Ngọt Không Ngừng Nghỉ


Ánh nắng ban mai có chút chói mắt, thanh niên nằm dưới gốc cây cau mày gạt cành cây đè trên đầu sang một bên, nhưng đẩy mấy lần vẫn không được, cậu liền duỗi tay ra dứt khoát bẻ gãy.

Lộ Mạn nhìn nam sinh cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Phó Chỉ An hơi mím khuôn miệng lại, anh khẽ nheo mắt khi một tia nắng chiếu vào mặt.

Lộ Mạn căng thẳng siết chặt quần đồng phục của mình, rồi khẽ mỉm cười, vừa chạm vào bím tóc đuôi ngựa trên đỉnh đầu mình vừa nói: "Cậu nói là cậu thích con gái buộc tóc đuôi ngựa, cậu nhìn xem, hiện tại tôi cũng để tóc đuôi ngựa rồi."
Đại khái cô nàng cũng cảm thấy xấu hổ vì tóc mình ngắn nên buộc lên không rõ là đuôi ngựa.

Lộ Mạn hậm hực thả tay xuống, cúi đầu không dám nhìn anh.

Đầu óc của Phó Chỉ An đã trống rỗng từ lúc nào, anh không đếm nổi đây là lần thứ mấy Lộ Mạn tỏ tình với anh.

Có không ít nữ sinh tỏ tình với anh, không dám nói trước mặt thì sẽ viết thư tình hoặc là gửi một tờ giấy nhỏ.

Miễn là anh không trả lời lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp.

Nhưng nếu tỏ tình ngay trước mặt anh, anh sẽ tùy tiện tìm một lý do để từ chối.

Nhưng người trước mặt này.

Phó Chỉ An cúi đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

Lần đầu tiên cô tỏ tình với anh, anh không quá coi trọng mà thản nhiên từ chối với lý do hiện tại anh chỉ muốn tập trung học tập.

Nhưng sau đó, Lộ Mạn lại xuất hiện trong phòng tự học, luôn để anh trong tầm mắt, ngồi nhìn anh chằm chằm khiến người khác nổi da gà.

Về sau Lộ Mạn lại tiếp tục thổ lộ với anh, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên nói thẳng luôn Lộ Mạn không phải mẫu người mình thích.

Sau đó, Lộ Mạn dường như mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, trong giờ học thì cầm khăn giấy sụt sùi lau nước mắt.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhận thấy có gì không ổn nên tan học liền tìm anh hỏi chuyện với bộ dạng hoài nghi.

Lần trước, anh thấy tóc Lộ Mạn chỉ dài ngang tai, anh liền nghiêm túc nói rằng anh thích con gái buộc tóc đuôi ngựa.

Phó Chỉ An vốn cho rằng so với độ dài của tóc cô hiện tại, cũng phải mất mấy tháng tóc mới dài ra được.

Ai ngờ chưa đầy một tháng, cô lại buộc tóc và đến tìm anh.

Trong lòng Phó Chỉ An vậy mà dâng lên một tia kinh ngạc.

Tôn Ngộ Không chui ra từ trong khe đá còn từng muốn từ bỏ khi đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng Lộ Mạn lại mãi vẫn mang bộ dạng không bỏ cuộc.

Tinh thần này thật là hiếm thấy.

Phó Chỉ An nhàn nhạt mở miệng: "Tóc cậu thế này không tính là đuôi ngựa đâu."
Lộ Mạn từ từ ngẩng đầu lên cười với anh: "Rồi sẽ thành đuôi ngựa mà."
Khóe miệng Phó Chỉ An giật giật, anh có chút bực bội vung chân đá một cái lên đất đá vụn dưới chân.

Anh thế mà không cách nào phản bác lại nữ sinh trước mặt.

Anh ngẩng đầu thờ dài, đột nhiên dư quang nhìn thấy một "vật thể bất động" đang nằm dưới tán cây cách anh không xa.

"Xin lỗi."
Đôi mắt đang thất thần của anh bỗng sáng lên, dừng một lúc lâu mới nói tiếp: "Trước đây tôi không nói thật."
"Thực ra tôi có người mình thích rồi."
Lộ Mạn sửng sốt, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Cô cùng Phó Chỉ An học cùng lớp gần một năm, dù là không nói chuyện gì với anh nhưng lại hiểu anh rất rõ.

Phó Chỉ An chỉ thích học tập, mỗi ngày lên lớp đều nghiêm túc làm bài tập, dù bài tập có nhiều bao nhiêu cũng sẽ hoàn thành một cách nghiêm túc.

Mà lý do cô có dũng khí tỏ tình với Phó Chỉ An cũng rất đơn giản.

Chỉ vì bạn của cô nói: "Cậu ấy còn từ chối cả hoa khôi trường đó, nếu cậu có bị từ chối thì không mất mặt đâu."
Trong suy nghĩ của Lộ Mạn, cô bị Phó Chỉ An từ chối vạn lần cũng không sao, bởi vì anh vốn chẳng thèm để ý ai cả.

Chi bằng mượn chuyện tỏ tình thì có thể cùng anh nói mấy câu cũng không lỗ, cho đến khi anh mỉm cười nói mình đã có người trong lòng.

"Tôi có thể biết đó là ai không?"
Phó Chỉ An chính là đợi câu hỏi này.

Anh liền thâm tình nhìn về người đang ở cách đó không xa.

"Chính là cậu ấy"
(cậu ấy ở đây dùng từ 他 /ta/ mà ở trong tiếng trung, 他 đều dùng để nói cô ấy/cậu ấy)
Lộ Mạn nhìn theo ánh mắt của Phó Chỉ An, dưới gốc cây gần đó có một bóng người gầy gò, không thể nhìn rõ mặt vì người đó đang che đầu bằng chiếc áo khoác đồng phục học sinh.

"Tôi đi đây." Phó Chỉ An gật đầu với cô, rồi đi một mạch về phía tòa nhà dạy học, không quay đầu lại, để lại Lộ Mạn đứng trong khu vườn nhỏ.

Tiếng chuông vào học đúng giờ vang lên nhưng Lộ Mạn không thể nhích nổi một bước.

Tình yêu của cô còn chưa bắt đầu đã bị giết từ trong trứng nước một cách vô tình.

Phó Chỉ An còn không thèm để hoa khôi trường vào mắt, thì làm sao mà coi trọng cô được.

Đúng là câu chuyện người bình thường yêu được nam thần của trường chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.

Cách đó không xa có tiếng sột soạt, người nằm dưới gốc cây từ từ duỗi chân, chính là đôi chân dài và thẳng mà Lộ Mạn tưởng tượng.

Nhưng đôi chân này có vẻ hơi dài nhỉ?
Chiếc áo đồng phục che trên đầu bị kéo xuống để lộ ra đôi mắt trong veo sáng ngời dưới mái tóc đen, nhìn xuống nữa là sống mùi cao thẳng cùng đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt.

"Má, lại ngủ quên mất." Người dưới cây chậm rãi đứng thẳng lên, duỗi lưng một cái.

Dường như phát giác được ánh mắt của Lộ Mạn, người kia bỗng quay đầu lại trừng cô một cái, nhướng mày mở miệng: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Mắt thấy Lộ Mạn đờ đẫn đứng tại chỗ, Trì Dụ nhặt áo trên mặt đất lên khoác lên vai, ngáp một cái rồi nghênh ngang đi về phía tòa nhà dạy học.

Lộ Mạn cảm thấy như mình bị ảo giác.

Cô nhéo mạnh vào cánh tay rồi hít một hơi vì đau.

Có vẻ cô nhìn đúng rồi.

Phó Chỉ An cho rằng cuộc sống của mình rốt cục cũng yên bình trở lại.

Cho đến khi tiết học đầu tiên kết thúc, bạn học trong lớp đều ghé vào một chỗ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng vụng trộm liếc anh một cái, anh mới phát giác được có chuyện gì không thích hợp.

Anh lấy điện thoại ra gõ gõ, cuối cùng nhìn thấy một bài đăng trên tieba của trường với tiêu đề: Con đường theo đuổi nam thần của tôi sắp kết thúc rồi sao?
Khóe miệng Phó Chỉ An có chút cứng đờ, nhưng vẫn giả bộ như không thấy gì, tiếp tục cúi đầu làm tờ giấy trong tay.

Trì Dụ nằm trên bàn, ngày hôm qua chơi game đến nửa đêm, đến tối cũng nằm mơ.

Cậu trốn tiết thể dục buổi sáng chạy đến khu vườn nhỏ trong trường chớp mắt một hồi, lúc trở lại trong lớp lại bị chủ nhiệm lớp bắt quả tang, bị phạt đứng một tiết thật vất vả mới được nghỉ ngơi một lát.

Nhưng lớp học thật sự ồn ào đến đau cả đầu.

"Này, các cậu có thể ngậm miệng lại được không?" Trì Dụ không kiên nhẫn ngẩng đầu, quát mấy nữ sinh đang vui vẻ trò chuyện ở bàn bên cạnh.

Bình thường chỉ cần cậu mở miệng là ai cũng hận không thể cách xa cậu hai mét.

Nhưng lúc này cậu vừa dứt lời, mấy nữ sinh lại nhìn cậu mỉm cười một cách kỳ lạ.

Lúc này Trì Dụ mới phát hiện ra không chỉ có mấy nữ sinh đó, mà tất cả bạn học trong lớp đều túm lại cầm điện thoại di động.

Ngay cả lớp trưởng thường ngảy chỉ biết cắm đầu vào học cũng ngửa cổ lên hóng hớt vì sợ bỏ lỡ tin tức.

Trì Dụ ngồi thẳng lên rồi lại cúi xuống nằm trên bàn, lặng lẽ vươn đầu đến gần Lâm Xuyên ngồi bàn trước.

Cậu nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại trên tay Lâm Xuyên.

Trên màn hình, chữ lít nha lít nhít, cậu lại không có tâm tình đọc kỳ từng chữ, chỉ đại khát đọc lướt qua.

"Đệt!" Trì Dụ bỗng nhiên mở miệng, dọa Lâm Xuyên giật mình đứng bật dậy, điện thoại trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất.

Cậu ta quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang phừng phừng lửa giận của Trì Dụ.

Cậu ta vội giơ hai tay lên vô tội nói: "Không phải tôi đâu.

Tôi cũng vừa nhìn thấy bài đăng này"
Trì Dụ cúi cuống nhặt điện thoại lên, hít sâu một hơi, lại đọc mấy chữ trên màn hình.

Lâm Xuyên khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Cái kia, Trì Dụ, cậu cẩn thận một chút, điện thoại của tôi, đừng nặn...."
Ngón tay cầm điện thoại có chút trắng bệch, mặt Trì Dụ từ đen chuyển sang đỏ, lúc này lại gần như tái xanh.

"Ai đăng bài này?"
Lớp học im ắng đến đáng sợ.

Không phải họ không muốn nói, mà là họ thực sự không biết.

Trì Dụ ném điện thoại lên bài, mặt mày u ám bước tới cửa phòng học mở mạnh cánh cửa rồi rầm một tiếng đóng lại.

Mãi đến khi cậu biến mất khỏi hành lang, cả lớp mới tiếp tục bàn tán xôn xao.

"Thật quá kinh ngạc! Bình thường hai cậu ấy cũng đâu có nói chuyện với nhau?" Một nam sinh nghi ngờ xem điện thoại.

"Cậu ngốc thế, họ giả bộ không biết nhau đấy thôi." Một nam sinh khác trợn tròn mắt.

"Ồ" Một nữ sinh như bị choáng váng nằm ra bàn, lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày thảm họa của trường mình hả? Bỗng dưng liên tiếp mất đi hai nam thần rồi"
"Tôi nhổ vào." Nam sinh lắc đầu, nhếch mép nói: "Hai người đó thì có liên quan gì đến cậu đâu? Không nói đến Phó Chỉ An ở lớp 11-7 kia, riêng Trì Dụ ở lớp mình một năm mà cậu ấy cũng có nói chuyện với cậu đâu?"
Trì Dụ bị thông báo vi phạm đều đặn như bản tin thời sự, không phải vì đi muộn về sớm thì cũng là ẩu đả đánh nhau.

Lúc đầu lớp 11-1 cũng hoảng sợ vì vị tổ tông này, nhưng sau đó mới phát hiện Trì Dụ ở trong lớp chưa từng tức giận.

Theo thời gian, cậu giống như vệ sĩ vậy, khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn.

Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều nữ sinh thích Trì Dụ.

Nữ sinh ở tuổi dậy thì luôn để dành một vị trí trong trái tim cho những chàng trai ngoan cố nổi loạn lại đẹp trai trong trường.

Nhưng lại có quá nhiều thiếu nữ để dành trái tim cho Trì Dụ.

Đặc biệt là ở các trường trung học dạy nghề bên cạnh, có người trốn học ba ngày một lần đến cổng trường để chờ Trì Dụ tan học.

Còn Phó Chỉ An là học sinh giỏi nhất trường, đứng nhất trường cả năm, giấy khen của anh có thể mang ra che nửa cải lớp học.

Anh sở hữu khuôn mặt đẹp tinh xảo được học sinh và giáo viên ưa thích.

So với Trì Dụ, Phó Chỉ An được nữ sinh trong trường yêu thích hơn, bởi mặc dù anh lạnh lùng ít nói nhưng sẽ không nhảy dựng lên đi đánh nhau.

Trong trường học, nữ sinh thường bàn luận xem Trì Dụ đẹp trai hơn hay Phó Chỉ An hấp dẫn hơn.

Họ vẫn luôn chờ ngày hai nam thần xuất hiện chung cùng một chỗ, nên họ vẫn luôn bàn luận không chừng lại có kết quả.

Nhưng đã một năm trôi qua, vẫn chưa thấy hai nam thần xuất hiện cùng nhau.

Trì Dụ học lớp 11-1, Phó Chỉ An học lớp 11-7.

Cả hai lớp đều có nhà vệ sinh riêng nên thường không chạm mặt nhau.

Cuối cùng đành chờ đến đại hội thể thao, hai người tham gia bốn hạng mục, nhưng vẫn không chạm mặt nhau.

Đừng nói xuất hiện chung, mọi người thậm chí còn cho rằng hai người này căn bản còn không thở chung một bầu không khí.

Phó Chỉ An một lần nữa lôi điện thoại ra nhìn lại bài đăng trên tieba.

Lúc đầu chẳng có ai bình luận mà giờ lại có nhiều lên đồng thời đằng sau còn đính kèm dòng hot topic.

Câu chuyện rất đơn giản, Lộ Mạn đã bắt đầu đăng bài từ ngày đầu tiên tỏ tình với Phó Chỉ An, đều ghi lại mỗi ngày cô ấy theo đuổi anh như thế nào, sau đó là cách anh từ chối cô.

Ban đầu chỉ có một vài bình luận, dù sao những câu chuyện như này mọi người cũng không chứng thực được thật giả.

Cho đến khi Lộ Mạn cập nhật bài đăng cách đây 2 tiếng, chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn gọn.

Hôm nay tôi lại bị cậu ấy từ chối, nhưng tôi không buồn, vì hôm nay là ngày trường chúng ta cùng lúc mất đi hai nam thần.

Phó Chỉ An không hề kém môn Văn.

Mấy câu nói kia tách ra từng chữ thì anh đều hiểu, nhưng đặt cùng một chỗ thấy làm sao cũng không hiểu nổi.

Trước khi tâm trí anh quay trở lại, cánh cửa lớp học đã bị đạp mở tung ra.

Nam sinh dùng một tay giữ cửa, đôi mắt trong veo đầy giận dữ, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình treo lơ lửng trên người không được mặc tử tế.

Xương quai xanh thanh tú đẹp đẽ của cậu cũng bị lộ ra.

Trì Dụ dùng ánh mắt ảm đạm quét quanh một vòng phòng học, khi nhìn thấy Phó Chỉ An ngồi hàng cuối cùng bên cửa sổ, cậu nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Cậu ra đây"
????????????????
Hum nay, Tiểu Dụ sang tận lớp tìm Tiểu Phó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui