1. Cô chỉ muốn tìm anh, cho dù có phải xới cả nước D này lên.
Cho đến bây giờ, dường như chỉ có việc này là có ý nghĩa với cô. Thậm chí cô không cách nào cảm nhận được chút vui sướng từ việc thế cục nước D đã chuyển biến tốt đẹp sau hòa bình.
Thật mỉa mai làm sao!
Đây chẳng phải chứng tỏ rằng có lẽ tình yêu to lớn chỉ là một ảo tưởng thôi sao? Đến cuối cùng con người vẫn ích kỉ, chỉ có nỗi đau của riêng mình mới khắc cốt ghi tâm nhất.
2. Trang viết tiếp theo là tháng Chín năm ngoái, ngày anh đến tham gia lực lượng vũ trang Cock, cũng là ngày cô gửi tin nhắn kia. *Tin nhắn chị chia tay anh*
Trên trang giấy chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ: Muốn chết.
3. "Trên chiến trường có một từ gọi là 'người may mắn sống sót'. Từ này nghe thì giống như vô cùng may mắn, nhưng gặp nhiều trường hợp, tôi mới phát hiện thật ra nó là một lời nguyền. Người hi sinh đều trở thành anh hùng, mọi chuyện chấm hết. Nhưng những người sống sót lại rất gian nan, dần dà theo thời gian trôi đi, không còn ai nhớ đến hỏi thăm..."
4. Bản thân anh từng trải qua vài cuộc chiến tàn ác vô nhân đạo, từng gặp số binh lính máu thịt be bét, đầu thân hai nơi, từng chứng kiến di tích cổ nghìn năm bị khói lửa chiến tranh hủy hoại trong phút chốc, từng thấy hàng triệu người dân trôi dạt khắp nơi phơi thây chết thảm.
Xưa nay Lý Toản không phải kẻ máu lạnh, anh đau khổ, phẫn nộ, thương xót và oán hận. Anh dốc hết tất cả tình cảm cảm nhận nỗi đau của người bị thương và người chết. Chính vì thế anh mới có sức mạnh bước lên mảnh đất địa ngục này.
Thế nhưng giờ phút này, anh mới thật sự thấu tỏ, xưa nay anh chưa từng hiểu cảm giác mà bản thân đang phải chịu đựng bây giờ.
Thậm chí anh bỗng hiểu ra, nỗi đau khổ của một căn nhà sụp đổ trong khói lửa chiến tranh.
Hiện tại anh như một ngôi nhà bị nổ tung, san thành bình địa, cõi lòng chỉ còn là đống đổ nát. Sau khi nổ, ngọn lửa khoét thịt thấu xương đã bị dập tắt, vậy mà cũng chẳng còn gì ở nơi từng gọi là nhà ấy.
Trên tàn tro chỉ có nỗi lạnh lẽo, trống trải, tĩnh mịch vô bờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng loạn, đến tim cũng ngừng đập.
5. Côn trùng bay vo ve dưới ánh đèn. Lý Toản nhìn thẳng vào Chính ủy quân khu ngồi đối diện.
"Nước chúng ta không công khai giao chiến, khiêu chiến hay gây thù oán với bất cứ nước đất nước hay khu vực nào. Cho nên, lính đặc chủng được sẽ không được quốc gia hậu thuẫn bất cứ điều gì. Từ đó, mọi hành động của cậu sẽ không có liên quan gì đến đất nước cả. Hồ sơ của cậu sẽ bị niêm phong vào cơ mật, cậu rời quốc gia với lý do trị thương, sau đó đi đâu, làm gì đều là hành vi cá nhân của cậu. Sau sáu tháng, nếu cậu còn sống trở về thì tốt, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đến Đội Đột Kích Liệt Ưng ở Bắc Kinh, không cần đợi thêm hai năm. Nhưng đây không được tính là chiến công, sau này hoàn toàn dựa vào bản thân cậu. Còn nếu cậu chết..."
La Chiến gằn giọng: "Cậu sẽ trở thành kẻ phản bội quốc gia, tự ý rời bỏ cương vị đi làm lính đánh thuê. Công lao cứu người sẽ không được tuyên dương, không được ghi lại, nếu bị bắt sẽ không ai cứu cậu, thậm chí tốt nhất là nên tự sát. Nếu hi sinh, cậu cũng không được nhận đãi ngộ tử tuất, thi thể cũng không được đắp quốc kì.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là đối kháng với tổ chức khủng bố, cứu dân chúng, nhưng bản thân điều đó không thể mang đến bất cứ vinh quang nào cho cậu. Cậu hãy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."
La Chiến đứng dậy đi ra ngoài. Đêm hè nhiệt đới, côn trùng vẫn kêu ra rả trong rừng. Không khí oi bức hệt như ngâm mình trong hơi nước nóng.
La Chiến mới ra đến cửa, đã nghe thấy Lý Toản trả lời từng chữ thật rõ ràng: "Em tham gia."
6. "Tống Nhiễm, có thể lần này cô hành động hơi bị nóng vội rồi."
Tống Nhiễm quay người lại, muốn rút tay ra nhưng không được. "Nếu tôi không nói câu nào, người hôm nay bị tổn thương chính là cậu học sinh đã chết. Hôm qua lúc nhiều người lăng mạ người chết như vậy, các anh đang làm gì? Trường học và trưởng phòng đào tạo đều nói dối, học sinh kia cũng đã cùng đường, tôi phải giúp cậu ấy."
"Tôi không hề nói cô sai, cũng không cho rằng cô sai, thậm chí tôi còn thấy điều cô viết cực kì khách quan." Lý Toản nắm chặt cánh tay cô, cố gắng trấn an: " Cô có nhớ tôi từng nói với cô không, mục đích tốt chưa chắc đã đảm bảo được kết quả là chính nghĩa."
Sâu trong nội tâm Tống Nhiễm nhói đau, cô máy móc lắc đầu, run giọng hỏi: "Tại sao kết quả lại không đúng? Người bị hại là bên yếu thế nhất, tôi lên tiếng giúp cậu ấy, mang đến một cơ hội đối đáp bình đẳng, không đúng chỗ nào?"
"Nhưng cục diện bây giờ không cân bằng, đã diễn biến thành bạo lực mạng. Triệu Nguyên Lập bị vạch lá tìm sâu (...)."
"Điều đó không phải do tôi gây ra." Tống Nhiễm đau thấu lòng, như thể sự việc Candy kia lặp lại lần nữa. "Tôi chủ viết ra sự thật tôi thấy, cái sai chính là những phỏng đoán xuyên tạc ác ý kia. Là họ sai, không phải tôi."
Lý Toản chau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, "Cô là phóng viên, cô không biết sức mạnh lan truyền của tin tức sao? Cô nói một, thì họ sẽ truyền mười. Hậu quả như vậy không ai khống chế được, kể cả bản thân cô. Hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng lời cô nói mới là sự thật, chứ không tin bất cứ lời nào từ phía cảnh sát."
(...) "Tôi sợ, cậu học sinh kia lừa cô, hậu quả cậu ta gây ra sẽ do một mình cô gánh chịu."
"Cậu ấy có lừa tôi hay không, tôi đã kiểm chứng bằng cách của mình. Còn anh, đồng nghiệp có lừa anh không? Hay đối với anh, học sinh sẽ nói dối, còn cảnh sát thì không? Anh xem thử đi, hiện giờ ai đang chột dạ? Ai đang cố áp chế tôi, tạo áp lực từ cuộc sống cá nhân đến công việc của tôi, ngay cả bố tôi cũng bị liên lụy?"
Lý Toản hít sâu, cố gắng giải thích: "Tống Nhiễm, tôi nói lời này có thể cô sẽ cho rằng tôi đang biện hộ cho họ. Đôi khi, lựa chọn biện pháp áp chế vì người ta không tự tin và sợ sự tình chuyển biến tiêu cực thôi. Là họ quá nóng vội, thi hành thô bạo. Cách làm này rất ngu ngốc, nhưng không nhất định phải là chột dạ và có tội. Cô không thể kiểm chứng độ chính xác của cô qua hành vi của họ."