Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. "Lựa chọn con đường dễ dàng, nhiều người đi là bản năng của sinh vật." Nam Nhã mỉm cười, nói tiếp: " Con đường khó đi thường hấp dẫn hơn. Ví dụ như hiện tại, tại sao chúng ta không đi đến ngõ nhỏ, mà lại đi lên núi, bởi vì phong cảnh trên núi đẹp hơn."


Chu Lạc mỉm cười.

Không, bởi vì muốn sánh vai cùng chị.

Ngõ nhỏ dễ đi, em chỉ có thể đi phía sau chị. Đường núi khó đi, nhưng em có thể đồng hành với chị.







2. Cậu còn trẻ như vậy, tuổi tác sau này vẫn còn dài như vậy, mấy ngày nay cậu đau đến mức như gom hết nỗi đau cả cuộc đời lại vậy. Cậu sợ, sợ quên không được, rất sợ nếu như nỗi đau này dày vò cậu cả đời. Cậu thấy sợ hãi vô cùng đối với tương lai, chỉ mong mình già đi trong nháy mắt, để cho cậu lập tức bước vào nấm mồ.

Cậu hận cô, hận cô gái mang tên Nam Nhã, hận cái trấn nhỏ chìm trong hương độc của riêng cô.

Cậu đấm liên tục vào ngực mình. Cô sẽ không bao giờ biết ở đây đau đến mức nào, cũng sẽ không biết mấy ngày nay cậu sống không bằng chết.

Làm sao bây giờ?

Cậu còn trẻ tuổi như vậy, sau này phải làm sao?








3. Trần Quân lại nói: "Tốt như vậy thật sao?"

Chu Lạc hỏi: "Cái gì cơ?"

Trần Quân nói: "Nam Nhã, cô ấy tốt như vậy thật sao? Đáng để cậu nhớ mãi không quên như thế?"

Chu Lạc nhả một ngụm khói trắng, suy tư nửa khắc: "Kỳ thực cũng không có tốt như vậy. Người tốt như cô ấy, thậm chí, tốt hơn cả cô ấy cũng có rất nhiều."

Trần Quân bất bình: "Đã biết vậy, tại sao còn..."

Chu Lạc nói nốt nửa câu bỏ dở: "Nhưng tớ chỉ cần mình cô ấy thôi."







4. Em ra một đề bài hóc búa như vậy, lại không quay về chấm điểm cho tôi, nhưng tôi vẫn nghiêm túc làm bài, vẫn kiên trì ngồi lại phòng thi đợi em đó.








5. Chu Lạc chậm rãi bước lại, từng bước một đi về phía cô, cô vẫn đứng im ở đó chờ cậu.

Cô chờ cậu đi tới trước mặt cô, cô không cự tuyệt cậu đến, cũng không có đẩy thân ảnh nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi của cậu ra. Cô ngước nhìn cậu, nhẹ nhàng, dịu dàng mỉm cười với cậu.

Cảm kích như vậy, yêu sâu đậm như vậy.

Mắt Chu Lạc đỏ lên, rưng rưng, cũng mỉm cười nói: "Nhã Nhã, em xem, anh đã trưởng thành, vẫn không quên em."

Tám năm trôi qua như mộng, cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô.







5. "Rất lâu sau, khi đối mặt với bi thương cùng cực, con người luôn cảm thấy mình có thể chết trong đau đớn, không còn sức để sống tiếp nữa. Nhưng cuộc sống vẫn giống như mặt trời mọc đằng đông mỗi buổi sớm mai, mọi đau khổ đều chỉ như sương khói. Chúng ta phải chịu đựng nó, chờ vết thương khép lại. Rồi khi đối diện với những hồi ức tốt đẹp và sự tê dại từ hiện thực tàn nhẫn, liền phát hiện chúng ta đang già đi mỗi ngày."







6. "Đến tận bây giờ, không phải thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Nó khiến trái tim trở nên già cỗi, đây mới là sự tàn nhẫn nhất của thời gian."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận