Ngọt Ngào

Chương mới đây cả nhà ơi, dạo này mình hơi bận nên không đăng truyện thường xuyên được, cả nhà thông cảm nha.:love2:

Cả buổi sáng vất vả nên khi lên tàu La San ngay lập tức cuộn tròn vào một góc, ngủ và ngủ. Giấc ngủ miên man khiến cô mụ mị đầu óc, khi Tưởng Tử Vụ đánh thức cô, cô không thể xác định được mình đang ở đâu. Cứ thế cô mơ mơ màng màng sắp xếp hành lý, đi theo Tưởng Tử Vụ xuống tàu.

Càng đi cô càng thấy người mình như đang lơ lửng, đầu óc quay cuồng, chân tay cũng không thể điều khiển được theo ý mình.

La San hoàn toàn yên lặng, thần sắc thì mơ màng khiến Tưởng Tử Vụ cảm thấy có gì đó không ổn, anh không dám đi cách cô quá xa, sợ cô lại không thể về nhà được vì lạc đường. Đối với một người trưởng thành thì điều này gần như không thể xảy ra, nhưng sau vài lần tiếp xúc với cô anh hiểu được nếu đối tượng là cô thì không gì là không thể.

“Cô định về nhà bằng cách nào, có ai đón cô không?”.

“…”

Thấy cô không có phản ứng, Tưởng Tử Vụ quay đầu lại thì thấy La San mặt tái nhợt, lảo đảo như sắp ngã. Anh vội đỡ lấy cô.

“Cô không sao chứ, La San, La San”.

Cô nghe rõ tiếng Tưởng Tử Vụ hỏi mình nhưng lại không thể nào trả lời nổi, âm thanh ồn ào xung quanh bỗng trở nên lùng bùng, mọi thứ cứ mơ hồ rồi dần tĩnh lặng khiến cô chìm vào giấc ngủ mê mệt một lần nữa.

***

Lúc La San tỉnh dậy thì đã là đêm khuya, cô không xác định được mình đang ở đâu, xung quanh tĩnh lặng, không khí có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Bệnh viện, hai chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu cô, cô cần biết bây giờ là mấy giờ, từ lúc về đến giờ cô chưa gọi điện cho Đường Vũ, không biết anh có lo lắng không.

Cô vội vàng muốn xuống giường tìm điện thoại, thế nhưng chân vừa chạm đất, đầu óc cô lại choáng váng, thân thể lảo đảo muốn ngã.

“Cẩn thận”.

Đường Vũ vừa bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này thì hết hồn, anh vội chạy lại, ôm cô trở về giường.

“Em vừa mới tỉnh, cứ nằm nghỉ ngơi đi, xuống giường làm gì”.

“Sao em lại ở đây, còn anh nữa?”.

Chẳng phải cô đi công tác về sao, sau khi xuống tàu cùng Tưởng Tử Vụ thì cô không nhớ gì hết, cô không hề gọi điện thì làm sao mà Đường Vũ biết được mà xuất hiện ở đây chứ.

La San không nhắc thì thôi, nhắc đến lại càng khiến Đường Vũ phát hỏa.

“Em đó, người ta đi công tác thì không sao, em mới đi có hai ngày về đã phát bệnh”.

Điều hòa có vẻ lạnh, anh giúp La San kéo lại chăn, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút. Nhìn khuôn mặt tỏ vẻ vô tội đến đáng thương, hai mắt long lanh như muốn khóc của cô, Đường Vũ cũng không nỡ trách mắng cô nữa. Anh đưa tay vuốt lại mái tóc lòa xòa trước trán của cô, dặn dò cô nghỉ ngơi tiếp cho lại sức.

Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, nhưng mí mắt rũ xuống, cô lại tiếp tục miên man chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sau, khi Đường Vũ bước vào phòng thì La San vẫn chưa tỉnh giấc. Cô bé này, ngủ cả ngày hôm qua rồi mà vẫn còn ngủ được, anh thật không biết cô có phải heo con đầu thai không nữa.

Đường Vũ kéo tấm rèm cửa sổ, căn phòng ngay lập tức tắm trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai.

Vẫn còn ngủ được.

Đường Vũ cười khổ, bây giờ đã muộn, nếu cô không dậy thì nhất định sẽ đói bụng, sáng sớm anh đã về nhà hầm canh mang đến cho cô, nếu không ăn ngay thì sẽ nguội mất.

Nhìn gương mặt trắng nõn còn vương nét ngây thơ như trẻ con của cô vợ nhà mình, Đường Vũ càng nhìn càng thấy thích, nhìn một hồi lại không nỡ đánh thức cô dậy. Cô chính là khắc tinh của anh mà.Mang laptop ra xử lý tài liệu, anh làm việc nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đang chìm trong mộng đẹp.

Ánh nắng lấp lánh như phủ thêm chút mật ngọt ngào cho khung cảnh ấm áp bên trong căn phòng.

***

La San cuối cùng cũng tỉnh dậy, vì đói, tối hôm qua cô chưa kịp ăn gì thì đã vô bệnh viện, sáng nay lại dậy muộn khiến con sâu trong bụng ầm ĩ mãi không thôi. Ngửi trong phòng có mùi thơm thơm, ngọt ngọt, cô biết chắc là Đường Vũ đã hầm canh mang đến cho cô.

Không cần Đường Vũ phải nhắc, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Khi cô bước ra, Đường Vũ đã múc sẵn canh ra bát, nhiệt độ vừa đủ, hương vị thơm nồng khiến La San lưu luyến mãi không thôi. Rất nhanh cô đã ăn xong một bát, đang định múc thêm thì Đường Vũ giành lấy cái bát, không cho cô ăn tiếp nữa.

Bàng hoàng, bất ngờ, La San trợn tròn mắt kháng nghị:

“Sao anh không cho em ăn nữa, em chưa no mà”.

“Em đang bị bệnh, không nên ăn quá nhiều trong một bữa”. Không thèm để ý bộ dạng bất bình của cô, anh từ tốn giải thích.

“Nhiều đâu mà nhiều, em mới chỉ ăn có một bát thôi mà”.

“….” Đường Vũ lười đôi co với cô, im lặng là vàng.

Biết thái độ anh kiên quyết, cô có nói cũng bằng thừa, thế nhưng không nói thì cô lại tức không chịu được. Dù biết không thắng được anh nhưng La San vẫn cố chiến đấu vì hộp canh thân yêu.

“Em sẽ nói với bố mẹ, anh không cho em ăn, anh bỏ đói em”.

Bố mẹ mà cô nói ở đây chính là hai vị Đường lão nhân gia. Vì hai nhà họ Đường và La quen biết nhau từ trước, nên từ nhỏ hai vị phụ huynh của Đường gia vô cùng yêu mến cô, gần như là muốn gì được đó, nên thỉnh thoảng tranh chấp với Đường Vũ cô vẫn mang họ ra làm bùa hộ mạng.

Rất tiếc lần này nó chẳng còn tác dụng là mấy, Đường Vũ liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ nói:

“Em thích thì cứ bẩm báo với họ đi”.

La San thấy thế ngay lập tức lôi điện thoại ra, cô đang chuẩn bị nhấn số thì Đường Vũ cũng thong thả lôi chiếc điện thoại màu đen của anh ra.

“Anh đang làm gì vậy”. Tự dưng cô có dự cảm không lành.

“Anh gọi điện”. Ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói, em không thấy sao còn hỏi.

“Gọi, anh gọi cho ai”. Không lẽ anh đinh cạnh tranh gọi cho Đường lão gia với cô.

Nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh bình tĩnh đáp:

“Em cứ gọi đi, anh là gọi cho ba mẹ em”.

Ông trời bất công, sao ông không cho cô thắng được một lần chứ. Tại sao lần nào kết quả cũng là như vậy. Cha mẹ Đường Vũ thương cô từ bé thì cha mẹ cô cũng luôn coi Đường Vũ là tâm can bảo bối. Chỉ cần cô hé răng nửa lời than thở về Đường Vũ là ngay lập tức sẽ nhận được một bài giáo huấn dài bất tận của cha mẹ cô. Chính vì Đường Vũ biết rõ điều đó nên anh luôn có cách trị được cái tính ương bướng bất thường này của cô.

La San không thể làm gì hơn là đặt điện thoại lại trên bàn, mắt nhìn hộp canh lần cuối, nước mắt rưng rưng đầy tiếc nuối.

Canh ơi, em hãy đợi chị khỏe lại, sẽ rất nhanh thôi mà em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui