Tô Mặc bị đưa lên một con tàu, dù không nhìn thấy được nhưng cô chắc chắn rằng nó là tàu quân đội, tiếng bước chân thẳng tắp của binh lính thì không thể lẫn vào đâu được.
Hoàng Tôn đúng là đầy mánh khoé, hắn đưa cô trộn lẫn vào con tàu đầy quân đội này thì Nam Thiệu Hàn sẽ không dễ dàng xâm nhập được.
Đi quanh co một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
Một giọng nói giễu cợt “Sao lại đối xử như vậy với một bông hoa xinh đẹp chứ”.
Tô Mặc được tháo khăn che mắt, người lên tiếng không ai khác chính là Hoàng Tôn.
“Không biết bộ trưởng Hoàng cho người bắt tôi đến đây là có việc gì?”
Hoàng Tôn nói “Sao lại gọi là bắt, thật không dễ dàng gì mới mời được Tô tiểu thư đến đây, à không phải là Nam phu nhân, lần đầu mời nên không tránh khỏi sai xót mong cô bỏ qua”.
Người không biết còn tưởng ông ta là thật tâm mời cô đến đây chơi đấy, trong lòng Tô Mặc thầm khinh bỉ.
Tô Mặc nói “Chữ mời này cũng quá cao đi, tôi không dám nhận”.
Hoàng Tôn ngưng cười “Tiếc cho một đóa hoa hồng vừa sắc sảo vừa thông minh nhưng đã chọn nhầm con đường”.
Tô Mặc cười lạnh “Vậy ông nói thử xem, con đường như thế nào mới gọi là con đường đúng?”.
“Đương nhiên là con đường chính đạo rồi, hắc đạo lúc nào cũng là nơi xấu xa nhất, hơn nữa còn là Nam Thiệu Hàn, cô có biết đã có bao nhiêu mạng người chết trên tay hắn ta không?”
Tô Mặc nhẹ nhàng nói “Có lẽ bộ trưởng Hoàng đã có chút hiểu nhầm, về việc giết người thì tôi cũng không kém đâu”.
Hoàng Tôn nhíu mày, theo như ông điều tra thì Tô Mặc là một vệ sĩ cấp cao, sao có thể giết người bừa bãi được chứ.
“Ông bắt tôi đến đây chỉ để nói những chuyện vô bổ này”.
Hoàng Tôn tức giận “Không cần gấp, rất nhanh thôi tôi sẽ cho cô và Nam Thiệu Hàn hội ngộ” rồi sau đó tôi sẽ tiễn các người cùng đi.
“Người đâu, canh giữ cẩn thận” Hoàng Tôn ra lệnh sau đó rời đi.
Cũng may là Hoàng Tôn bắt cô đến tàu quân đội, chứ không phải là một nơi tồi tàn nào đó.
Người canh giữ ở bên ngoài cửa, dù trong phòng không có ai nhưng Tô Mặc cũng không có thiết bị liên lạc, cô đã gỡ bỏ tất cả vì thế nào Hoàng Tôn cũng sẽ cho người rà soát.
Tô Mặc nhìn ra sửa sổ, bên ngoài là biển lớn mênh mông, chỉ lần này nữa thôi, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, lúc đó một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau.
Nghĩ đến đây Tô Mặc không khỏi nở nụ cười dịu dàng, sau đó càng kiên định, cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phá hoại gia đình của cô.
______________________________________________
Thời gian kể từ lúc Tô Mặc bị đưa đến chỗ Hoàng Tôn đã hai ngày, nhưng hắn vẫn chưa có động thái nào, Nam Thiệu Hàn ngược lại càng mất kiên nhẫn.
“Như thế nào rồi?” Nam Thiệu Hàn lên tiếng.
Bạch Phong xoa trán, mấy ngày nay lão đại cứ như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, lúc nào cũng hỏi về tin tức của Tô Mặc.
“Vẫn chưa có liên lạc ạ, cũng không dò được vị trí của chủ mẫu” Bạch Phong trả lời.
Lúc này một địa chỉ liên lạc xin kết nối hiện lên màn hình, là địa chỉ quân đội.
Bạch Phong lập tức nghiêm túc “Lão đại”.
“Chấp nhận đi”.
Liên lạc được kết nối, trên màn hình rộng lớn xuất hiện hình ảnh người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Hoàng Tôn cười nói “Nam lão đại vẫn khỏe chứ?”
Nam Thiệu Hàn gằn giọng “Tô Mặc đâu?”
“Nam lão đại quả là người chồng mẫu mực, mới xa Nam phu nhân vài ngày đã nhớ nhung, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho Nam phu nhân” Hoàng Tôn bĩnh tĩnh lên tiếng.
Nam Thiệu Hàn siết chặt tay “Hoàng Tôn, ông muốn gì?”
Hoàng Tôn cầm ly rượu lên lắc nhẹ “Chẳng phải đã nói trước đó rồi sao, mảnh đất phía đông”.
Nam Thiệu Hàn không chần trừ đáp “Được”.
Hoàng Tôn cười nhẹ “Lúc trước đồng ý nhanh như vậy có phải tốt hơn không, tôi cũng không cần tốn công mời Nam phu nhân đi một đoạn đường xa như vậy”
Nam Thiệu Hàn nói “Lập tức thả người”
“Nam lão đại có phải là quá nôn nóng rồi không, người chắc chắn sẽ an toàn, chỉ có điều sẽ mất công Nam lão đại đến đón” Hoàng Tôn đáp.
Nam Thiệu Hàn lập tức nói “địa chỉ”.
Hoàng Tôn liền cho người gửi địa chỉ tới “Rất mong cuộc gặp gỡ lần này, tôi nhất định sẽ tiếp đãi ngài chu đáo” nói xong liền ngắt liên lạc.
Bạch Phong lên xem địa chỉ sau đó nói “Lão đại, là ở trên một tàu quân đội, hiện tại đã đi đến giữa biển Bắc”.
Nam Thiệu Hàn gật đầu “Sáng hôm sau lập tức xuất phát”.