“Bạch Vũ!?”
Người đàn ông phía trước nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Lam Hạ, cũng chỉ bật ra tiếng cười vô cùng thản nhiên.
“Tiểu thư.”
“Sao chú lại ở đây?”
Lam Hạ không ngăn được, buộc miệng hỏi.
Bạch Vũ vẫn đứng yên ở đó, tay xoay xoay chiếc kèn vài lần.
Hắn không trả lời vào thắc mắc của Lam Hạ, còn hỏi ngược lại cô một câu.
“Vậy tiểu thư làm gì ở đây?”
Lam Hạ nhất thời bị hỏi như vậy mới chợt nhớ ra là bản thân tự ý lẻn vào đây.
Nhưng dù sao cửa cũng không khoá kia mà, hơn nữa đây cũng chỉ là một cái thư viện, chẳng qua hơi lớn một chút không lẽ cũng ngăn cấm người khác ra vào sao?
Nghĩ một lúc, Lam Hạ mới nói: “Tôi vào đây tìm sách...”
“Tiểu thư cũng thích đọc sách à?”
Bạch Vũ trầm giọng, nét mặt có chút hứng thú.
Hắn rời khỏi vị trí đang đứng, từ từ đi về phía Lam Hạ.
Vừa đi lại vừa nói: “Không ngờ tiểu thư cũng có chung sở thích với thiếu gia như vậy! Ở bên cạnh ngài ấy đã lâu, tiểu thư chắc cũng thừa biết ngài ấy cũng rất thích đọc sách nhỉ?”
Không rõ là vì sao, nhưng dường như Lam Hạ cảm nhận được trong câu nói của Bạch Vũ là một trời ngữ khí mang đầy tính ám chỉ.
Con người này tại sao mỗi lời mỗi chữ nhả ra đều đồng loạt sắc nhọn như dao, chỉ muốn ghim vào đối tượng mà nó đang muốn hướng đến.
Hắn nói cô thừa biết sở thích của Ngạo Lăng Cẩn, ý của câu nói này nghĩa là gì đây?
Bạch Vũ đứng trước mặt Lam Hạ, vẻ mặt và ánh mặt đặc biệt ngang tàn.
Hắn nhìn cô, sau đó đưa thứ hắn đang cầm trong tay ra trước.
“Nghe Mao Vũ nói tiểu thư cũng biết chơi harmonica.
Có thể nào cho tôi thưởng thức một đoạn ngắn hay không?”
Nhìn chiếc kèn trước mắt, Lam Hạ hơi ngây người vài giây.
Đúng là nhờ vào sự quản giáo của Ngạo Lăng Cẩn, cô đã được học hầu như đầy đủ cách chơi tất cả các loại nhạc cụ phổ biến nhất.
Kèn harmonica này cũng là một môn không ngoại lệ trong sự hiểu biết của cô.
Lam Hạ hơi đắn đo không muốn cầm, vờ nói: “Tôi chỉ biết chút ít thôi, thưởng thức gì chứ, chú nói quá rồi!”
Bạch Vũ nghiêng đầu, giọng càng trầm xuống kì lạ: “Tôi mới biết chơi loại kèn này, chỉ là muốn học hỏi một ít kinh nghiệm.
Tiểu thư không nên quá đặt nặng vấn đề làm gì.”
Không cho Lam Hạ tiếp tục từ chối, Bạch Vũ vừa dứt lời đã nhét luôn chiếc kèn vào tay cô, như thể bắt buộc cô phải chơi một đoạn cho hắn nghe mới được.
Hết cách, Lam Hạ chỉ còn biết đồng ý.
Cô cầm chiếc kèn đưa lên môi, chơi một đoạn trong bài Vạn kiếp bất hối.
Âm thanh êm ái bắt đầu vang lên, mỗi lúc mỗi du dương, đưa người nghe trôi vào một loại cảm xúc đầy bi oán trong từng nốt nhạc u buồn.
Bạch Vũ khép mắt, tập trung thưởng thức giai điệu tuyệt vời đang rót nhẹ vào tai.
Đến khi bản nhạc đột nhiên dừng lại, mới làm hắn cụt hứng mà mở mắt.
Nhìn Lam Hạ, hắn nói: “Dừng lại một cách đột ngột như vậy thật không hay chút nào!”
“Xin lỗi nhưng vốn dĩ tôi cũng chỉ tính chơi một đoạn ngắn, không hề có ý chơi hết cả bài.”
Lam Hạ gượng cười, đưa trả chiếc kèn lại cho Bạch Vũ.
Không rõ trong đầu đang nghĩ gì, tự dưng lại hỏi hắn: “Tôi không nghĩ chú lại biết chơi kèn harmonica! Không những vậy còn lựa một nơi thế này...”
“Sao chứ? Trông tôi không thích hợp để chơi harmonica sao?”
Bạch Vũ cắt ngang câu nói của Lam Hạ, ngữ khí có phần không hài lòng cho lắm.
“Không, ý của tôi không phải vậy!” Lam Hạ cười xoà, xua tay cho qua chuyện.
Bỗng, Bạch Vũ lại nói: “Sở dĩ tôi chọn nơi này, đó là vì nơi này luôn mang cho tôi cảm giác thoải mái và bình yên nhất trong Bạch Ngự dinh.
Mà không chỉ với tôi, cả thiếu gia cũng vậy.
Thư viện này đối với ngài ấy mà nói là một nơi khá đặc biệt.”
“Cha nuôi sao?”
Vừa nghe nói đến Ngạo Lăng Cẩn, tâm tình Lam Hạ đang yên bỗng chốc liền nổi sóng.
Giọng cũng cao lên khác thường: “Chú nói nơi này đặc biệt với cha nuôi...đặc biệt như thế nào vậy?”
“Tiểu thư...”
Bạch Vũ đột nhiên trầm giọng, cả ánh mắt cũng thay đổi kì lạ.
Hắn nhíu mày, trong giọng nói đầy sự dò xét.
Như vừa nhắc nhở lại như vừa vạch trần tất cả.
“Tôi vì muốn tốt cho cả tiểu thư và thiếu gia cho nên mới buộc lòng nói ra điều này.
Tôi khuyên tiểu thư, mỗi khi nói bất kì vấn đề gì có liên quan đến thiếu gia, tiểu thư hãy tự tiết chế sự hứng thú quá mức trong mắt của mình lại.
Ánh mắt đó của tiểu thư nếu để người khác nhìn thấy, họ sẽ nghĩ tiểu thư có hứng thú rất lớn đối với cha nuôi của mình đấy!”
Câu nói của Bạch Vũ như một cú đánh trực diện vào tim Lam Hạ.
Mắt cô cơ hồ căng ra, giọng cũng có chút khẩn trương: “Chú nói gì vậy? Hình như ý của chú càng lúc đi càng xa rồi thì phải!”
Dưới con mắt sành sỏi và nham hiểm của Bạch Vũ, sự che đậy vụng về kia của Lam Hạ làm sao có thể qua mặt được hắn.
Hắn đột nhiên đổi giọng, cố ý trêu đùa: “Thật xin lỗi, có vẻ tôi lại làm tiểu thư không thoải mái rồi!”
Lam Hạ nhất thời chưa dám nhìn thẳng, chỉ chăm chăm dò nhìn xuống sàn nhà.
Bỗng nhiên, Bạch Vũ thở dài: “Nơi này đối với thiếu gia mà nói, quả thực có quá nhiều ký ức.
Chúng lại chẳng khác gì con dao hai lưỡi.
Một mặt có thể xoa dịu bản tính nóng nảy của ngài ấy.
Nhưng cũng có thể một nhát rạch nát lồng ngực của ngài ấy mà không kịp cứu vãn!”
“Thư viện này, chính xác mà nói...đích thị là nơi lưu giữ toàn bộ ký ức trong cuộc đời của thiếu gia!”
“Nơi lưu giữ toàn bộ ký ức ư!?”
Lam Hạ nghe lời nói của Bạch Vũ, cả đầu óc phút chốc trở nên mơ hồ, vô thức lẩm bẩm.
Cô đứng ngây người, sau đó nhìn hết xung quanh.
Đột nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng...
Ký ức của Ngạo Lăng Cẩn, lẽ nào lại mang một màu u ám và buồn chán đến thế này hay sao?
“Ký ức của cha nuôi là những thứ như thế nào?”
Câu hỏi nhỏ xíu của Lam Hạ vô tình lọt vào đôi tai nhạy bén của Bạch Vũ.
Hắn liền nói: “Nếu muốn biết, tại sao tiểu thư không tự mình tìm hiểu?”
“Tìm hiểu!?”
Lam Hạ sững sốt nhìn sang người bên cạnh.
Bạch Vũ bây giờ đang tì người lên lan can, dáng vẻ thoải mái vô cùng.
Hắn nhìn Lam Hạ, đôi mắt ngang tàn mang theo loại độc ác nham hiểm.
Hắn nhếch môi nở nụ cười: “Đúng vậy! Chẳng lẽ tiểu thư đã là con gái của thiếu gia bấy lâu nay cả những việc đơn giản nhất mà tiểu thư cũng không biết.”
Tim Lam Hạ bỗng chốc rung lên vài nhịp, trong vài giây rất nhanh liền khiến hơi thở bắt đầu nặng dần.
Có vẻ như sự ám ảnh mà Ngạo Lăng Cẩn đem đến cho cô quá sâu, cho nên mỗi lần nhắc đến anh, cô đều vô thức nhớ lại những chuyện đã suýt vượt xa tầm kiểm soát.
Trong tâm trí cô, hình ảnh Ngạo Lăng Cẩn càng lúc càng trở nên lạnh lùng và đầy khắc nghiệt.
Cô sợ anh, nhưng tuyệt nhiên lại không thể kháng cự trước sự đe doạ đầy cuốn hút đến kì lạ ấy.
Càng sợ anh, cô càng nhận ra bản thân cũng đã từ lâu bị chính nỗi sợ ấy mê hoặc.
Mối bận lòng này nhất thời khiến đầu óc Lam Hạ rối tung, dại dột hỏi một câu: “Vậy tôi nên tìm hiểu từ đâu mới được?”
Ánh mắt của Bạch Vũ lập tức sắc sảo lạ thường, hắn liếc nhìn sang Lam Hạ, ngắn gọn nói: “Gia đình.”
“Gia đình! Ý của chú...là về người thân của cha nuôi?”
Lam Hạ hơi bất ngờ trước lời gợi ý của Bạch Vũ, cả miệng suýt chút đông cứng.
Ngược lại, Bạch Vũ vẫn giữ nguyên nét bình thản trên mặt.
Hắn ngắm nhìn chiếc kèn trong tay rồi cười nhạt: “Gia đình của thiếu gia là danh gia vọng tộc bậc nhất, gia thế mạnh đến nỗi họ nói hai thì chẳng ai dám nói một.
Thiếu gia sinh ra vốn dĩ đã ngậm sẵn thìa vàng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới chỉ cần ngài ấy nói một tiếng đều sẽ được đáp ứng.
Thiếu gia căn bản không sống thiếu bất cứ thứ gì, chỉ có điều...”
Bạch Vũ nói đến đây, bỗng ngập ngừng.
Lam Hạ từ đầu đang rất tập trung lắng nghe, đứt đoạn như vậy thực sự làm lòng cô sôi như đun lửa.
Cô rũ bỏ sự đề phòng, tiến đến gần hơn: “Chỉ có điều thế nào?”
Ánh mắt Bạch Vũ di chuyển sang Lam Hạ, im lặng một lúc như muốn nhìn thấu cả nội tâm đang loạn lên của cô.
Hắn hơi nghiêng đầu, giọng trầm đi vài phần: “Chỉ có điều ông trời không bao giờ ban cho ai một cuộc sống hoàn hảo cả!”
Ngay khi Lam Hạ còn chưa kịp hiểu hết câu nói của Bạch Vũ, thì hắn lại đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, đừng trách tôi thẳng lời.
Chẳng phải tiểu thư cũng đang sống trong sự thiếu thốn to lớn nhất đời người hay sao?”
“Tôi!? Tôi thế nào?”
Lam Hạ ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn liền nói: “Chẳng phải tiểu thư cũng có gia đình, nhưng lại chẳng khác gì không có!”
Câu nói của Bạch Vũ như mũi dao đâm thẳng vào tim Lam Hạ một nhát thật sâu.
Cô chợt thấy ngực mình đau nhói, cảm xúc trong lòng liền co thành một mớ hỗn độn, không thể diễn tả bằng lời.
Tại sao Bạch Vũ nhất thiết phải nói ra điều này? Điều mà nghiễm nhiên cô đã biết rất rõ từ lâu.
Tại sao hắn lại thẳng thắn đến mức tàn nhẫn như vậy?
Hai tay cơ hồ siết chặt, Lam Hạ nén lại cảm xúc trong lòng.
Giọng run run hỏi hắn: “Chú nói điều này với tôi để làm gì?”
Nhận ra bản thân bước đầu thành công trong việc phá huỷ cảm xúc của Lam Hạ, sự cay nghiệt bên trong con người Bạch Vũ càng được dịp tung hoành.
Hắn cười: “Tôi nói điều này với tiểu thư là vì tôi muốn tiểu thư biết.
Thực ra tiểu thư vốn đã may mắn hơn thiếu gia rất nhiều!”
Lam Hạ lần nữa bị sự mờ ám trong câu nói của Bạch Vũ làm cho đầu óc quay cuồng, trong phút chốc môi lưỡi tê cứng, không nói được lời nào.
Bạch Vũ nghiêm nghị nhìn cô, sau đó đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Tiểu thư bị gia đình ruồng bỏ, thiếu gia đã đứng ra kéo lấy tiểu thư về phía mình.
Nhưng thiếu gia không có gia đình, thì lại chẳng ai có đủ khả năng để bù đắp! Tiểu thư, nếu tiểu thư nghĩ bản thân đủ khả năng để làm điều đó, sao tiểu thư không một lần thử xem.”
[…]
“Lạ thật, đi đâu vậy chứ?”
Vừa đi, Mao Vũ vừa nói nhỏ trong miệng.
Rõ ràng Sa quản gia nói Lam Hạ sau bữa tối đã ra sau hoa viên để đi dạo, vậy mà cậu ta đi tìm đã gần nửa tiếng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Những nơi mà Lam Hạ thường lui tới trong Bạch Ngự dinh cậu cũng đã tìm qua, nhưng vẫn không có cô ấy ở đó.
Sốt ruột, Mao Vũ mới kêu người chia nhau tìm kiếm.
Nếu không thấy, cậu sẽ vào phòng giám sát xem lại toàn bộ camera ở đây.
Lúc này, Lam Hạ đã rời khỏi thư viện được hơn năm phút và đang đi lẫn thẫn như người mất hồn ở lối hành lang.
Trong đầu vẫn chưa vứt được những lời Bạch Vũ đã nói, chúng cứ mơ mơ hồ hồ tự lặp đi lặp lại bên tai cô.
“Gia đình của cha nuôi ư! Mình có nên...”
Suy nghĩ của Lam Hạ bất chợt đứt đoạn khi trông thấy người đang đi đến phía trước.
Cửa miệng liền một lúc run rẫy không ngừng.
Nhỏ xíu thốt lên: “Cha...cha nuôi!”
Ngạo Lăng Cẩn tiến đến mỗi lúc mỗi gần, đồng nghĩa áp lực trong lòng Lam Hạ cũng mỗi lúc mỗi lớn.
Dường như ông trời vẫn chưa bao giờ ngưng trêu đùa cô, cứ mỗi lần cô nghĩ về Ngạo Lăng Cẩn thì anh lại xuất hiện đúng lúc đến mức kinh ngạc.
Dừng lại trước mặt Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn hỏi: “Lại vừa gây ra chuyện gì mà sắc mặt khó coi đến vậy?”
Giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn truyền đến tai mới khiến Lam Hạ sựt tỉnh.
Cô ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt trong veo không thể giấu được sự bối rối vốn có.
Cô lắc đầu: “Không có! Con không gây chuyện gì cả!”
“Không phải ư!? Vậy thì lạ thật...”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp, mang theo loại mê hoặc đặc trưng.
Anh nói tiếp: “Ta thấy sắc mặt con thực sự không ổn.”
“Sao chứ? Vẫn chưa khỏi bệnh à?”
Đặt tay lên mặt Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve.
Hành động bất ngờ này của anh làm Lam Hạ như muốn nhảy dựng, theo phản xạ tự giật lùi về sau một bước.
“Không...không có!”
Lam Hạ lúng túng cúi mặt, không dám đối diện nhìn vào ánh mắt khắc nghiệt như băng kia.
Thu tay về, Ngạo Lăng Cẩn mới nói: “Vậy thì tốt! Ta vốn muốn nói với con một chuyện.”
Ngẩng mặt nhìn lên, Lam Hạ hỏi: “Là chuyện gì thưa cha?”
Vẫn giữ nguyên khoảng cách nhỏ ấy, Ngạo Lăng Cẩn nghiêm túc, đưa ra lời đề nghị: “Tuần sau sẽ diễn ra buổi hội nghị ở Thuỵ Sĩ, ta muốn con cùng ta có mặt ở đó.”
Lời Ngạo Lăng Cẩn vừa nói ra, cũng là lúc bước chân Mao Vũ dừng lại.
Cậu nép sát sau bức tường, lén đưa mắt nhìn ra phía hai người kia đang đứng.
Bên tai dường như vẫn còn chưa dám tin vào những gì mình đã nghe được...
Ngạo Lăng Cẩn muốn đưa Lam Hạ cùng sang Thuỵ Sĩ, rốt cuộc là có dụng ý gì?