1. Mọi người không biết câu hỏi ngược của Sư Vô Độ có ý gì, Sư Thanh Huyền kinh ngạc nói: "...Không đúng. Không đúng không đúng không đúng. Chưa ra hết mười hạng! Tính cả điện Thần Võ, vừa rồi chỉ báo có chín hạng thôi!"
Các thần quan bỗng chốc sửng sốt, nhao nhao hỏi: "Chỉ báo chín hạng?"
"Thật đó, ta đếm rồi, đích thực chỉ có chín!"
"Phía trước Thủy Sư đại nhân vẫn còn một người nữa?"
"Cái gì? Còn là ai được nữa? Ta không có ấn tượng gì hết?"
Đúng lúc này, trong màn đêm u tối, một dải hào quang rực rỡ như ban ngày chợt bùng lên.
Ánh sáng đó chính là đèn.
Hệt như hàng ngàn hàng vạn con cá bơi qua sông biển, vô số ngọn đèn từ từ bay lên.
Chúng tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, rạng rỡ chói lọi, tựa như những linh hồn trôi nổi hay giấc mộng mỹ miều, lộng lẫy tột độ, rọi sáng cả nhân gian tăm tối. Cảnh tượng kì vĩ như thế, không lời nào tả xiết được, chỉ có tiếng hô hấp ngưng đọng và những từ ngữ đứt đoạn.
Tạ Liên ngẩn người nhìn đèn sáng đầy trời, như thể bị nghẹt thở, không nghe được gì nữa, thất thần hồi lâu. Qua lúc đó, y mới nhận ra có chỗ nào không đúng.
Ánh mắt của tất cả thần quan trong buổi tiệc đều dồn sang đây. Hóa ra, vị thần quan báo cáo đang run rẩy chỉ tay vào y.
Tạ Liên ngơ ngác hỏi: "...Sao thế?"
Không ai trả lời, Tạ Liên lại chỉ vào mình, hỏi: "...Ta?"
Sư Thanh Huyền ở bên cạnh vỗ vai y, đáp: "...Đúng. Huynh."
"..."
Tạ Liên vẫn còn ngơ ngác: "Ta thế nào? Rốt cuộc ta làm sao?"
Vị thần quan báo cáo nuốt ực một hơi đầy vất vả, cuối cùng mới mở miệng lần nữa.
Ngay sau đó, cả trăm thần quan ở đây đều nghe thấy một giọng nói run rẩy không thể nào tin nổi.
"Thiên Đăng quán, điện Thái Tử, ba... ba..."
"Ba ngàn ngọn!"
2. Lần này, Hoa Thành cười thật tươi không chút giả tạo, thậm chí còn sáng lạn hơn.
Quốc sư sợ ngây người, giơ tay lên chỉ vào hắn: "... Ngươi... Ngươi... Ngươi! Là ngươi?! Đứa bé kia... Ngươi chính là đứa bé kia???"
Cả ngón tay cùng giọng nói hắn đều run rẩy.
Hoa Thành vui vẻ, không trả lời, trên mặt lại biểu cảm rõ ràng: Không sai, ta chính là thiên sát cô tinh, suýt chút nữa phá hủy cả Thái Thương Sơn đây!
"..."
Quốc sư bắt đầu chất vấn: "Điện hạ, sao lại thế này? Ngươi mau giải thích đi."
Tạ Liên xua xua tay, cười nhạt: "... Chính là... Chính là như vậy đó thôi."
Quốc sư chấn động.
Hắn nắm chặt tay, hất qua hất lại mấy chục lần, một lúc sau mới nói lên lời: "Ngươi xem... Ngươi xem, ngươi xem, ngươi xem, ta đã nói thế nào! Ta đã nói tuyệt cảnh Quỷ Vương không dễ động mà! Hắn từ khi còn bé đã bám theo ngươi, âm hồn không tan mà! Tám trăm năm, đã tám trăm năm rồi đấy! Suốt tám trăm năm đều mơ ước có được ngươi, đáng sợ, thật quá đáng sợ! Ta tính toán thật quá chuẩn!"
3. Tạ Liên ráng vực dậy tinh thần, chợt thấy Thiên Nhãn Khai che trán lảo đảo lết qua chặn đường, chỉ vào y mà mắng: "Thằng oắt con nhà ngươi dám giở mánh khóe phá hỏng đạo hạnh của ta! Sư phụ ngươi là ai? Ngươi tu hành bao năm rồi? Ghi tên ở đạo quán nào? Bái thần đạo nào hả?"
Tạ Liên quay phắt đầu lại, một tia rét lạnh bỗng hiện giữa hàng lông mày, y nghiêm mặt quát: "Ngươi hỏi ta là ai? Nghe cho kỹ đây! —— Ta, chính là Thái tử điện hạ cao quý, đám bạo dân các ngươi mau quỳ xuống hết cho ta!"
Giọng nói này nghe như sét đánh giữa trời quang, có người suýt thì quỳ xuống tại chỗ, bị đồng bạn kéo lại mới hoàn hồn: "Ngươi làm gì thế? Quỳ thật à?"
"Lạ, lạ quá, vô thức..."
Tạ Liên nghiêm nghị lên tiếng:
"Ta, hơn tám trăm tuổi rồi, còn lớn hơn tuổi của tất cả các ngươi cộng lại, số cây cầu ta từng qua còn nhiều hơn số con đường các ngươi đi!"
"Ta, đạo quán miếu thờ trải rộng khắp chốn, tín đồ hương khách đầy ắp bốn biển, không biết tên ta là do các ngươi thiển cận nông cạn!"
"Ta, không bái thần."
"Ta, chính là thần!"
Nghe tràng lời khí thế hào hùng mặt dày vô sỉ đó, ai nấy cũng ngây ngẩn cả người, bất giác há to miệng: "... Hả???"
Tạ Liên chém gió tung trời chính vì đợi thời khắc này, chiếc đĩa trong tay bay ra, mấy chục viên trắng bóc xen tiếng xé gió như đạn sắt bi thép tản khắp bốn phương tám hướng, chuẩn xác bắn vào miệng một loạt tăng đạo đang kinh ngạc há hốc mồm. Ném xong, y lau mồ hôi nói: "Xin mọi người quên hết những lời ta vừa nói đi, thật ra ta chỉ là một người lượm đồng nát thôi!"
4. Lang Anh lắc lắc cổ, ngoan cường hỏi: "Tại sao không rảnh để ý tới ta? Thần tiên không rảnh để ý tới ta, bệ hạ cũng không rảnh để ý tới ta, vậy cuối cùng ai rảnh để ý tới ta đây? Rốt cuộc ta nên đi tìm ai? Quốc vương có biết bên Vĩnh An đã chết rất nhiều người không? Người trong hoàng thành có biết không? Nếu biết thì tại sao thà ném tiền xuống nước cũng không muốn cho chúng ta?"
Thích Dung cười sằng sặc: "Tiền của bọn ta, thích tiêu thế nào thì tiêu thế nấy, cho dù chơi lia đồng xu trên mặt nước cũng chẳng mắc mớ gì đến người khác, dựa vào đâu phải chia cho các ngươi? Ngươi nghèo thì ngươi có lý à?"
---
Review
Đọc đến những chữ cuối cùng chính là có cảm giác: "mãn nguyện không thể tả".
Khi đọc truyện, mới giây trước cười, giây sau đã có thể khóc, giây trước mới ngùn ngụt lửa giận, giây sau đã lại đau đớn không thôi. Mặc Hương thế đấy, không chỉ xoay nhân vật như chong chóng mà cũng khiến độc giả đọc truyện mà lại như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Phần đầu đọc rất nhiều câu nói hay, hài hước, nhưng xong cũng chỉ dừng lại không suy nghĩ nhiều. Cho đến khi càng lún sâu hơn, hiểu được những chuyện đằng sau những lời thoại, lời đánh giá ấy, lại thấy nhoi nhói trong ngực, rung động mãnh liệt, tựa như được khắc vào tim vậy. Như câu nói của Tạ Liên: "Ta muốn cứu vớt chúng sinh." - Ban đầu nghe cũng thấy khá thú vị, thấy vị thái tử này đúng là khí thế hừng hực nhưng cũng lại thấy y tự đem mình cười nhạo một phen, không khỏi có chút chẹp miệng: "chuyện khó như vậy quả thật y cũng lực bất tòng tâm". Vậy mà!, cứ đọc, cứ đọc, lại phát hiện vị thái tử điện hạ này, vị Võ Thần một tay cầm kiếm một tay cầm hoa này, vị "Tiên Nhân Đồng Nát" này, hóa ra, cứ thế trải qua, cứ thế gánh vác, cứ thế thực hiện. Có thể y từng oán hận, từng ngông cuồng, từng muốn báo thù, từng muốn bỏ cuộc, nhưng rồi, con đường y chọn, dù nhiều kẻ nhìn vào liền cho rằng đương nhiên phải làm, nhưng thật ra nó khó khăn thế nào, phải đánh đổi triệt để thế nào! Cho dù y có hàng vạn lí do để làm ra chuyện hủy thiên diệt địa, nhưng chỉ cần một người, một hành động, một cái cớ rất nhỏ thôi, thái tử điện hạ đã tự nguyện cam chịu "vạn kiếm xuyên tâm" để chứng minh cho tín ngưỡng của chính y, để "cứu vớt chúng sinh". Bốn từ này nặng ngàn cân, song y dù tan xương nát thịt, thương tổn đầy mình, làm được. Vị thái tử điện hạ cao ngạo, tài giỏi, toàn năng, khiến vạn người khâm phục, không phải lời nói suông.
Lại nói đến, bên cạnh Tạ Liên, là một Hoa Thành cũng khiến mình cảm thấy rung cảm mãnh liệt! Thứ tình cảm suốt tám trăm năm của y, là một thứ gì đó đã vượt lên trên cả hai chữ "tình yêu", thật sự đã trở thành một loại "tín ngưỡng" mà cho dù thời gian có trôi lâu hơn chăng nữa, dù có trải qua thiên đao vạn quả, cũng không hề mảy may chuyển dịch. Nó như là một nỗi ám ảnh đáng sợ, nhưng trước sự trân trọng đối với Tạ Liên, sự nỗ lực, hi sinh, tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối của hắn, tình cảm ấy lại trở nên thiêng liêng, trở thành một sức mạnh có khả năng chiến thắng tất cả. Hắn cứ thế đến bên y, thầm lặng ở bên, kiên cường trợ giúp, cắn răng chịu đau, lại tỏ vẻ bình thản, không màng, cứ thế bảo vệ triệt để vị thần duy nhất trong lòng hắn.
Quả nhiên như Hoa Thành từng nói:
"Nếu như giấc mộng của huynh, là cứu vớt chúng sinh, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là huynh."