Dương Vũ Hàn nghe lời đề nghị này của cô chẳng thèm nhíu mày liền đáp.
" Được ! Chỉ cần em thích thì ở bao lâu cũng được , anh không để ý lắm !"
Có lẽ trong những năm qua Dương Vũ Hàn hoàn toàn bỏ qua được khúc mắt trong lòng về những ủy khuất năm đó , nhưng không có nghĩ là hắn thật sự tha thứ , thật sự thấu hiểu.
Mà đơn giãn suy nghĩ hôm nay của hắn là chỉ cần Khả Hân và hai đứa nhóc vui vẽ thì làm như thế nào đều được , và có lẽ thứ mà Dương Vũ Hàn hắn khao khát là được thấy hình dáng của cô ,hình dáng vui vẽ và thoả mãn ấy là quá đủ rồi.
Trần Khả Hân liền tựa cái đầu nhỏ vào lòng ngực rắn chắt của hắn mà chẳng mở miệng nói thêm câu gì , và cô là một người như thế thật sự quan tâm hắn nhưng không giỏi nói chuyện.
Dương Vũ Hàn ôm cô vào trong lòng dùng bàn tay vuốt ve lấy mái tóc mềm mại ấy , bàn tay to lớn tiện tay tắt đèn cái đầu lớn liền theo thói quen mà gục đầu vào lòng cô mà khép mờ đôi mắt.
Một đêm không có chuyện gì lại trôi qua , khi ánh nắng của bình minh chẳng e ngại gì mà chiếu vào khe cửa sổ rồi dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Khả Hân.
Trần Khả Hân duỗi cơ thể dùng bàn tay nhỏ dụi đôi mắt rồi lười biến mở ra , theo thói quen thường ngày cô nhìn ra vị trí của Dương Vũ Hàn nhưng chẳng thấy hắn liền đôi chân mày lại nheo lại rất thắc mắt tại sao cái tên này lại dậy sớm như thế chứ.
Trần Khả Hân lấy lại tinh thần mà lao vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân , một lác sau khi Trần Khả Hân bước ra khoác trên mình một chiếc váy màu xanh dài phũ đầu gối trông rất đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ vốn có.
Trần Khả Hân bước ra căn phòng bên cạnh là nơi Táo và Su Su nghĩ ngơi chậm rãi bước vào bên trong , nhưng xuất hiện trước mặt cô chẳng có ai mà chỉ là căn phòng trống được thu dọn gọn gàng và ngăn nắp mà thôi.
Trầm tư một hồi lâu , Trần Khả Hân bước nhanh xuống phòng khách là căn phòng bếp thì xuất hiện hình dáng làm cho cô phải há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay lúc này khuôn mặt điển trai của Dương Vũ Hàn đang khoác chiếc tạp dày mà lăn vào bếp , hai đứa nhỏ không kém mà đứng bên cạnh đưa gia vị cho ba ba.
Khả Hân thấy cảnh này dở khóc dở cười mà đi đến trước mắt ba người nói.
" Anh để hai đứa nhóc đưa gia vị như thế liệu nấu xong có ăn được hay không đấy ? Mới sáng sớm đã làm phòng bếp thành cái hình dạng như thế này rồi , lỡ người khác thấy thì sao chứ ?"
Phải nói chuyện này Trần Khả Hân lo hơi thừa rồi , bởi vì những chuyện này trừ cô vừa mới biết thì mọi người trong nhà đều thấy rõ ràng , nhưng chỉ làm lơ cho mấy người mà thôi.
" Là Táo muốn giúp baba nấu bữa sáng cho mami nha !"
" Con ở đây phụ bữa sáng mọi người khen ngon đấy !"
" Mami ! Ngồi xuống ghế chờ nếm thức ăn nha !"
Nghe những câu nói này thì Trần Khả Hân liền cười khổ mà khâm phục , tuy hai đứa nhóc chỉ hơn bốn tuổi mà nói rõ ràng rành mạch như thế cô cho rằng khi còn nhỏ mình chẳng bằng.
Một lác sau vài món ăn đơn giãn đã trưng bày trên chiếc bàn rộng lớn , nhưng khi nhìn thấy mấy món này Khả Hân lại khó hiểu hỏi.
" Anh nấu ít như thế , bữa sáng của mọi người thì sao ?"
Thấy được sự khó xử của Khả Hân , Dương Vũ Hàn liền ra hiệu cho cô nhìn về phía những đầu bếp đang chờ làm bữa sáng như bảo với Khả Hân rằng " em đừng lo , mấy người này lắm tiền sẽ có bữa sáng mà thôi ".