Bên này Hảo Nhiên cúi đầu giả chết, bên kia các vị người lớn lại đầy hào hứng, thích thú nhớ lại một vài chuyện lúc nhỏ của Hảo Nhiên và Lăng Phong Sở.
Thí dụ như năm Hảo Nhiên 12 tuổi vừa bước chân vào Lăng gia, Lăng Phong Sở mấy ngày liền không thèm nói chuyện với cô, nhưng khi ăn cơm thì vị thiếu gia mặt lạnh ấy cũng sẽ gắp đồ ăn cho cô.
Hay thí dụ như Hảo Nhiên lén lén lút lút ra ngoài chơi trượt tuyết với người ta dẫn đến gãy cả mắt cá chân.
Lăng Phong Sở dù tức đến mắng người nhưng vẫn cam tâm tình nguyện trở thành nạng chống cho cô suốt một tháng.
“Lúc đó Tiểu Nhiên nhất quyết không chịu ngủ một mình, mỗi ngày đều bắt Phong Sở kể chuyện cho nghe mới chịu.”
“Là Sở Sở chiều nó quá.”
“Ha ha, làm anh thì nên thế.”
Trong dòng hồi ức đầy mãnh liệt của người lớn, Lăng Phong Sở bất động thanh sắc gắp miếng sườn bị Hảo Nhiên run tay làm rơi bỏ lại vào chén cô.
Bùi Vũ Ninh không dám tin, sững lại hai giây, ngẩng đầu nhìn anh.
Người nọ lại giống như tiện tay gắp, hoàn toàn không để để ý đến, cúi đầu uống cạn trà trong ly.
Phảng phất những hình ảnh khi xưa chồng lên nhau, Hảo Nhiên nhớ ra nhiều năm trước Lăng Phong Sở cũng tiện tay gắp thức ăn cho cô như thế này.
Người trong giới đều nói Hảo Nhiên và Lăng Phong Sở là một nước không thể có hai vua, mối quan hệ rất tệ.
Nhưng không ai biết rằng năm Hảo Nhiên 12 tuổi từng sống chung dưới một mái nhà với anh 2 năm.
Khi đó ba mẹ Hảo Nhiên đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông dẫn đến việc cô bị trầm cảm,và lúc đó Hảo Nhiên bắt đầu dị ứng với mùi hoa hồng, Hảo Khâm Chung lại bận rộn với công việc.
Mặc dù ông cụ đau lòng cháu gái nhưng dù sao cũng không thể thay thế vai trò của ba mẹ ở một số phương diện.
Gia đình bên ngoại thì bên Pháp nên không thể đem cô qua đó được, vì sẽ ảnh hưởng đến công việc và không ai quan tâm.
Nên sau này bèn gửi cô đến nhà họ Lăng, nhờ ba mẹ Lăng khuyên bảo và chăm sóc.
2 năm đó, có rất nhiều chuyện Hảo Nhiên không nhớ rõ nữa.
Nhưng vừa rồi lúc người lớn nói chuyện cô phát hiện ra rằng cô có thể nhớ được.
Chỉ là trong tiềm thức vì để tránh nhớ lại hồi ức đau khổ ấy nên cô đã chọn quên đi rất nhiều thứ.
Họ nói không sai, Lăng Phong Sở lúc nhỏ đối xử với cô không tệ.
Lấy việc kể chuyện làm ví dụ vậy.
Lúc đó cô bị mất ngủ, không dám đi ngủ, bắt Lăng Phong Sở hát, đọc đủ loại tiểu thuyết cho cô nghe.
Nào là “Mèo vờn chuột”, “Công chúa và Hoàng tử ếch”, linh ta linh tinh các loại tiểu thuyết chán òm như vậy.
Lăng Phong Sở đã bị bắt ép chịu đựng rất lâu.
Vừa nghĩ như vậy.
Hảo Nhiên nhìn sang Lăng Phong Sở, bỗng cảm thấy quan hệ của cả hai vẫn có thể vớt vát được chút.
Bữa ăn cứ như kết thúc một cách hài hòa dưới hồi ức của người lớn hai nhà.
Sau khi ăn xong, Hảo Khâm Chung nói là có việc, mời ba mẹ Lăng vào thư phòng nói chuyện, kêu Hảo Nhiên và Lăng Phong Sở ra phòng khách tự chơi.
Hai người cũng đâu phải con nít, có thể chơi cái gì cơ chứ.
Xét thấy lương tâm vừa mới trỗi dậy, lần này Hảo Nhiên ho khan một tiếng, chủ động nói: “Nếu người trong lòng anh thực sự thích viên kim cương màu đen đó thì tôi tặng anh là được.”
Lăng Phong Sở: “? “
Lăng Phong Sở dường như không quen với lòng tốt đột ngột của Hảo Nhiên cho lắm: “Em lại muốn làm gì?”
“Tôi nghĩ kỹ rồi” Hảo Nhiên hiếm khi xuống nước: “Kỳ thật ba mẹ anh nói đúng, lúc nhỏ anh cũng khá là chăm sóc tôi, xem như cũng ra dáng một người anh trai.”
“…..”
“Bây giờ anh trai muốn theo đuổi con gái, tôi cũng nên giúp…”
“Không cần.” Lăng Phong Sở bất thình lình ngắt lời cô.
“Ngưng tưởng bở.”
“? ”
“Tôi chưa từng xem em là em gái.” Anh ngừng lại giây lát: “Em tốt nhất cũng đừng coi tôi là anh trai gì của em.”
Hảo Nhiên: “…..”
Lúc định thần lại Hảo Nhiên mới cảm thấy hôm nay có lẽ mình đã bị trúng tà.
Bằng không sao mới nghe người lớn nhắc về chuyện lúc nhỏ liền cảm thấy Lăng Phong Sở vẫn là cậu bé đọc chuyện cho mình nghe khi xưa chứ.
Con người Lăng Phong Sở ít nhất cũng phải thay đổi cỡ 360 độ.
Bộ lọc ôn hòa, dịu dàng ngắn ngủi bỗng chốc vỡ tan.
Hảo Nhiên lập tức trở về với thực tại, thanh cảnh báo đầy lại.
Nhớ đến lúc nãy mẹ Lăng có đề cập đến quà tốt nghiệp, cô cười lạnh một tiếng: “Lăng Phong Sở, tôi thấy anh không phải là không kịp mua quà cho tôi mà là ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.”
Lăng Phong Sở giọng điệu thản nhiên nói: “Là em không cho tôi cơ hội mua.”
“Ồ, ý anh là trách tôi về trước thời hạn à? Anh dứt khoát nói thẳng là tôi ngăn anh không cho anh mua luôn đi.”
Lăng Phong Sở nghe thế thì cười khẽ, anh liếc nhìn Hảo Nhiên.
Cô kiêu ngạo nâng cằm, nhìn thẳng vào anh, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô tức giận cũng là bộ dạng này.
Thôi vậy, so đo gì với cô chứ.
Lăng Phong Sở thu hồi tầm mắt, như thể bại trận: “Vậy em muốn cái gì, tôi tặng bù cho em.”
“Tôi muốn cái đầu anh.”
Ai muốn anh bố thí cơ chứ?
Hảo Nhiên bị giọng điệu này của anh chọc giận, ôm ngực ngồi xuống sô pha, ngừng lại giây lát rồi mở wechat lên, là thông báo của Mộc Nhã nhắn.
[ Công ty bên Pháp đang có trục trặc vài vấn đề, em tính sao đây? ]
Hảo Nhiên đọc tin nhắn của Mộc Nhã xong thì càng sợ hơn, không ngờ tấm bằng này lại bắt buộc lấy nhanh như vậy.
[ Chị dặn Anne thay em phụ trách vấn đề này nhé! Vài hôm nữa em sẽ sắp xếp sử lý sau.
]
Cô vừa qua Pháp du học vừa đảm nhiệm quản lý công ty bên gia đình ngoại.
Bên phía đó cũng không thấp kém gì ở Đế Đô này, nếu như nói ở Đế Đô có Hảo gia và Lăng gia thì ở diện Châu Ân và Bắc Mỹ có Trịnh gia.
Có thể thấy rằng, Hảo Nhiên đang là người thừa kế của 2 gia tộc mạnh nhất mà cả nước đều phải cúi mặt khom lưng kính.