Ngông Cuồng


Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, lại tách ra như chưa có việc gì xảy ra, Hảo Nhiên lễ phép tiến lên hào hỏi ba mẹ Lăng Phong Sở: “Cháu chào chú, dì ạ.

Đã lâu không gặp.”

Mẹ Lăng nắm lấy tay Hảo Nhiên nhìn từ trên xuống dưới: “Đã 8 năm không gặp, Tiểu Nhiên của chúng ta lại xinh đẹp hơn rồi.”

Hảo Nhiên đang muốn mở miệng nhưng từ khóe mắt lại nhìn thấy Lăng Phong Sở chậm rãi quét qua cô từ trên xuống sau đó cười vi diệu.

Để lấy lòng người lớn, hôm nay Hảo Nhiên ăn mặc như một thục nữ dịu dàng.

Thậm chí đến kiểu tóc cũng cố tình làm thành kiểu đuôi ngựa thanh thuần.

So sánh với cái váy đen gợi cảm tối hôm qua ở hội quán, chiếc váy hôm nay đúng thật là đến app chống gian lận cũng sẽ báo động mà gọi cảnh sát.

Hảo Nhiên biết Lăng Phong Sở có ý gì, nhưng người lớn đều đang ở đây, cô cũng chỉ có thể kiềm chế giả vờ không nhìn thấy.

Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ Lăng hỏi: “Dì, dì có khỏe không ạ?”

“Rất khỏe.” Trong mắt mẹ Lăng đầy yêu thương, bà vẫn nắm tay Hảo Nhiên: “Dì vẫn nhớ rõ những ngày cháu còn sống ở nhà của chú dì lúc nhỏ, thời gian thoáng chốc đã qua nhanh như vậy, hai đứa đều đã trưởng thành.”

“Đúng vậy.” Hảo Khâm Chung tạm dừng một chút, ánh mắt thân thiết lạc sang chỗ Lăng Phong Sở.

“Nghe nói Sở Sở có bạn gái?”


Lăng Phong Sở: "?”

Ông nội vừa thốt ra, Lăng Phong Sở liền nhíu mày: “Cái gì?”

Ba mẹ Lăng cũng sửng sốt, tựa hồ như đang hóng chuyện, vội ngoảnh đầu lại nhìn con trai: “Có chuyện này à? Sao ba mẹ lại không biết?”

Hảo Khâm Chung: “A thì ra hai người đứa cũng không biết? “

Ba mẹ Lăng vô cùng buồn bực: “Bác nghe ai nói thế ạ?”

Hảo Nhiên bị kẹp giữa một đám người đang hóng hớt, mặc dù cô cảm nhận được ánh mắt giết người của Lăng Phong Sở phóng qua nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, làm bộ không thấy.

Hảo Khâm Chung dù sao cũng là người lão luyện trong việc nhìn mặt gửi lời, thấy cháu gái mình không nói lời nào, ông à à vài tiếng, híp mắt giả vờ mơ hồ.

“Bác cũng không nhớ là ở bữa tiệc nào….”

Mặc dù không biết lời đồn từ đâu truyền ra nhưng ba mẹ Lăng vẫn đầy kỳ vọng mà hỏi Lăng Phong Sở.

“Vậy cuối cùng là con có người yêu chưa? Nếu có rồi thì đừng có giấu giấu giếm giếm.

Dẫn về cho ba mẹ xem thử, cho ông Hảo của con với Tiểu Nhiên gặp mặt.”

Xung quanh bỗng im ắng đến lạ kỳ.

Im ắng đến nỗi Hảo Nhiên dường như nghe thấy tiếng cười lạnh của Lăng Phong Sở.

Đây tuyệt đối không phải ảo giác.

“Con biết rồi.” Lăng Phong Sở lập lờ nước đôi trả lời.

Giống như đã trả lời lại qua loa.

Chuyện yêu đương cuối cùng cũng bị bỏ qua, các vị người lớn lại bàn về chuyện khác, sự chột dạ của Hảo Nhiên cũng dần lắng xuống.

Mặc dù cô không lan truyền tin đồn gì về chuyện này nhưng người trẻ tuổi khi yêu không muốn nói sớm cho người lớn biết là chuyện bình thường, lần này là do cô vô tình chứ không cố tình tung tin.

Tiếng cười sảng khoái của người lớn thỉnh thoảng truyền đến, Hảo Nhiên ho khan một tiếng, lấy điện thoại ra thăm dò hỏi Lăng Phong Sở.

[ Sao nào, còn chưa theo đuổi được người trong lòng à? ]


Gửi xong, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Phong Sở, thấy anh lấy điện thoại ra, sau đó gõ chữ.

Vài giây sau, có tin nhắn trả lời.

Ác quỷ đội lốt thiên thần: [ Em quan tâm à? ]

Hảo Nhiên thấy anh hình như không có ý định tính sổ mình, cô nói tiếp: [ Lấy thỏi son tôi đưa anh tặng cho cô ấy đi, có lẽ sẽ giúp anh cộng thêm vài điểm đó.]

Sau khi gửi tin đi, Hảo Nhiên lại ngó sang nhìn Lăng Phong Sở, thấy anh đọc tin nhắn xong thì cất luôn điện thoại, một bộ dạng lười cùng cô diễn trò.

Cũng kiêu ngạo đó.

Không trả lời thì không trả lời, vì vậy Hảo Nhiên cũng cất điện thoại vào.

Đúng lúc người giúp việc cũng đã dọn thức ăn lên xong xuôi, hai nhà di chuyển từ phòng khách sang phòng ăn.

Nhà họ Lăng là khách, Hảo Khâm Chung khách sáo để họ ngồi trước, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh Lăng Phong Sở nói với Hảo Nhiên: “Nhiên Nhiên, con ngồi chỗ này đi.”

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hảo Nhiên không tiện từ chối chỉ đành bất chấp ngồi cạnh Lăng Phong Sở.

Nhưng cô vẫn lặng lẽ kéo ghế dịch ra một chút.

“Đứa nhỏ này.” Tựa hồ nhìn ra hai người không mấy thân thiết, mẹ Lăng cười nói: “Mấy ngày trước dì còn nhắc Phong Sở đừng quên mua quà tốt nghiệp cho con.

Ai ngờ con lại về trước thời hạn, nó cũng chưa kịp mua quà gì.

Nhiên Nhiên à, đừng trách anh Phong Sở của con nhé.”


Nghe được ba chữ “anh Phong Sở” cả người Hảo Nhiên liền nổi da gà.

Cô cười gượng hai tiếng: “Không đâu ạ.”

“Đúng thế.” Hảo Khâm Chung cũng cười “Nhiên Nhiên sao lại tức giận với Sở Sở được chứ.

Con bé luôn tôn sùng người anh trai này cơ mà, luôn coi Sở Sở là mục tiêu để phấn đấu.”

Miếng sườn Hảo Nhiên vừa gắp tới tay lạch cạch một tiếng rớt xuống bàn.

Cơm không thơm à? Thức ăn không ngon sao? Ông rốt cuộc là đang nói cái gì vậy!!!!

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, sống lưng Hảo Nhiên cứng lại, quay đầu sang.

Quả nhiên là Lăng Phong Sở đang ung dung nhìn cô, ánh mắt anh không rõ ý tứ, giống như đang hỏi: “Có chuyện này sao?”

Hảo Nhiên chậm rãi dời mắt về, nhịn xuống xúc động đang dâng trào, tự an ủi chính mình đó là ông nội ruột.

Có phải mình vô nhầm nhà rồi không ????!!!???!!!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận