1. Do dự một hồi, Tạ Liên vẫn mở miệng: "Ta cho rằng, người sống trên đời, đừng ấp ủ quá nhiều hy vọng với bất kỳ ai thì tốt hơn."
Hoa Thành "ồ" một tiếng, hỏi: "Ấp ủ quá nhiều hy vọng mà huynh nói, là ám chỉ điều gì?"
Tạ Liên nói: "Đừng tưởng tượng người nào đó quá mức tốt đẹp. Nếu cả đời không quen biết, đứng từ xa ngắm nhìn một bóng hình hư ảo thì thôi vậy. Nhưng nếu quen biết, từ từ hiểu nhau, đến một ngày nào đó, cuối cùng sẽ phát hiện người này không giống như tưởng tượng của mình, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Đến lúc đó, sẽ rất thất vọng."
Hoa Thành lại nói: "Chưa chắc. Ta chẳng quan tâm người khác thất vọng hay không thất vọng. Nhưng đối với một số người mà nói, chỉ riêng sự tồn tại của người nào đó trên đời này đã là niềm hy vọng rồi."
2. Ngờ đâu Tạ Liên chưa trả lời, thiếu niên lại nhào trở vào, đứng sau bọn họ gọi lớn: "Thái tử điện hạ!"
Ba người đồng loạt giật cả mình, ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên nọ ôm dù, mắt đỏ ngầu, kích động cực độ, ngửa đầu nói với tượng đất sét: "Thái tử điện hạ! Là huynh sao?!"
Phong Tín không biết trước đó Tạ Liên đã giúp nó đuổi một đám trẻ ranh, còn ném trái cây cho nó, nên ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc này cũng nhạy phết, vậy mà lại bị nó phát hiện." Mộ Tình lại như đã đoán được tương lai, đưa mắt nhìn Tạ Liên.
Thiếu niên nọ nói: "Nếu huynh có ở đây, xin huynh trả lời ta một vấn đề!"
Ngồi tít trên thần đàn cao ngất, mỗi ngày Tạ Liên nghe được vô số lần "Xin ngài hiển linh đi". Âm thanh nào nghe nhiều rồi cũng sẽ mất cảm giác. Nhưng mà, mỗi khi nghe được tiếng gọi đó, y vẫn sẽ vô thức ngắm nhìn, vô thức dừng chân. Mộ Tình ở bên cạnh nhắc nhở: "Điện hạ, không cần để ý đâu."
Tạ Liên không đáp.
Hai tay ôm ghì chiếc dù, thiếu niên nọ cắn răng nói: "Ta đau đớn lắm! Ngày nào ta cũng hận không thể chết quách cho xong, ngày nào cũng muốn giết sạch người trên thế giới này rồi tự giết chính mình! Ta sống rất đau đớn!"
Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi hét lên những lời như thế, cảnh tượng này đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương. Thế nhưng trong thân thể bé nhỏ của nó như có thứ gì đó bùng nổ, chống đỡ sự căm phẫn và tiếng gào rống của nó.
Phong Tín cau mày hỏi: "Nó bị gì thế? Giết sạch người trên thế giới này, đây là lời mà con nít nói sao?"
Mộ Tình hờ hững đáp: "Tại nó còn nhỏ quá thôi. Lớn thêm chút nữa, nó sẽ nhận ra rằng những gì bây giờ mình nếm trải chẳng thấm vào đâu cả."
Dừng một thoáng, Mộ Tình nhìn Tạ Liên, nói: "Những người đau đớn trên đời này nhiều vô kể. Chẳng hạn như đại hạn ở Vĩnh An, có người Vĩnh An nào đau đớn thua nó đâu. Điện hạ không cần phải để ý."
Với người khác mà nói, có lẽ sự đau đớn của một người chỉ là chút phiền toái vặt vãnh không đáng nhắc đến mà thôi.
Thiếu niên nọ ngửa đầu nhìn Tạ Liên, con mắt đỏ rực nhưng lại không rơi lệ, một tay ôm dù, một tay chìa ra níu vạt áo của tượng đất sét, chất vấn: "Rốt cuộc vì sao ta còn sống trên đời này? Rốt cuộc con người sống sót có ý nghĩa gì chứ?"
Lặng im hồi lâu, không ai trả lời, dường như đã lường được kết quả này, thiếu niên từ từ cúi thấp đầu.
Ngờ đâu, một giọng nói bất chợt phá vỡ sự yên lặng, vang lên trên đầu nó: "Nếu không biết phải sống tiếp như thế nào, vậy sống tiếp vì ta đi."
Phong Tín và Mộ Tình đứng cạnh Tạ Liên không nghĩ rằng y sẽ thật sự trả lời, hơn nữa còn trả lời kiểu đó, cả hai trợn trừng mắt, nói: "... Điện hạ?!"
Thiếu niên nọ ngẩng phắt đầu lên, nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ nghe một giọng nói dịu dàng như ẩn như hiện truyền đến từ phía trên tượng đất sét:
"Vấn đề mà đệ hỏi, ta cũng không biết nên trả lời thế nào. Có điều nếu đệ không biết mình sống tiếp có ý nghĩa gì, vậy chi bằng tạm thời xem ta là ý nghĩa đó đi."
Sắc mặt Phong Tín và Mộ Tình như nứt ra, cả hai đồng loạt đưa tay bụm miệng Tạ Liên, hét lớn: "Đừng nói nữa điện hạ! Huynh phạm quy rồi! Phạm quy rồi!"
Trước khi bị bọn họ bụm miệng, Tạ Liên vẫn tranh thủ hô một câu: "Cảm ơn hoa của đệ! Đẹp lắm, ta rất thích!
3. Hoa Thành nói: "Huynh ấy đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của ta."
Tạ Liên nói: "Vậy ta hâm mộ lắm đó."
Nghe y nói vậy, Hoa Thành đưa mắt nhìn sang. Tạ Liên không ăn nữa, ôn tồn nói: "Cách nghĩ này của đệ... xem như ta cũng hiểu được."
Dừng một lát, y nói tiếp: "Ta cũng từng có một đoạn thời gian sống không được như ý, lúc đó ta thường nghĩ, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ mình lăn lộn dưới bùn lầy đất nhão, muốn bò cũng chẳng bò dậy nổi, mà vẫn có thể yêu mình thì tốt quá. Nhưng ta không biết liệu có người như vậy chăng, ta cũng không dám để người khác nhìn thấy."
"Có điều nếu là người mà Tam Lang ngưỡng vọng, ta nghĩ rằng cho dù có nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của đệ, người đó cũng sẽ không nói những lời như ồ, tên này cũng xoàng xĩnh thôi."
Y trầm ngâm nói: "Với ta mà nói, vinh quang vô hạn là ngươi, ngã xuống bụi trần cũng là ngươi. Trọng điểm chính là "ngươi", mà không phải ngươi "như thế nào"."
"Ta, rất... quý mến Tam Lang, vì thế ta muốn hiểu rõ mọi thứ về đệ. Bởi vậy ta thấy hâm mộ lắm, có người đã nhìn thấy đệ như thế từ rất sớm rồi, đây là duyên phận khả ngộ bất khả cầu. Mà duyên phận có thể nối dài không, ba phần nhìn ý trời, bảy phần nhờ dũng khí."
4. Hoa Thành ôm Tạ Liên thật chặt, trầm giọng nói: "...Sao ta lại không vào được Đồng Lô, ta lại còn để huynh phải tự mình xông ra! Ta con mẹ nó thật là..."
Tạ Liên vội nói: "Tam Lang không sao cả, thực sự không sao cả! Hơn nữa, ta cũng không phải một mình xông ra đây!"
Hoa Thành cuối cùng thoáng tỉnh táo lại, nói: "Cái gì? Ca ca, làm sao huynh ra được?"
Tạ Liên lại nói: "Là đệ giúp ta xông ra ngoài. Đệ nhìn đi."
Nói xong, y chỉ về phía trước, Hoa Thành cũng nhìn theo hướng y.
Chỉ thấy giữa gió tuyết, sương rơi đầy mặt một pho tượng khổng lồ hình người được khắc từ núi đá mà thành, mờ mờ ảo ảo, tựa như đội trời đạp đất. Lúc này hai người đang đứng trên lòng bàn tay của pho tượng khổng lồ.
Khuôn mặt tượng đá này mang đường nét ôn nhu, lông mày dài đôi mắt lại thanh tú, nét môi mỹ lệ, khóe miệng khẽ nhếch, như cười như không. Nói đa tình nhưng không ngả ngớn, nói vô tình cũng không lạnh lùng, là một tướng mạo từ bi lại tuấn mỹ.
- - Chính là gương mặt của Tạ Liên!
Tạ Liên ngước nhìn gương mặt của tượng đá, nhẹ giọng nói: "Đây là đệ nói, pho tượng thần đẹp nhất do đệ khắc đúng không?"
"..."
Hoa Thành cũng ngước nhìn nó, một lúc lâu sau, ánh mắt hạ xuống Tạ Liên ở bên cạnh, nói: "Ừ."
Pho tượng thần khổng lồ bằng dung nham này, hiển nhiên là trong lúc Hoa Thành bị nhốt trong Đồng Lô, giữa muôn ngàn thử thách cùng vạn phần thống khổ điêu khắc nên.
Mấy trăm năm qua, nó đều được giấu trong nơi sâu thẳm âm u của Đồng Lô, một phần còn bị cây xanh bao phủ. Đồng Lô chính là hang đá tự nhiên hiểm ác đáng sợ của nó, nó cũng là thần linh duy nhất của hang đá khổng lồ này.
Nó cùng Đồng Lô là một thể, chất liệu cùng giống nhau. Bằng không, nếu chỉ như tượng thần được tạc từ nham thạch bình thường, căn bản không thể phá tan Đồng Lô, chỉ có thể thịt nát xương tan; mà nếu như không phải là bản thân Tạ Liên, hoặc trước khi bọn họ nhảy xuống, Hoa Thành không cho Tạ Liên lượng pháp lực đủ mạnh, cũng không cách nào có thể di chuyển pho tượng thần này.
Tạ Liên quay sang Hoa Thành, nói: "Cho nên, Tam Lang, ta đi ra ngoài. Chính là đệ cùng với ta xông ra."
5. Khi đó họ chạy về phía nhau, mất tám trăm năm.
Lúc này đây, ôm chặt lấy nhau chỉ trong nháy mắt.
6.
"Trong lòng ta, huynh vĩnh viễn là thần minh duy nhất."
Tạ Liên nói: "Mà đệ vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của ta."
---
Sắp có phim rồi huhuuu. *Kích động-ing*