhân đây mà."

"Đẹp cỡ nào cũng không thể bằng Ân Trúc."

Mẫn Ân Trúc: "Cảnh Minh, đăng tấm ảnh lên nào, xem thử bây giờ cậu đã đổi sang gu gì rồi."

"Có khi nào ngại không dám đăng không?"

"Đùa, Cảnh thiếu gia chọn bạn gái còn ngại không dám đăng à?"

Mẹ nó, mấy con nhỏ này có bệnh chắc? Cảnh Minh điềm nhiên gõ một hàng chữ: "Bạn gái ông đây từ lúc nào lại đến lượt mấy người bàn tán." Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại xóa đi, đổi thành: "Vợ tôi không có ưu điểm gì, chẳng qua chỉ số thông minh cao gấp hai, ba lần các người thôi."






5. Cảnh Minh ôm siết eo cô, vùi đầu giữa ngực và bụng cô, hé miệng gọi: "Nhược Xuân!"


Mắt cô chợt ươn ướt, cố gắng mở mắt thật to: "Ừm?"


Giọng nói anh như đã phải chịu đựng đủ mọi mỏi mệt và tuyệt vọng trong sáu năm ròng rã: "Hãy cứu anh."






6. "Hình như anh lạc đường rồi nhưng anh sẽ trở về, em hãy chờ anh được không?"


"Được, em chờ anh."






7. "Tôi nghĩ, nếu tôi khoe mẽ với anh, nói thực lực Xuân Hòa mạnh hơn Bằng Trình gấp bao nhiêu lần, đoán chừng cũng vô ích. Anh không quan tâm, dù sao lợi ích vẫn là cao nhất mà."


Mí mắt Dịch Khôn khẽ giật.

"Không bằng tôi đổi lại cách nói đi." Ánh mắt Cảnh Minh trở nên sắc bén. "Prime gây dựng lại, nhất định sẽ khiến Bằng Trình sụp đổ. Nếu Nguyên Càn bị Bằng Trình thu mua, vậy thì chờ chôn chung với nhau đi. Bởi vì Prime chắc chắn sẽ trèo lên đỉnh cao của thế giới."






8. Mặt Cảnh Minh tái mét: "Các người là bác sĩ, tình huống như vậy không phải hiếm thấy, sao có thể nguy hiểm chứ?"


Chu Thao khuyên: "Cảnh Minh, đơn đồng ý phẫu thuật nào cũng đều như vậy, là quy trình thôi. Cậu yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu."

Cảnh Minh mắt đỏ quạnh: "Nếu xảy ra chuyện thì sao? Tôi biết tìm ai đòi người?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận