Nghe Dương Vũ Hàn nói như thế Trần Khả Hân liền mở miệng hỏi.
" Anh nhờ ai mua thế ? Hình như là vị thư ký lúc sáng vào phòng phải không ?"
Dương Vũ Hàn bình thản đáp.
" Ừm ! Em đoán đúng rồi đó !"
Nghe hắn nói thế Trần Khả Hân liền hoảng hốt nói.
" Tại sao anh lại nói như thế chứ ? Cô thư ký đó vào phòng chẳng thấy em thì không hỏi gì à ? Nếu như thế thì thôi hỏng rồi !"
Nghe cô nói thế hắn khó hiểu hỏi.
" Tại sao em lại nói như thế ? Nếu không thấy em thì cũng có thể nói rằng em đi vệ sinh mà , có phải em lo lắng quá rồi không ?"
Trần Khả Hân hừ một tiếng đáp.
" Có thư ký nào mới đi làm một hôm lại được chủ tịch mình mua giúp cơm hay không ? Anh cũng thật là chẳng có tâm gì cả ! "
Nói đến đây Trần Khả Hân thở dài nói.
" Thôi được rồi ! Nếu có ai hỏi thì bảo em là bạn anh mới từ nước ngoài về , có được không ?"
Nghe câu dặn dò của cô Dương Vũ Hàn cảm thấy việc nói dối này rất là vô lý , nhưng mà không muốn cô khó xữ nên vội đáp.
" Được ! Anh nghe theo em !"
Trần Khả Hân liền nhớ nụ cười vui vẽ đáp.
" Ờ ! Vậy em làm việc đây , anh đừng làm phiền em !"
Nói rồi Trần Khả Hân tập trung vào công việc của mình mà chẳng thèm để ý gì đến hắn cả , Dương Vũ Hàn thấy như thế liền nở nụ cười khổ cũng chẳng làm phiền cô nữa mà tập trung vào công việc của mình.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua trong không khí yên tĩnh ấy chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
" Cốc! cốc!.
cốc! !"
Dương Vũ Hàn nghe thấy liền điềm tĩnh đáp.
" Mời vào !"
" Két! két! két !"
Tiếng mở cửa vang lên bước vào trong là hình dáng quyến rũ đầy đà đường nét rõ ràng kia của Thư Kỳ đang xách hai phần cơm đi tới.
Trong bất giác ấy Thư Kỳ liếc ánh mắt sang thì thấy hình dáng nhỏ nhắn của Trần Khả Hân đang châm chú làm việc kia thì đôi chân mày cô có chút nhíu lại.
Thấy Thư Kỳ nhìn vợ mình bằng ánh mắt quái lạ thì Dương Vũ Hàn liền mở miệng nói.
" Khả Hân ! Cậu giúp mình nhận món ăn trưng bày lên bàn với !"
Nghe câu nói này của Dương Vũ Hàn thì Trần Khả Hân như muốn phun ra một ngụm máu làm sao mà quen được cách ứng xữ này cơ chứ.
Nhưng mà Khả Hân suy tư trong phút chốt mới hiểu được rằng vì lúc nảy bản thân mình nói nên hắn mới làm thế.
Trần Khả Hân vui vẽ vì hắn phối hợp mà nhìn hắn đáp.
" Được ! Cậu để mình làm là được !"
Nói xong Trần Khả Hân chậm rãi đi tới trước hình dáng xinh đẹp của Thư Kỳ mà vươn bàn tay ra nhận lấy thức ăn trong ánh mắt ngơ ngác của người trước mặt.
Khóe miệng xinh đẹp của Thư Kỳ lấp bấp như muốn nói thứ gì đó lại thôi , bỡi vì cách xưng hô của hai người làm cho Thư Kỳ rất là hoang mang và cảm nhận được hai người này rất thân thiết , mà mối quan hệ này cũng chẳng phải tình cảm nam nữ.
Nghĩ đến đây thì tâm tình Thư Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm mà củng chẳng muốn suy nghĩ thêm gì , bỡi vì theo cô thấy nếu Trần Khả Hân không phải tình nhân của chủ tịch thì cô vẩn còn có cơ hội.
Nghĩ thông suốt Thư Kỳ hướng về phía Dương Vũ Hàn mở miệng đáp.
" Chủ tịch ! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài trước !"
Dương Vũ Hàn bình thản đáp.
" Được ! Cảm ơn đã mua đồ giúp tôi !"
Thư Kỳ thấy hắn mở lời liền nở nụ cười xinh đẹp đáp.
" Không có gì ! Tôi lui ra trước , có việc gì hãy gọi tôi là được !"