Qua một máy liên lạc khác, tất cả mọi người đều có thể nghe được cuộc nói chuyện của tiểu Trình.
“Chào bạn cá mập, tớ là tiểu Trình”
“Ừm, tớ có thể nhờ mấy bạn một việc được không?”
“Đúng vậy, mấy bạn hãy đẩy tàu của mẹ tớ vào bờ nhé”.
Những người trên tàu lúc này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Phương Hạo nhịn không được lên tiếng “Tô Mặc, không cần ép đứa nhỏ như vậy đâu, đây cũng không phải thế giới cổ tích, không ép ra siêu năng lực được đâu”.
Tô Mặc trừng mắt nhìn Phương Hạo, kiểu người như anh thì biết gì, nên im lặng đi.
Phương Hạo cũng không nói gì nữa, dù sao cũng là con của người ta, người ta muốn làm gì thì làm.
Những người khác cũng cảm thấy Tô Mặc như đang đùa giỡn, đem sự sống chết của mọi người giao vào tay của một đứa bé chưa được năm tuổi.
“Tôi…” một người nữa cũng muốn lên tiếng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe những người khác hô lên.
“Chuyển động rồi, chuyển động rồi”
“Nhiều cá mập thật đấy”
“Thần kỳ quá đi”
Trong thế giới của bọn họ, ngoài việc giết và bị giết, không ngờ còn có thể thấy được cảnh tượng này.
Phương Hạo không dám tin lên tiếng “Thật sự có siêu năng lực”
Bạch Nhất thích thú nói “Bây giờ nhảy xuống liệu chúng ta có được cưỡi cá mập không”
Tô Mặc gật đầu nói “Tôi nghĩ một mình anh, chắc cũng đủ cho bọn chúng có thêm chút sức lực đẩy tàu”.
Bạch Nhất trợn mắt sợ hãi, quá ác độc.
Phương Hạo không hiểu hỏi “Tô Mặc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”.
Tô Mặc lên tiếng “Tôi nói tôi là mỹ nhân ngư anh có tin không, con trai tôi chính là vua của biển cả”
Phương Hạo nắm tóc, chuyện tới nước này, anh không tin cũng không được.
Tô Mặc lúc này vô cùng vui vẻ, con trai đúng là khiến cô tự hào.
Mà Nam Thiệu Hàn lại đang dịu dàng nhìn Tô Mặc, cô mới là điều khiến hắn tự hào nhất, không gì có thể sánh bằng người phụ nữ của hắn.
Bạch Nhất bên cạnh đột nhiên lên tiếng “Tiếc là đã để xổng con cá lớn”.
Vừa dứt lời thì ‘bùm’ chiếc tàu của Hoàng Tôn phát nổ, sau đó kéo theo là chiếc tàu của Nam Thiệu Hàn.
Phương Hạo nhìn đóng lửa phía xa “Tí nữa là bỏ mạng ở đó rồi”
Chợt cách đó không xa ‘Bùm’ một tiếng từ dưới mặt nước nổ lên.
Bạch Nhất nhíu mày “Gì vậy, hắn gài mìn cả biển này à?”.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng “Là tàu của Hoàng Tôn”
Bạch Nhất trợn mắt “Tức là….
”
Tô Mặc cười nói “Con cá lớn của cậu bị nổ tung rồi, tiếc thật”
Bạch Nhất giơ ngón tay cái lên “Đỉnh thật”.
Cũng không ai thắc mắc tại sao tàu của Hoàng Tôn phát nổ vì chuyện đó không còn quan trọng nữa, lần này mọi chuyện thật sự kết thúc rồi.
Chợt Tô Mặc ôm bụng kêu lên “A…đau quá”
Nam Thiệu Hàn liền ôm cô lên “Sao vậy?”
Tô Mặc lắc đầu“Bụng.
.
đau”
Nam Thiệu Hàn trầm giọng gọi “Bạch Phong” qua thiết bị liên lạc.
Bạch Phong lập tức trả lời “Chủ nhân yên tâm, hướng của ngài đang tiến đến là bờ biển Tây, thuộc hạ đã dặn dò Hắc Tĩnh và Hắc Thanh đến tiếp viện rồi ạ”.
Nam Thiệu Hàn siết chặt Tô Mặc vào lòng “Cố nhịn một chút”.
Tô Mặc gật đầu, đau đến nổi mặt không còn giọt máu.
____________________________________________
Hắc Thanh khám cho Tô Mặc, anh hơi bất ngờ với kết quả, không biết nên khóc hay cười nữa đây.
“Thế nào?” Nam Thiệu Hàn lên tiếng.
“Chủ mẫu là có thai ạ” Hắc Thanh bình tĩnh trả lời.
Nam Thiệu Hàn tuy hơi bất ngờ nhưng không nói gì, Tô Mặc thì ngược lại “Có thai?”
Hắc Thanh gật đầu “Đã được ba tháng rồi ạ”.
Tô Mặc suy nghĩ đây rốt cuộc là khi nào.
“Trước khi chúng ta đi Pháp” Nam Thiệu Hàn lên tiếng.
“Chủ nhân, nếu không còn gì nữa thì thuộc hạ xin phép ra ngoài ạ” lần trước chắc chủ nhân đã có đủ kinh nghiệm nên lần này sẽ không cần hỏi gì đâu nhỉ.
Nam Thiệu Hàn gật đầu “Đi liên lạc với Senny và Hình Kiêu, bảo bọn họ xử lý những việc còn lại đi, tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Dạ” Hắc Thanh nhận lệnh rồi rời đi.
Lúc này trong phòng chỉ còn có hai người.
“Cảm ơn em” Nam Thiệu Hàn lên tiếng.
Tô Mặc sửng sốt “Chuyện gì?”
Nam Thiệu Hàn cười nói “Tất cả”.
Tô Mặc nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Nam Thiệu Hàn cười một cách hạnh phúc như vậy.
Tô Mặc nói “Đồ ngốc, là anh đã cho em tất cả”.
Nam Thiệu Hàn không nói gì nữa, dùng một nụ hôn nóng bỏng để cho cô biết được hắn đang hạnh phúc biết nhường nào.
Nhưng có lẽ hơi quá đà thì phải, hai tay đã bắt đầu không thành thật tiến vào trong áo cô.
Tô Mặc thở gấp nói “Ưm.
.
Hàn…không được…bé”.
Nam Thiệu Hàn lúc mới dừng tay, khàn giọng nói “Anh biết”.
Tô Mặc âm thầm liếc nhìn đũng quần của hắn, cô cũng biết a.