Thật ra nếu như là bình thường bản thân cô thấy được hành động bây giờ của hắn chắc hẳn sẽ động lòng , nhưng bây giờ bản thân cô đã khá hiểu về người này thật sự không muốn đặt tình cảm của mình lên nữa, thấy hắn nói xong liền đi tới khu bếp thì bản thân cô cũng nằm im trên giường mà chả ngủ thêm được tí nào , cô liền lấy điện thoại ra mà lướt chả cần quan tâm gì nhiều.
Dương Vũ Hàn lại về nghề nghiệp chính thức từ trước tới giờ hắn hay là đó là nấu vài món ngon cho cô , tuy người hắn đỗ nhiều mồ hôi do hơi nóng trong phòng bếp nhưng mà lúc nào trên khuôn mặt khá vui khác với thường ngày , có lẽ là hắn thấy cô vui nên mới có hành động như vậy.
Bản thân Dương Vũ Hàn thì tập trung và công việc của mình , nhưng hắn đâu biết rằng ở phía sau vẫn có một ánh mắt đang nhìn châm chú vào mình mà trầm tư cái gì đó , ánh mắt này không ai khác là của cô Trần Khả Hân đang suy nghĩ làm thế nào để hắn cho cô ra ngoài và tìm cơ hội để thoát thân.
Nhưng bản thân hắn thì vẩn không biết được suy nghĩ của cô nên vẩn nở nụ cười trên khuôn mặt và làm rất chăm chú , một lác sau thì củng đã xong hắn dọn thức ăn ra bàn rồi quay ánh mắt và phía cô và nói.
" Em suy nghĩ cái gì mà chú tâm thế , mau đi tắm rồi vào ăn cơm ! "
Khi hắn quay lại thì thấy cô đang nhìn về phía mình và trầm tư , nhưng khi nghe được lời nói của Dương Vũ Hàn đang truyền về phía mình thì lúc này cô đã lấy lại dáng vẽ bình thường nói.
" Ừm ! tôi biết rồi !" Trần Khả Hân trả lời cho qua loa mà thôi.
" Tôi thấy em khá mệt mỏi, hay là để tôi tắm cùng với em ?"
Thấy cô cứ mãi thẩn thờ thì hắn đột nhin nảy sinh chủ ý nói , nhưng mà cô nghe được lời này thì bất giác trong đầu không khống chế được những hình ảnh lúc cô và hắn ân ái trong nhà tắm , và bất giác khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên chạy vào nhà tắm và bỏ lại một câu nói.
" Tôi biết bản thân mình cần làm gì , nhưng mà tôi không muốn cùng anh ở trong nhà tắm , nếu muốn thì lác nữa làm trên giường được không ?"
Hắn thấy cô chạy vào và nghe được những lời này thì lòng vui như tết , nếu như bình thường bản thân hắn hoàn toàn nhạy cảm với ánh mắt và hành động của người khác , nhưng bây giờ khi đứng trước mặt cô người mà bản thân Dương Vũ Hàn để tâm thì hoàn toàn mất đi tác dụng vốn cho , nên hoặc rất vui và không nghĩ rằng cô đang tìm cách rời xa mình.
Hắn ngồi đang suy nghĩ về nhưng cảnh tượng vừa xảy ra và trong đầu luôn hiện rất nhiều ý nghĩ "không lẽ cô ấy không còn muốn trách gì nữa nên mới như vậy ? nếu như vậy thì bản thân mình sẽ không làm cô ấy đau lòng nữa !" , Dương Vũ Hàn vẩn còn đang lạc trong cái suy nghĩ của mình thì tiếng mở của vang lên xuất hiện trước mặt hắn là cô Trần Khả Hân đang khoắc trên mình một chiếc đầm ngủ màu trắng nhìn khá là xinh xắn và quyến rũ trên khuôn mặt ngũ quan thanh tú ấy lại nở một nụ cười , mà có lẽ nụ cười này cả đời hắn Dương Vũ Hàn không thể buông bỏ.
Hắn vẩn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang nở nụ cười đó liền không kìm chế được ánh mắt mình mà lại muốn nhìn thêm , nhưng lại bị một câu nói của cô làm cho hắn bừng tỉnh.
" Này ! Anh nhìn tôi chăm chú thế , mau ăn cơm đi !"
Trần Khả Hân nói nhỏ nhẹ có phần dịu dàng là tính cách vốn có của cô.
Bản thân hắn khi nghe được lời nói của cô thì định thần lại ,hắn ngồi đối diện trước mặt cô nhưng không nói gì , vì bản thân hắn biết cô không có ý hỏi hắn và chỉ là nhắc nhở mình ăn cơm mà thôi ,nhưng mà bản thân cô có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn.
" Nơi đây là đau , anh tính giam tôi ở đây tới khi nào , bây giờ anh biết tôi chẳng dám chạy trốn còn gì.
"
Khi hai người ngồi xuống ăn được một lác thì cô mở miệng nói , khi nghe được lời này thì khuôn mặt hắn trầm tư suy nghĩ một lác rồi lại nói.
" Nếu tối nay em làm tôi thấy vui thì sẽ cân nhắc tới việc cho em ra ngoài ! "
Dương Vũ Hàn nói chuyện trong rất bình thường có phần trêu chọc cô , nhưng mà bản thân cô thì không nghĩ vậy bỡi vì Dương Vũ Hàn từng nói với Khả Hân phải làm công cụ ấm giường cho mình và khi nào bản thân hắn chán mới buôn tha cho cô.
" Tôi sẽ cố gắng để làm anh vui vẽ , mong là lúc đó anh thấy hài lòng và thoải mái để suy nghĩ tới việc cho tôi ra ngoài ! "
Tuy cô nói với vẽ mặt rất bình thường , nhưng mà bản thân Dương Vũ Hàn lại cảm nhận được trong lời nói của bản thân Khả Hân xem hắn là muốn đè cô ở dưới thân , hắn trầm tư trong đầu thì không ngừng suy nghĩ " bản thân cô ấy nghĩ mình muốn như vậy thật sao ? , để xem lác nữa cô làm như thế nào để tôi vui đây ?" , Hắn ngẩn mặt lên nhưng không nói thêm gì thì ăn cơm tiếp.
Khi thấy Dương Vũ Hàn không trả lời thêm gì thì bên ngoài Trần Khả Hân lại nở một nụ cười có phần ngây ngô nhưng mà trong tâm tư cô lại có nhiều suy nghĩ " Hừ ! nhắc tới việc tôi là dụng cụ cho anh thoải mãn thì lại im lặng , không lẽ trước giờ anh chi xem thôi là thứ để anh đè dưới thân để thoải mãn thôi hay sao " , cô vừa ăn cơm nhưng trong ánh mắt ấy có xuất hiện một tia oán hận , có lẽ ngày lúc này Dương Vũ Hàn đã thấy được ánh mắt ấy của cô nhưng mà lại cuối đầu ăn cơm chẳng biết nói thêm gì.