Liễu Dung Nghiên thiếp đi trên sofa, chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Từ sau khi kết hôn với Phó Liên Ngạo, cô rất ít khi gặp ác mộng đáng sợ đến mức này.
Trong cơn mơ, cô nhìn thấy cơ thể của anh bị bao bọc bởi ngọn lửa hừng hực, chúng không ngừng lan đến, quấn chặt lấy anh không buông.
Ánh trăng bên ngoài chỉ còn lại nguồn sáng yếu ớt, những cơn gió lạnh buốt rít gào, gầm thét như muốn cuốn bay đi mọi thứ.
Cô nhìn lên đồng hồ, đã ba tiếng kể từ sau khi anh và em trai cô rời khỏi nhà.
Hiện tại cũng đã là nửa đêm rồi.
Cô không biết vì sao, trái tim lại dâng lên nỗi bất an và lo sợ khôn cùng, thậm chí là ẩn ẩn đau nhói.
Mồ hôi túa ra thấm ướt mảng áo sau lưng cô, lạnh lẽo cực điểm.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến cô giật mình, vội vàng bắt máy.
Bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào, nức nở của Liễu Nghiêm Vũ: “Chị… chị ơi!”
Dường như nội tâm đã cảm nhận được điều gì đó, ngực trái của cô phập phồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Liễu Nghiêm Vũ hít sâu một hơi, thông báo cho cô một tin tức như cú giáng của trời: “Chị ơi, em đang ở trấn Nam Vũ.
Cảnh sát… vẫn chưa tìm thấy thi thể của anh rể…”
Hai tai Liễu Dung Nghiên không nghe được thêm bất kỳ câu gì.
Xung quanh là một mảng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Điện thoại men theo ống quần rơi xuống.
Toàn thân cô rơi vào trạng thái chết lặng, nặng nề như hàng ngàn tảng đá đè lên.
Trời đêm tịch mịch, mang đến cho vạn người cảm giác an lành, thanh bình.
Nhưng lại đánh xuống người cô nỗi đau đớn và tuyệt vọng không một ngôn từ nào hình dung nổi.
Tài xế lái xe đưa cô đến trấn Nam Vũ, một ngôi làng nằm sâu trong khu vực núi phía Bắc.
Khi cô tới nơi, đã có rất nhiều cảnh sát có mặt để điều tra chi tiết của vụ tai nạn.
Dựa vào lời tường thuật của Liễu Nghiêm Vũ, ai cũng xác định được đây là một âm mưu giết người nhằm vào Phó Liên Ngạo.
Liễu Dung Nghiên nhìn chằm chằm những mảnh vỡ của xe ô tô rơi vãi khắp nơi, lại nhìn tới một mảng đất cháy đen dưới chân mình.
Mỗi tế bào trên người cô đều đang lặng lẽ chết đi.
Một phần cánh tay được cảnh sát tìm thấy trong đống tro vụn.
Suy xét đến tâm lý của một người vợ, bọn họ lựa chọn giấu cô.
Nhưng tầm mắt cô đã sớm thu trọn khoảnh khắc cánh tay cháy đen kia được đưa ra bên ngoài.
Cơ thể Liễu Dung Nghiên run rẩy, trái tim giống như bị hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên vào, xé toạc từng tấc da thịt của cô.
Rốt cuộc, cô cũng không thể nào chống đỡ được, ngã khuỵu xuống đất.
Cảnh sát bên cạnh vội vàng đỡ cô dậy, giọng điệu lo lắng: “Cô gái, xin hãy bình tĩnh!”
Nhưng Liễu Dung Nghiên đã sớm không còn quan tâm đến ai nữa.
Cô liều mạng bò trên mặt đất.
“Liên Ngạo!”
“Phó Liên Ngạo! Anh ra đây cho em!”
“Ai cho phép anh… ai cho phép anh ở trong đó chứ…”
Liễu Dung Nghiên bật khóc, gọi tên anh đến khàn giọng, tiếng hét xé lòng xé toạc màn đêm thanh tĩnh nơi núi rừng hoang vắng.
Cô yếu ớt cầu xin Thượng Đế đừng nhẫn tâm tước đoạt đi hạnh phúc của cuộc đời cô, xin đừng cướp đi hi vọng sống của cô trên thế gian này.
Hốc mắt cô đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, hòa lẫn vào tro bụi.
“Chị dâu!” Diệp Mộc Ánh lao nhanh từ con dốc xuống, chẳng màng đến vết rách tứa máu ở đầu gối.
Hai mắt cô ấy sưng đỏ, chạy tới ôm chặt lấy Liễu Dung Nghiên.
“Người trong xe… chắc chắn không phải anh ấy đâu…”
Diệp Mộc Ánh giữ lấy người cô, không để cô tiếp tục bò trên mặt đất nữa.
Những tàn tích để lại sau vụ tai nạn, thật sự đã là đáp án cho bọn họ rồi.
Liễu Dung Nghiên ghì chặt cánh tay Mộc Ánh, nuốt ngược nước mắt, khàn giọng nói: “Ánh Ánh… không phải anh ấy đâu… Nhất định không phải đâu.”
Anh đã hứa sẽ trở về sớm, sẽ không để cô một mình.
Liên Ngạo của cô… sẽ không thất hứa với cô đâu.
Tuyệt đối không đâu!
Khóe miệng Mộc Ánh run lên, cắn chặt răng, không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn.
Cô rũ mắt, vỗ nhẹ vai Liễu Dung Nghiên: “Chị dâu… chị đừng như vậy.”
Diệp Mộc Ánh không khống chế được cảm xúc, đỏ mắt trấn an cô.
Mỗi lần nhìn đến chiếc xe đã chỉ còn là những mảnh vụn, con tim lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Làm sao chị dâu của cô có thể chịu nổi cảnh này đây?
Làm sao có thể…
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, cô gái nhỏ vẫn ngồi bất động dưới gốc cây gần đó, chăm chú quan sát từng hành động của các cảnh sát và đội cứu hộ.
Liễu Dung Nghiên vùi mặt vào đầu gối, nước mắt không một tiếng động rơi xuống tí tách, lại luôn miệng lẩm bẩm: “Không phải đâu… nhất định là do các người nhầm rồi.”
Liên Ngạo sao có thể bỏ cô mà đi được.
Anh đã thề sẽ không bao giờ khiến cô phải khóc rồi mà.
Anh đã nói, sẽ mãi mãi là bóng cây chở che cho cuộc đời của cô, sẽ là nơi sưởi ấm duy nhất dù cho cô có đi tới phương trời nào.
Phó Liên Ngạo… anh thật sự muốn bỏ mặc em hay sao?.