Khi Diệp Mộc Ánh đem cơm vào cho hai người thì Liễu Dung Nghiên đã nằm gọn trong lòng anh ngủ say.
Sắc mặt cô tuy đã tốt hơn nhưng vẫn còn hơi nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lại, yên tĩnh ngoan ngoãn vô cùng.
Phó Liên Ngạo chăm chú nhìn cô, thu trọn dáng vẻ xinh đẹp lúc này của cô, ngay cả cửa phòng mở ra cũng không hề hay biết.
Anh đỡ lấy gáy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, lại cụp mắt say sưa nhìn cô bé trong ngực.
Diệp Mộc Ánh không tiện xen vào thế giới của cả hai, thấy anh không để ý thì lập tức đóng cửa lại.
Con người có tình yêu ngọt ngào đúng là khác hẳn mà!
Liễu Dung Nghiên ngủ rất ngoan.
Nhưng ngoài ý muốn là ban đêm, cô đột nhiên thức giấc, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, bàn tay lạnh buốt, run rẩy không ngừng.
Phó Liên Ngạo cũng vì động tĩnh này mà thức giấc.
Anh hốt hoảng vỗ vai cô, ôm cô vào lòng dỗ dành.
Cô gái nhỏ giống như chìm vào hư ảo, lại như tìm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm chặt tay áo của anh.
“Nghiên Nghiên, sao vậy em?” Giọng nói trầm thấp, ấm áp của anh vang lên bên tai xen lẫn sự lo lắng không kể xiết.
Liễu Dung Nghiên giống như một con robot được lập trình sẵn, ngoại trừ nắm lấy tay anh thì không còn bất kỳ hành động nào khác.
Đột nhiên, nước mắt từ khoé mắt cô chảy xuống, run rẩy nghẹn ngào nói: “Liên Ngạo, xin anh đừng bỏ rơi em…”
Bàn tay cô siết chặt lại, cánh môi run run, ánh mắt chứa chan bi thương và đau khổ.
Cô ôm anh, giống như đang ôm cả thế giới của mình vào lòng, càng giống như đang nắm giữ chiếc ly thuỷ tinh mỏng manh.
Sợ buông tay sẽ đánh mất, cũng sợ rằng nó vỡ nát thành mảnh.
“Liên Ngạo… em thật sự rất đau… Mỗi ngày trôi qua với em còn hơn cả cực hình…”
Anh sẽ không bao giờ biết được khoảng thời gian anh rời đi đối với cô khó khăn và đau khổ đến nhường nào.
Ngay cả nhớ lại cô cũng không dám.
Mỗi ngày đều chịu dày vò về tinh thần và thể xác, sức lực của cô đã gần như cạn kiệt mất rồi.
Nơi ngực trái của anh đau nhói từng cơn giống như bị tàn nhẫn đâm từng nhát vào tim.
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Không sao, anh đã ở đây rồi.
Anh sẽ không đi đâu nữa.”
“Bé con đừng khóc!”
Liễu Dung Nghiên tựa đầu lên vai anh, thấp giọng nức nở, cổ họng cũng khàn đi.
Ngày đầu tiên anh mất tích, cô dường như phát điên lên.
Từng ngày trôi qua đều là quãng thời gian con tim cô bị hành hạ, tra tấn đến tột cùng của khổ đau.
“Nghiên Nghiên, mọi chuyện đều qua rồi.
Đều đã qua rồi.” Phó Liên Ngạo càng ôm càng chặt, tay không ngừng vỗ nhẹ lưng cô để trấn an.
Có sự dỗ dành của anh, Liễu Dung Nghiên từ từ chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa.
Lần này cũng không còn bị quấy rầy bởi ác mộng nữa.
Phó Liên Ngạo để cô nằm lên cánh tay của mình, bàn tay anh lại đặt trên eo của cô, gân xanh nổi lên.
Mặc cảm tội lỗi càng lúc càng kéo đến nhiều hơn, dường như muốn nhấn chìm anh trong đó.
Anh biết cô khổ sở nhưng lại chẳng thể nào hình dung nổi nỗi đau anh mang đến cho cô lớn đến nhường nào.
Cô bé của anh hiện tại yếu ớt như một chiếc lá treo trước gió bão, mong manh đến đáng thương.
“Nghiên Nghiên, anh xin lỗi.” Phó Liên Ngạo hôn nhẹ lên tóc cô, giọng điệu dịu dàng ấm áp.
Cứ mỗi nửa đêm Liễu Dung Nghiên sẽ giật mình thức giấc, tình trạng kéo dài nhiều tuần liền.
Phó Liên Ngạo bởi vì công việc ở tập đoàn mà thỉnh thoảng sẽ rời khỏi bệnh viện.
Mỗi lần như thế, cô sẽ hoảng loạn gọi tên anh, tìm kiếm anh.
Sau vài lần như thế, Phó Liên Ngạo dứt khoát tạm dừng mọi việc ở Phó Hoằng, giao cho Diệp Mộc Ánh xử lý để đến bên cô.
Liễu Dung Nghiên khóc xong, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân từ xa thì lập tức nhận ra đó là anh.
Cô sẽ nhào thẳng vào lòng anh, quấn quýt không rời.
Mọi người trong bệnh viện đều nói rằng cô bé của phòng bệnh VIP là tảng đá mềm mại và ngọt ngào nhất của phó giám đốc tập đoàn Phó Hoằng.
Bởi vì mỗi khi gặp được cô, gương mặt vốn đang căng thẳng mệt mỏi của anh đều tan biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ đầy yêu thương.
Phó Liên Ngạo cưng chiều và dung túng cho cô vợ nhỏ của mình đến mức thức ăn của cô đều là tận tay anh đút cho.
Dù công việc bận rộn ra sao thì vào bữa ăn của cô anh đều sẽ có mặt đúng giờ.
Những lúc Liễu Dung Nghiên phải tiêm thuốc, anh sẽ ở bên cô nắm lấy tay cô, dỗ dành cô, thổi nhẹ lên vết kim trên tay cô.
Tất cả các y tá của bệnh viện không ai không ghen tị và ngưỡng mộ tình yêu của hai người.
Tình yêu luôn khiến con người ta thay đổi, dù người đó có được xem là thú hoang hay ác quỷ đi chăng nữa.
Hôm nay cũng giống như bao ngày, Phó Liên Ngạo ngồi trên xe lăn, trên tay là bát cháo trắng nóng hổi bốc khói nghi ngút thơm lừng.
Anh thổi nguội thìa cháo, đưa đến bên miệng cô: “Bé ngoan, há miệng nào!”
Liễu Dung Nghiên buông điện thoại ra, ngoan ngoãn há to miệng ăn cháo.
Điều khiến cô thích nhất có lẽ là ánh mắt ngập tràn tình yêu và an tâm của anh mỗi khi thấy cô ăn xong một bữa.
“Liên Ngạo, cháo ngon quá ạ!”
Phó Liên Ngạo đặt tay lên đỉnh đầu cô, mỉm cười ôn hoà: “Ngày mai anh lại nấu cho em nhé, có muốn không?”
Cô gái nhỏ gật đầu nhanh nhảu đáp: “Anh hứa đi, không được nuốt lời đâu.”
“Anh hứa.” Phó Liên Ngạo lại múc thêm một thì cháo, dịu giọng nói: “Ăn hết bát cháo này trước nhé?”
Liễu Dung Nghiên vui vẻ gật đầu, mắt cong lên thành hình trăng non: “Vâng ạ!”.