Ngọt Ngào

Lý Vu yên lặng ngồi nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài kia. Đây là một quán café sang trọng, mang phong cách pháp, cô đặc biệt thích vị café nơi đây, nồng nàn mà vẫn có chút chua xót đan xen, không hẳn là thứ hương vị tuyệt hảo như một vài loại cafe nổi tiếng thế giới, thế nhưng hương vị ở nơi đây luôn mang cho cô cảm giác thân thuộc, giống như cuộc sống hiện tại của cô thỉnh thoảng vẫn bị ám ảnh bởi một tuổi thơ đầy nắng gió nhọc nhằn.

Cô đã nhờ người dàn xếp mọi chuyện, hy vọng kết quả tốt đẹp. La San chỉ là cô tiểu thư quen được nuông chiều, cô không tin cô ta có thể vượt qua được khó khăn lần này. Chỉ cần cô ta thanh bại danh liệt, từ bỏ công việc ở trường thì Lý Vu cô cũng rộng lượng bỏ qua, không thèm chấp nhặt làm gì.

Vị cafe hôm nay dường như càng ngon hơn thì phải.

***

La San khó khăn lắm mới thức dậy được, cả đêm hôm qua cô không thể nào ngủ ngon được. Đường Vũ hôm nay phải đi công tác, anh không muốn đánh thức cô nên đã rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi. Sự việc trên diễn đàn trường xảy ra vào hôm qua, chắc bây giờ đã ầm ĩ mọi nơi rồi. Hôm nay cô có tiết dạy, có muốn trốn cũng không thể nào trốn được nữa rồi.

La San pha một cốc sữa làm bữa sáng, cô cố gắng lên tinh thần cho bản thân. Dù hôm qua cô đã tự nhủ là không cần bận tâm cho đến khi mục đích chính của đối thủ lộ ra, thế nhưng mọi chuyện vẫn cứ vần vũ ở trong đầu cô, chi bằng đối mặt giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.

Hôm nay cô chọn một bộ đầm màu trắng nhẹ nhàng và tinh khôi, tóc xõa dài dịu dàng nữ tính, môi khẽ tô một lớp son đỏ phớt, trông toàn thể vô cùng bắt mắt, xinh đẹp và quyến rũ vừa đủ. Khi cô vừa bước chân đến trường, cô lao công quét dọn sân trường hàng ngày kéo cô vào một góc nhỏ, hỏi khẽ:

“Sao cháu còn đến trường làm gì, cứ ở nhà đợi vài hôm nữa có phải hơn không”. Điệu dạng quan tâm như một vị trưởng bối khiến La San ấm áp không thôi.

“Cháu có tiết dạy, phải lên trường chứ cô”.

“Thì nhờ người khác dạy thay vài bữa cũng có làm sao đâu, cháu mà xuất hiện là mọi người lại xì xầm bàn tán, cháu nghe cũng chẳng dễ chịu gì”.

“Không sao đâu cô, cháu biết phải làm sao mà”.

An ủi cô lao công một hồi, La San phải khó khăn lắm mới khiến cô ấy yên tâm để cô đi.

Ngôi trường này là nơi La San theo học, bây giờ lại là nơi cô giảng dạy, kỷ niệm không phải nói một vài lời là có thể diễn tả hết. Chưa bao giờ cô có ý định rời xa nơi đây, cho dù nó thực sực đã có lúc khiến cô vô cùng mệt mỏi. La San vừa đi vừa suy nghĩ, cô không hề phát hiệc ra Tưởng Tử Vụ đã đi phía sau cô một lúc rồi.

Tưởng Tử Vụ hơi ngạc nhiên khi thấy La San xuất hiện ở đây, hầu như ai cũng nghĩ cô sẽ tránh mặt một thời gian, cho dù sự việc không đúng như những gì bài viết đã nêu thì cô xuất hiện ở đây cũng chỉ khiến bản thân thêm tổn thương mà thôi. Chỉ cần cô không có mặt, lời nói khó nghe đến mấy cũng chỉ là gió bay, qua vài hôm thì mọi chuyện sẽ ổn mà thôi, giống như bài đăng lần trước, không phải cũng có người thay cô giải quyết đó sao. Cô giống như một bông hoa trong nhà kính, luôn khát khao với đời bằng tâm hồn đẹp đẽ nhất, anh thực sự không nỡ để cô phải nghe những điều tiếng cay nghiệt, đúng hơn là anh sợ, sợ nụ cười cô không còn sáng lạn đến vậy, sợ ánh mắt cô cũng nhuốm màu cuộc sống. Tưởng Tử Vụ tự thấy nực cười, có lo lắng thì cũng không đến phiên anh, chẳng phải còn có Đường Vũ hay sao, sự việc lần trước còn chưa kịp náo loạn thì anh ta đã ra mặt rồi, lần này có lẽ cũng vậy mà thôi.

Vừa ngồi chưa ấm chỗ, Vu Vận Linh đã đến tìm La San. Từ trước đến nay cô ta luôn được meejng danh là bà tám của trường đại học X, không có chuyện gì mà cô ta không nắm rõ, nếu thực sự chưa nắm rõ thì phải nhất định tìm hiểu trong thời gian nhanh nhất. Có đôi lúc La San cũng phải thầm bội phục cô ta, trong môi trường mà ai ai cũng lo giữ thân mình, chỉ sợ tai bay vạ gió, vậy mà cô ta còn có thể xả thân vì nghĩa lớn, đúng là không phải dạng vừa mà.

“Cô giáo La, sao hôm nay cô mới đến trường, cô có nghe tin gì chưa”.

“Tin gì cơ”. La San làm như không hiểu cô ta đang nói gì.

“Thì chuyện trên diễn đàn đấy”. 

“À, cô nói bài viết đang gây sốt đó hả, tôi có đọc rồi”. La San bình tĩnh trả lời.

“Cô đọc rồi”. Vu Vận Linh như không tin vào tai mình, sao cô ấy đọc rồi mà còn có thể bình thản thế nhỉ.

“Đúng vậy, tôi đọc rồi, có chuyện gì sao”. La San tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại.

“Nhưng bài viết đó có đăng hình của cô mà, cô không thấy gì sao”.

“Chẳng phải nó ghi là hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa thôi sao”.

Lời nói của La San khiến Vu Vận Linh nghẹn họng nhìn cô trân trối. La San cũng không thèm để ý xung quanh nữa, cô cầm tài liệu rời khỏi văn phòng.

La San vừa đi thì văn phòng cũng ồn ào hẳng lên. Mọi người đều xì xào to nhỏ về thái độ vừa rồi của La San. Lý Vu cũng ở đó, nhưng cô ta không hề lên tiếng, hai tay vẫn đều đặn đánh máy, xem như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến bản thân mình cả.

La San vừa dạy xong thì Thôi mặt sắt đến tìm cô. Rất hiếm khi hiệu trưởng đại nhân chịu hạ mình xuống núi, đến tận lớp tìm giáo viên như vậy khiến cô hơi lo. Ông ta không nói nhiều lời, chỉ kêu La San đi theo mình.

Thấy vậy cô cũng không dám lề mề, nhanh chóng thu dọn một vài thứ rồi đi theo ông ấy. Theo kinh nghiệm của La San thì lần này chắc chắn có chuyện lớn rồi, nếu không ông ta sẽ không làm mặt lạnh lùng với cô như vậy. Kể từ khi biết cô là vợ Đường Vũ thì Thôi mặt sắt cũng thay đổi thái độ với cô rõ rệt, chỉ hận không thể để cô lên bàn mà thờ thôi. Vậy mà lần này ông ta lại tỏ vẻ lạnh lùng u ám, chẳng lẽ lại liên quan đến bài đăng trên diễn đàn kia sao.

Trên đường đi Thôi mặt sắt cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ nói với cô rằng hôm nay nhà trường có buổi gặp mặt với lãnh đạo cấp trên, kêu cô cùng đi đón tiếp. Mặc cho La San đoán già đoán non, cuối cùng cũng phải tâm không cam tình không nguyện đi theo ông ta. Ai bảo người ta là lãnh đạo chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui