Trên một con đường rộng lớn nhìn xung quanh thì đã được những ngọn núi cao quanh quanh , nếu nhìn từ góc độ trên cao nhìn xuống thì khung cảnh thật là hùng vĩ , trên con đường xanh mát mà rộng lớn ấy có một chiếc xe chở khách đang chạy ngang qua.
Trên xe có nhiều người bận cùng một bộ đồng phục và nhìn những khung mặt quen thuộc này không phải là ai khác chính là lớp học của Dương Vũ Hàn.
Khi tất cả mọi người đều nhắm mắt như đang nghĩ ngơi thì ở phía dưới góc gần cuối xe có hai người đang đưa ánh mắt nhìn nhau và nói chuyện.
" Khả Hân cậu không khỏe ở đâu à, có cần mình gọi y tế trường giúp cậu không !"
Một giọng nói truyền ra tuy nhỏ nhẹ nhưng không kém phần ấm áp , nghe giọng nói quen thuộc này không cần suy nghĩ củng biết đó là Gia Khang lúc bạn nảy nghe được Khả Hân nói mình không khỏe nên mới như thế.
" À ! Không cần đâu bản thân tôi không thích mấy trò chơi nhàm chán đó nên cậu tìm người khác đi !"
Trần Khả Hân tù chối rất là khéo léo , tuy bản thân không muốn cùng ở với Gia Khang nhưng có biết người này có ý tốt nếu nói thẳng quá thì lại mất hay và dễ làm ảnh hướng đến tình cảm bạn bè.
Nói xong thì Trần Khả Hân nhắm mắt lại như muốn nghĩ ngơi , Gia Khang nhìn thấy như vậy cũng im lặng không muốn làm phiền cô nữa nên quay mặt đi nơi khác và nhắm mắt.
Thời gian cứ thế mà qua đi , trong chớp mắt thì đã về chiều tà chiếc xe to lớn ấy ngừng lại một mảnh đất trống trải xung quanh đều bao quanh bỡi những dãy núi hùng vĩ và đương nhiên là cũng không có dân cư nào sống gần đây cả.
Khi bánh xe dừng lại các giáo viên được phân công giới thiệu và hướng dẫn các học sinh của mình tới địa điểm được giao , tuy là cùng lớp nhưng mà có hai khu khác biệt giành cho nam và nữ nhưng vị trí củng không xa lắm chỉ khoảng vài trăm bước chân mà thôi , tuy ở khác biệt nhưng mọi người có thể qua hoạt động chung nhưng không được ở lại qua đêm.
" Các em hãy tự mình dựng trại lên , hai người một nhóm.
"
Khi các học sinh đã ổn định được chỗ đứng thì có một giáo viên trẻ tuổi đứng trước mọi người nói , người giáo viên này nói xong thì chỉ tay về hướng dụng cụ để dựng trại , mọi người nghe thấy như thế liền chọn thành viên cho đội của mình.
Mọi người đều có bạn cùng nhau để dựng trại nhưng mà không biết là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là được sắp đặt sẳn mà trong một khối người đi cấm trại chỉ còn lại bốn người đó là Dương Vũ Hàn , Gia Khang , Trần Khả Hân và Sở Khả Khả mà thôi.
Bốn người đưa ánh mắt nhìn nhau trong giây lác rồi đương nhiên là Dương Vũ Hàn ở cùng Gia Khang và hai người còn lại thì ở cùng nhau.
Khi mọi người đã có cặp để cùng nhau thì lập tức bắt đầu vào công việc của mình.
Nhìn xung quanh thì những người này đều là con cháu có điều kiện hoặc là những cậu ấm trong gia đình giàu có nên ít được hoạt động chân tay nhưng thế này nên về phần dựng trại có rất nhiều khó khăn.
Nhìn về phía xa thì thấy được những bạn nữ trong nhóm đều được giáo viên giúp đỡ để hoàn thành được nơi nghĩ ngơi , nhưng mà nhìn lại thì đám người Dương Vũ Hàn và những thanh niên khác đều phải tự làm lấy cả.
Mọi người đều bắt đầu công việc của mình nên thời gian củng trôi qua khá nhanh ,khoảng vài giờ sau khi mặt trời gần xuống núi thì công việc củng đã xong , tất cả mọi người đều đem những dụng cụ cần thiết cho chuyến đi lần này đều bỏ vào trong trại rồi theo yêu cầu của giáo viên thì đều tập trung lại.
" Các em hãy đi về phía trước cách đây vài trăm mét để tìm củi để tối nay chúng ta cùng đốt lửa trại nào ! nhưng phải về nơi đây tập trung trước khi trời tối !"
Một vị giáo viên trung niên đứng ra giữa đội hình nói và chỉ tay về hướng trước mặt có một khu rừng rộng lớn cách đây khoảng vài trăm mét , khi nói xong thì bị giáo viên đó phát cho mỗi người một cây đèn pin.
Khi mọi người nhận được dụng cụ cần thiết thì đều tiến vào rừng nơi đã được chỉ định , hoạt động này riêng lẽ hay đi đông người đều được cả nên các thành viên có quen biết đều ghép lại thành một đội.
Nhưng mà Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân không muốn cho mọi người biết được mối quan hệ của hai người nên đã chọn đi riêng lẽ , Trần Khả Hân vào chung đội hình với một nhóm bạn tầm mười người nếu đi chung thì sẽ có phần an toàn hơn nếu có bị lạc đường thì cũng không sao , bỡi vì cô không phải là các cậu ấm hay con cháu gia tộc gì đó nên rất hiểu rõ.
Thấy Trần Khả Hân đi theo vào nhóm thì mọi người không nói thêm gì bỡi vì lúc khó khăn thì một người một phần sức lực , thấy như thế thì không biết từ khi nào bạn học Gia Khang của chúng ta cũng đã vào nhóm người Trần Khả Hân rồi.
" Bạn học Khả Hân ,tôi đi với cậu được chứ ! "