Chắc là do uống vài ly nên cả người Hảo Nhiên có chút lâng lâng.
Cô vừa xuống lầu vừa gọi cho Mộc Nhã, sau khi kết nối thì hỏi: “Chị đang ở đâu?”
Mộc Nhã có chút khó hiểu: “Ở cửa hàng sửa xe, sao vậy?”
Một trận gió mát lạnh thổi qua, Hảo Nhiên đang hơi say bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Lúc nãy để quên áo khoác trong xe, quên lấy ra giờ thì chịu cơn gió lạnh.
Mộc Nhã trước đó rõ ràng đã gọi điện thoại nói xe nổ lốp, vậy mà cô lại quên mất chuyện này.
Hảo Nhiên không nói nên lời, cô xoa thái dương: “Không có gì, em chỉ hỏi một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Hảo Nhiên đứng ở trước cửa hội quán, gió đêm thổi qua từng đợt, có hơi lạnh.
Hảo Nhiên ôm vai, mở di động ra, đang cân nhắc nên để tài xế nhà mình tới đón hay là gọi Ngụy Lộc xuống thì giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng.
Hảo Nhiên nghe quen quen, xoay người lại thì thấy Lăng Phong Sở cùng Tống Thiên hội quán đi ra.
Tống Thiên là bạn thân nhất của Lăng Phong Sở, cũng là tay chơi nổi tiếng Đế Đô.
Anh ta nhìn thấy Hảo Nhiên thì sửng sờ.
“Nhiên Nhiên? Em về khi nào vậy?”
“Hôm nay.” Hảo Nhiên trả lời Tống Thiên lại quét qua Lăng Phong Sở từ trên xuống dưới, cuối cùng lạnh nhạt thu hồi lại.
Tống Thiên hoàn toàn không phát hiện sự bất mãn trong ánh mắt cô đối với Lăng Phong Sở, nhớ tới cái gì đó liền nói: “Bảo sao hôm nay Ngụy Lộc thần thần bí bí mà bao một phòng, còn làm anh phải vội thu xếp, hoá ra là tẩy trần cho em.”
Hảo Nhiên cười trừ xem như đáp lại.
“Sao em lại đứng ở đây?” Tống Thiên lại hỏi: “Đợi ai sao?”
Hảo Nhiên cũng không thể nói cô mới về nước ngày đầu tiên đã phải lưu lạc đến mức đứng ngoài đường không ai đón.
Đặc biệt còn là ở trước mặt Lăng Phong Sở.
Cô lạnh lùng gật đầu: “Em chờ Mộc Nhã.”
“Được rồi.” Tống Thiên cũng hất cằm: “Thường xuyên tới chơi nhé, bọn anh đi trước.”
Lăng Phong Sở từ đầu đến cuối không nói một lời.
Sau khi hai người rời đi, Hảo Nhiên nhìn bóng lưng Lăng Phong Sở đột nhiên bật cười.
Tên họ Lăng này thật đúng là máu lạnh vô tình.
Một trận gió lại thổi qua, Hảo Nhiên ôm lấy mình, cảm thán hôm nay nhất định là ra cửa không xem hoàng lịch nên mới liên tục gặp Lăng Phong Sở, tức đầy cả bụng.
Cô lấy điện thoại ra gọi Ngụy Lộc, nhưng đổ chuông mấy lần bên kia đều không bắt máy.
Có lẽ là không nghe thấy.
Hảo Nhiên có chút không nói nên lời, đang chuẩn bị quay trở lại phòng bao tìm người thì một chiếc Roll Royce Suv màu đen từ từ lái tới trước mặt.
Cô đứng im nhìn cửa xe hạ xuống, bên trong là khuôn mặt mà vài phút trước cô còn oán hận trong lòng.
“Lên xe đi.” Lăng Phong Sở nói.
Giây trước còn thờ ơ lạnh nhạt với mình, giây sau lại bắt đầu làm người tốt?
Dựa trên hành động tồi tệ của người này cả đêm nay, Hảo Nhiên rất cảnh giác với lòng tốt bất ngờ của Lăng Phong Sở.
Cô khoanh tay, giọng điệu xa cách nói: “Không cần, tôi đang đợi Mộc Nhã.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, em ở nước ngoài học kinh doanh chứ không phải diễn xuất.”
Hảo Nhiên: “?”
“Mộc Nhã hiện tại đang ở khu sửa chữa K trên đại lộ Xuyên Vân.” Lăng Phong Sở nhìn đồng hồ: “Cho dù có lập tức tới đây, cũng mất ít nhất 1 tiếng.”
Hảo Nhiên hơi choáng váng, tuy rằng không rõ người này làm sao mà biết được, nhưng cô vẫn kịp nghĩ ra cho mình vài câu để giữ thể diện.
Nhưng Lăng Phong Sở lại giống như không có kiên nhẫn nghe cô bịa chuyện, trực tiếp mở cửa xe: “Lên xe.”
Anh nói lại một lần nữa, nhàn nhạt, nhưng giọng điệu có vài phần không cho thương lượng.
Xấu hổ vì bị vạch trần, khó chịu tích tụ cả tối đều vì cái giọng điệu này của Lăng Phong Sở mà nháy mắt bùng nổ.
Huyết áp của Hảo Nhiên nháy mắt tăng vọt.
“Lăng Phong Sở, anh hung dữ với ai thế?”
“Buổi tối anh tới nâng giá tôi còn chưa tính với anh, vừa nãy ở trên tầng anh có ý gì? Anh là cố ý tới chọc tức tôi sao?”
Có thể là cảm thấy cách một cánh cửa ảnh hưởng việc phát huy, Hảo Nhiên trực tiếp ngồi vào ghế phụ đối mặt với Lăng Phong Sở.
“Sao vậy, không chào đón tôi về nước? Hay là cảm thấy tôi đoạt đồ anh thích nên không phục?”
“Anh hay lắm sao, khóc dơ một bộ quần áo của anh thôi mà anh nhớ tới tận hôm nay, tôi..."
Lạch cạch một tiếng.
Lăng Phong Sở đột nhiên xích lại cài dây an toàn cho Hảo Nhiên.
Một mùi hương bạc hà nhẹ thoảng qua mũi, Hảo Nhiên ngừng nói, cũng sững người.
Nhìn lại mình.
Chết tiệt, cô mắng thế nào mà lại lên xe rồi.
“Tôi không nhỏ nhen như em.” Nói xong câu đó, Lăng Phong Sở chuyển tầm mắt về phía trước, khởi động xe.
Hảo Nhiên đối với việc mình nhất thời sai lầm ngồi lên xe Lăng Phong Sở vô cùng khinh thường.
Nhưng ngồi cũng đã ngồi, cũng không phải chuyện gì không thể.
“Hời cho anh.” Hảo Nhiên hừ một tiếng ngồi thẳng dậy, tự tìm thể diện cho mình: “Đưa tôi về nhà là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được.”
Sau một lúc lâu, lại dường như nghe người nọ cười một tiếng.
Hảo Nhiên liếc xéo qua, vừa vặn bắt gặp khóe môi kia khẽ cong lên.
“Anh cười cái gì? Những gì tôi nói là sự thật.”
“Ừm.”
Anh không mặn không nhạt mà đáp lại, ngược lại làm Hảo Nhiên không biết nên nói cái gì.
Quên đi, cũng chỉ là một tài xế tạm thời mà thôi, nói với anh ấy làm gì.