“Hai người… Thân như vậy sao?” Lục Yên cảm thấy tò mò hỏi tiếp “Đó là vị cao nhân nào vậy?”
“Trò chuyện được vài câu, không thân lắm cũng chưa xuất đầu lộ diện nhưng có lượng theo dõi lớn trên mạng xã hội.” Bình Tây Tây khẳng định “Đứng về phe chúng ta nhất định là người tốt.”
Tiếng chuông vô tình lọt vào điện thoại, âm thanh huyên náo dần dần trở nên trật tự.
Cô ta gấp gáp nói: “Hết giờ giải lao rồi, tạm biệt.”
Lục Yên bắt đầu tò mò về vị cao nhân giúp đỡ mình trong thời gian qua.
Trên mạng xã hội dáng vẻ của người đó giữ đúng chuẩn mực, cô không nghĩ chiếc điện thoại mua giúp Bình Tây Tây có vấn đề, có lẽ thực sự là người tốt.
“Cậu đưa tôi về thì tiếp tục công việc sao?” Lục Yên quay sang hỏi.
Dáng vẻ tập trung của Trương Ngạn Duy hệt như trên lớp.
Hắn sở hữu dáng mắt sâu vừa nhìn liền để lại ấn tượng khó phai, ẩn chứa sự quyến rũ nhưng chính nó là vấn đề lớn.
Khi hắn không cười thì đặc biệt lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần.
Thoáng nhìn đem đến cảm giác không vui vẻ, một chút đượm buồn.
“Đúng vậy.” Ánh mắt vẫn giữ ở phía trước, hắn đáp.
Cả hai vào bệnh viện từ khi trời đứng bóng, đến lúc về có thể ngắm hoàng hôn, sắp lên dốc cầu Lục Yên đột nhiên lên tiếng: “Có thể chậm một chút không, tôi muốn chụp một bức ảnh.”
“Có thể.” Hắn nhanh chóng đáp ứng, tốc độ khi lên giữa cầu khá chậm.
Lục Yên đưa điện thoại lên cửa kính đồng thời hạ xuống, gió lồng lộng thổi vào từ con sông, ánh cam pha lẫn sắc đỏ, mặt trời nhỏ in bóng xuống con sông phản chiếu lên những thứ lấp lánh huyền ảo không chân thực.
“Có thể chụp chứ?” Cô vừa xem thành quả vừa hỏi.
Trương Ngạn Duy có hơi không hiểu cách đặt câu của đối phương, vẫn đáp: “Có thể.”
Cô chuyển sang camera trước canh một gốc thật chuẩn, nhấn chụp.
Gốc nghiên của bạn cùng bàn làm Lục Yên xao xuyến muốn rửa ảnh lồng kính đặt ở phòng ngủ.
Ánh nắng của hoàng hôn tô màu cho hai người bọn họ, không gian trong chiếc Lamborghini cho ra kết quả cực kỳ ưng ý.
Cái xấu trong bức ảnh chính là khuôn mặt của cô, vài chỗ đang sưng lên, mấy miếng băng cá nhân thật sự quỳ quặc.
“Không cho phép đăng.” Trương Ngạn Duy khó chịu nói.
“Tôi biết rồi.”
Còn tưởng Lục Yên sẽ nghịch ngợm đối chất lại vài ba câu, xem ra tâm trạng của cô xuống đáy rồi.
Một lúc sau chiếc xe trắng đỗ trước một tòa nhà cao tầng, thu hút ánh mắt của người xung quanh.
Khoảnh khắc Trương Ngạn Duy bước ra với bao nhiêu sự ngỡ ngàng, chẳng ai đoán chủ nhân của chiếc xe là một thiếu niên.
Càng ngạc nhiên hơn khi thấy cô gái trên mình thương tích trong bộ đồng phục của trường, bọn người kia ngỡ ngàng mà quên mất ánh nhìn chăm chú khiến người ta khó chịu.
Trương Ngạn Duy quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, đám người đó mới chịu thôi.
“Cần tôi đưa lên không?”
Lục Yên khó khăn đem balo lên vai, kiên định đáp: “Không đâu, tôi vẫn đi được cơn đau giảm đi nhiều rồi.”
Cô đi hai bước thì lập tức quay đầu, gương mặt tái xanh hỏi: “Tiền viện phí, tôi quên mất.”
Nguyên nhân cô bị đánh là gì, rốt cuộc có liên quan đến hắn hay không, có thật sự là do Thẩm An An gây ra.
Nghi ngờ trong lòng hắn chất đống, nếu thật sự có liên quan thì số tiền này nên là bản thân trả, ngược lại thì xem như bù đắp cho những bữa cơm trưa, đều xứng đáng.
Trương Ngạn Duy điềm tĩnh mở miệng: “Không đáng bao nhiêu.”
“Bao nhiêu loại kiểm tra, cậu nói không đáng nhất định là giả.”
Viện phí là Trương Ngạn Duy trả, trên đường về hắn không đề cập đến xém chút nữa chuyện này trôi vào quên lãng.
Trước đây cô bị cảm thì có bác sĩ riêng, nhập viện có ba mẹ, nếu không có ba mẹ còn chưa đến lượt cô phải lo.
Vấn đề này không nhanh nhạy cho lắm, càng không rõ số tiền rơi vào tầm khoảng bao nhiêu.
“Không nói nữa.” Trương Ngạn Duy xoay người lên xe, một chút cơ hội cũng không để cho người kia.
Lục Yên bình thường luôn đi thang bộ nâng cao sức khỏe, hiện tại phải nhờ đến thang máy vài bữa.
Tầng mười tuy không cao chẳng qua là chân đặt lên bậc thang đã thấy nhức nhói.
Bước vào thang máy Lục Yên đã hiểu được chỗ ánh sáng duy nhất là lối ra, về được đến phòng cô lập tức leo lên giường đánh một giấc, cách giảm đau hiệu quả.
Đến khi cô tỉnh dậy từ tiếng thông báo dồn dập, mắt chưa mở điện thoại đã sáng đèn.
Trong đêm tối thứ ánh sáng đó càng tỏa ra uy lực, cô dụi mắt để tầm nhìn trở nên rõ hơn.
Nội dung tin nhắn đến từ tài khoản có tên Mỗi Ngày Một Viên Đường được hiển thị trên đầu, chỉ mới nhắn cách đây ba mươi phút.
‘Cô ổn chứ?’
Lục Yên đã lờ đi một lần, lần này tự hỏi có nên chặn hay không?
Cô lưỡng lự không đưa ra quyết định cuối cùng ném điện thoại qua một bên, vào phòng vệ sinh.
Biết rõ tắm khuya đem đến nhiều mối nguy, nhưng mười bảy năm tắm trễ một lần chắc chắn không xui xẻo đến như vậy..