Một cái kết cho Tú Linh và Kiết Tường! ^^
Câu chuyện cỏ may viết kết thúc ở một đám cưới lãng mạn, khi giai điệu của bài hát Beautiful in white vang lên. Hiểu My và Minh Kỳ, dù thời gian họ vì nhau mà đau khổ không phải là ít, nhưng cuối cùng, hạnh phúc đã mỉm cười, đúng không ? Một cái kết có hậu cho thứ gọi là tình yêu thật sự ^^.
Nhưng đó là với Minh Kỳ, anh đã có được người anh yêu, người mà cả cuộc đời này sẽ yêu anh không thay đổi, sẽ vì anh mà chịu đựng, sẽ vì anh mà quên hết mọi ưu phiền trong suốt hơn ba năm trời ở quá khứ và cả ở tương lai sau này nữa. Còn với Kiết Tường, anh, không thể có được Hiểu My, người con gái đầu tiên làm trái tim anh thổn thức chỉ bằng sự tinh khiết, nhân hậu ẩn đằng sau lớp vỏ ngụy trang tự tạo.
Bạn có còn nhớ không, trong buổi hôn lễ ấy, Kiết Tường đã cảm thấy rất vui cho Hiểu My, cho Minh Kỳ. Anh chấp nhận mình thua, bởi vì suy cho cùng, so với tình yêu mà Minh Kỳ dành cho Hiểu My, anh cũng chưa chắc gì mình đã hơn Minh Kỳ. Họ thực sự yêu nhau, và anh biết, dù sau này, có chuyện gì xảy ra thì họ vẫn cứ yêu nhau ! Một cái buông tay để người mình yêu hạnh phúc, Kiết Tường đã làm rất tốt, nhỉ ?
Bạn hỏi cỏ may, có khi nào Kiết Tường và Tú Linh cũng sẽ có một kết thúc có hậu như vậy không ? Ừm, xem nào, cỏ may thực sự không biết đâu . Bởi vì bạn nhớ không, Tú Linh đã nói với Kiết Tường một chữ rất thú vị và cả bí ẩn nữa : Nhân duyên ! Hiểu My và Minh Kỳ, chẳng ai trong chúng ta có thể chối cãi là giữa họ có một mối nhân duyên tiền định, vì thế, dù có chuyện gì xảy ra thì cuối cùng họ cũng đã đến được với nhau. Còn Tú Linh và Kiết Tường ư ? một nửa của họ, chắc chắn là vẫn còn đang ở một nơi nào đó, có thể rất xa, nửa vòng trái đất chẳng hạn, nhưng biết đâu đấy, sẽ là một người rất gần thì sao nhỉ ? ^^
Hôn lễ kết thúc trong ngập màu hạnh phúc, Tú Linh mỉm cười, rốt cuộc thì con bạn ngốc nghếch của cô cũng tìm được bến đỗ của trái tim. Có như thế chứ, ở hiền nhất định sẽ gặp lành, Hiểu My hiền lành như thế, nhân hậu như thế, không thể nào cứ bắt nó phải chịu đựng hết bất công này đến bất công khác được.
Đưa tay nhìn đồng hồ, haizz, đã muộn thế này rồi sao ? Tú Linh khẽ đưa tay nâng chiếc váy vướng víu trên người, cô thật sự không muốn vì một chữ đẹp mà sơ ý ngã nhào nơi bậc thang này đâu .
- Tú Linh !
Á, á , á, Tiếng gọi của ai đó thật vô duyên. Đang tập trung suy nghĩ, Tú Linh suýt chút là ngã ngửa vì giật mình. Phù, may quá, có ai đó tốt bụng đã đỡ được cô.
- Là anh ? - Tú Linh vừa chỉnh sửa lại trang phục, vừa tròn mắt ngạc nhiên và sau đó là giận dữ - Anh gọi tôi đấy à ? Anh suýt chút nữa là hại tôi té, tại sao lúc nào gặp anh, tôi cũng không có kết quả tốt đẹp thế chứ ? - cô bĩu môi oán trách
- Là tại tôi ??? - Kiết Tường cong tay chỉ về phía mình - Này, Linh tiểu thư, cô có nhầm không vậy, là tôi, Lí Kiết Tường tôi đây đã không ngại nguy hiểm, chạy tới đỡ cô, nếu không thì giờ này, cô còn có thể bình anh vô sự đứng đây lớn tiếng sao ? Thật là không hiểu nổi, cô là con gái kiểu gì thế, không nói được một câu cảm ơn, ngược lại còn trách nhầm cho người tốt ! - kiết Tường có chút phật ý
- Người tốt ???????? - Tú Linh ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng bày ra khuôn mặt hối lỗi, nhưng thật không may, khuôn mặt hối lỗi ấy không được kéo dài quá năm giây thì đã chấm dứt bởi một tràng cười ngật ngưỡng - Xung quanh đây có người tốt ngoài tôi sao, đâu, đâu, sao tôi không thấy thế nhỉ ? - vừa nói cô vừa đảo mắt khắp bốn phía, cật lực tìm kiếm
( O _________o ) - Tú Linh à, cô thật là.........có thể nào lại phải ngạc nhiên thế không ? Lí Kiết Tường tôi đây, dù không phải là ngây thơ trong sáng, nhưng tôi là người lương thiện thật mà !!!!!!!
Trước điệu bộ của Tú Linh, Kiết Tường thật sự chỉ biết dở khóc dở cười. Gặp cô mấy lần, hình như, chẳng có lần nào anh không bất ngờ. Sau Hiểu My, cô là người đầu tiên lúc nào cũng không thèm để ý tới tướng mạo, gia thế của anh. Anh thật sự là không can tâm đâu đấy !
- Mà thôi, anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì sao ? Đừng nói là........muốn đi uống rượu giải sầu đấy nhé - Tú Linh nghiêng đầu nhìn Kiết Tường dò xét
Như chỉ chờ có vậy, Kiết Tường nheo mắt cười, trông đợi : Thế nào ?
Hả ? cô nói đúng rồi á ? Không phải chứ, cô chỉ là đùa với anh ta thôi mà !
- Không, tôi, chẳng có lí do gì phải đi với anh cả ! - Tú Linh phũ phàng buông lời, sau đó nhằm hướng đường về mà bước. Nhưng cô chưa đi được bao xa thì cánh tay đã bị ai đó giữ lại. Tú Linh một phần vì mệt, một phần vì không muốn cứ đứng ở đây làm trò cho người ta nhìn, quay lại, bực bội nhìn Kiết Tường
- Anh bị sao thế chứ ? tôi muốn về nhà........
- Tôi đưa em về !
Hả ? Ơ ?
Câu nói của Kiết Tường làm Tú Linh hơi sững lại trong vài giây. Cô, thật sự không nghĩ anh ta lại có lúc như thế này. Đôi mắt không còn vẻ bỡn cợt như mọi khi, giọng anh trầm xuống, khiến cho người ta không thể nào nghĩ khác đi ngoài cách anh đang rất nghiêm túc.
- Không cần, tôi có thể tự về được. - Tú Linh cũng thôi không lớn tiếng, cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đôi bàn tay to lớn của anh.
- Em tự về được sao ?
- Đương nhiên, tôi không phải là con nít !
Kiết Tường bật cười thành tiếng. Nhìn cô gái trước mặt anh xem, bĩu môi, khó chịu, nhưng ai dám bảo đây là hành động của một người lớn cơ chứ ? Với anh, nó cứ như là một đứa trẻ đang vòi vĩnh quà, không được thì chu môi giận dỗi
- Anh cười cái gì chứ ? - Tú Linh mất hết kiên nhẫn, nhìn nụ cười của Kiết Tường, cô thật chỉ muốn một phát đá văng anh ta đi. Dám cười nhạo cô, có gì đáng cười đâu chứ ?
- Xin lỗi, tại tôi......
- Thôi, anh không cần giải thích, tôi cũng chẳng cần nghe, anh cười chuyện gì, không quan trọng. Giờ thì, tôi đi được rồi chứ, ngài Lí !
Tú Linh chán ghét bỏ đi sau khi đã kéo dài từ ngài Lí với giọng mỉa mai đáng sợ. Haizz, những người đang trong thời kì thất tình, thật sự là quá nguy hiểm mà !
Kiết Tường vẫn đứng yên một chỗ, hai tay đút túi quần, khóe môi cong lên thích thú. Vốn dĩ, anh sẽ đuổi theo cô, hộ tống cô về nhà theo nguyện vọng của Hiểu My, nhưng thật không may, cô gái đó lại chọc vào bản tính không lương thiện của anh, anh đã nghĩ lại. Lúc nãy, trong bữa tiệc, hình như trong một giây nào đó, anh đã nghĩ cô hiền lành, dễ thương thì phải? là lúc nào thế nhỉ ? à, là cái lúc cô nháy mắt tinh nghịc, lúc cô cầm li rượu, nhìn chăm chú và nói với anh rằng, chuyện tình cảm, đôi khi cũng còn phụ thuộc vào chữ duyên . Haizz, xem ra, anh cứ tự tin thế thôi, chứ thật ra, anh chẳng biết chút gì về cô gái này cả !
Nhân duyên ư ? Anh vốn dĩ, sẽ chẳng bao giờ tin vào mấy cái chuyện vớ vẩn ấy ! Bé con à, tôi không thất tình ! Đến bao giờ, em mới thôi coi tôi là kẻ trăng hoa, tôi không có được Hiểu My, thì đúng thế rồi, nhưng không còn từ nào hay hơn ngoài từ thất tình hay sao ? sao em không nói là, tôi là người cao thượng trong tình yêu, như thế sẽ dễ nghe hơn một chút đấy ! Haizzz, Kiết Tường quay vào xe, ngả người ra thành ghế, suy nghĩ miên man, nghĩ về những chuyện đã qua, về Hiểu My, về Minh Kỳ và cả........cô gái Tú Linh ấy nữa......
Một mảng nào đó trong kí ức hiện lên hình ảnh một cô bé mặc bộ đồ mèo kitty dễ thương, tay đưa lên trán lau đi giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, miệng ngâm nga một vài câu hát và mắt thì không rời chảo thức ăn thơm phức trước mặt........
Sớm thức giấc thấy sao đẹp hơn hôm qua....
Khóe môi Kiết Tường không hiểu sao lại cong lên. Anh tự nhiên lại thấy rất thoải mái, rất vui
Cô bé Tú Linh đó, đến bao giờ anh mới hiểu hết cô đây ???
Xe vẫn chầm chầm lăn bánh trên con đường sáng rực ánh đèn . Đèn đường, đèn của những cửa hàng còn đang hoạt động. Đã khuya rồi đấy nhỉ ? Không biết ai đó đã về tới nhà chưa ? à, mà cũng có thể là ngủ rồi, hay là vẫn........A, Kiết Tường lắc lắc đầu, xua đi hình ảnh một cô gái trong đầu mình. Chẳng biết lí do nhớ, và cũng chẳng biết cô gái đó là ai, nhưng mà, hình như....lại không phải là Hiểu My thì phải ????????
Nắng sớm rực rỡ, chen chân vào phòng như sợ ai đó sẽ ngủ quên mà muộn làm. Tú Linh lười biếng kéo chăn trùm kín đầu. Chỉ mới 7h45 thôi mà, vẫn còn sớm, ngủ một chút nữa đi mà........Ưm, một chút nữa thôi, một chút nữa........
ÁAAAAAAAA
Tú Linh bật dậy như con tôm, lao nhanh xuống giường. Trời ơi, không phải chứ, 7h45, xong rồi, xong cô thật rồi, 15 phút, á, cuộc họp, đối tác....aaaaaaaa, ai đó, làm ơn đánh cho bất tỉnh đi cho rồi, ít ra thì còn có lí do để hôm nay không đi làm.
Thay quần áo, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị tài liệu, Tú Linh vội tới mức, đồ ăn sáng còn chưa kịp ăn.
Hôm qua về tới nhà thì kim đồng hồ đã chỉ 11h30, lại còn phải hoàn tất hồ sơ, báo cáo, Tú Linh chỉ ngủ được có vài tiếng đồng hồ. Mọi chuyện sẽ không tồi tệ như hôm nay nếu như hôm qua, cô không uống hơi nhiều rượu. Xem nào, lí do uống ấy à, aaaaa, cô không biết đâu, huhuhu.....
Tú Linh một tay xỏ đôi giày búp bê, một tay đóng cửa. Không đến công ti đúng giờ, cô chắc chắn sẽ không an toàn nổi với vị giám đốc đáng kính.
Trễ mười phút, Tú Linh hớt hải ôm đống tài liệu to đùng trước ngực, chạy vội vào thang máy.
Trong phòng họp đã có tiếng người, tức là đối tác đã đến. Tú Linh nhăn mặt, tự trách mình không cẩn thận, lại đến trễ vào một ngày như thế này. Nếu như lần này không kí được hợp đồng, rất có thể, công ti mà cô gắn bó bấy lâu nay sẽ phải ngừng hoạt động. Nếu như thế, Tú Linh thật sự không biết phải đối diện thế nào với mọi người.
Hít một hơi thật sâu, tú Linh tự trấn an mình, cố lên, nhất định sẽ làm được.
- Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi......
Lời còn chưa nói hết, người Tú Linh đã lập tức bất động một chỗ. Cả lí do đến trễ, cô cũng quên phải nói như thế nào .
Diệp Khang Nhi ????????? Cô ta......
- Chào cô, Tú Linh, lâu rồi không gặp. - Cô gái trước mặt vừa nhìn thấy cô thì lập tức nhếch môi cười đắc ý. Cô ta khoanh tay trước ngực, ngả người ra ghế, ánh mắt mỉa mai đến mức làm người ta thấy rùng mình.
- Diệp Khang Nhi, nói đi, có phải cô là người đã chơi xấu nhóm của chúng tôi không ?
- Chơi xấu ? Tú Linh, cô đang nói chuyện gì ? - Diệp Khang Nhi ngồi bên ghế đối diện, cười nửa miệng nhìn Tú Linh thách thức
- Tại sao bảng kế hoạch của chúng tôi lại bị nộp chậm hơn, tôi đã đưa cho cô sớm nhất, đúng chứ ? Đừng nói với tôi là cô không hề liên quan tới chuyện này, tôi sẽ không tin cô đâu, Diệp Khang Nhi ạ
- Hahaha, cô thông minh đấy, Tú Linh, quả không hổ danh là học trò ngoan của thầy. Nhưng đáng tiếc, bây giờ, dù tôi có thừa nhận thì cũng không thể thay đổi chuyện gì. Chuyện lần này, cô đã thua tôi một ván !
- Cô....
- Sao hả ? cảm giác khi bị chơi xấu thế nào ?
- Lí do là gì ? Chỉ đơn giản là vì cô muốn có điểm cao hơn sao ?
- Không hẳn! Hừ, Tú Linh, tôi không nghĩ cô lại nhanh quên như thế. Tôi với cô, thù hận giữa chúng ta, đâu chỉ đơn giản như thế này, đúng không ?
- Là vì chuyện của Kiến Minh sao ?
- Theo cô ?
Thái độ kiêu ngạo của Khang Nhi làm cả người Tú Linh như muốn nổ tung. Trước mặt cô, cô ta dám ngang nhiên thừa nhận chuyện xấu mình đã làm, lại còn bằng thái độ như mình chẳng làm sai chuyện gì. Nếu như cô ta mở miệng nói một lời xin lỗi, có lẽ cô đã cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ra thì cô cũng có thể an ủi mình rằng, người hại cô không hề cố ý .
- Cô, tại sao lại có thể lôi chuyện tình cảm cá nhân vào công việc như thế được ? Chẳng lẽ, cô không biết rằng, Kiến Minh không thích cô ?
- Tại sao lại không thể ? Tú Linh, cô đã quá xem thường tôi rồi, Kiến minh thích ai, rồi thời gian sẽ chứng minh cho cô biết, mọi chuyện còn chưa kết thúc ở đây mà, không đúng sao ? Cứ đợi rồi xem, sẽ có một ngày, cô tỉnh ra rằng, với Kiến Huy, cô chẳng là gì cả.
- Cô tự tin như thế sao ? - Tú Linh nâng cốc nước lên trước mặt, tay xoay đi xoay lại và đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào cô gái tự cao trước mặt mình.
- Phải, Tú Linh, tôi nói cho cô biết, chuyện lần này, chỉ là mở màn thôi. Bảng kế hoạch lần này, cứ coi như là tôi tự giới thiệu bản thân đi, cho cô biết rằng, trong ngôi trường đại học này, không gì mà Diệp Khang Nhi này muốn mà lại không có được.
- Hừ - Tú Linh cười lạnh - vậy thì được, tôi sẽ chờ - nói rồi, cô kéo ghế đứng dậy, không thèm nhiều lời. Với những người không nói chuyện bằng lí lẽ được thì hành động lúc nào cũng tốt hơn. Tú Linh cô, chắc chắn không phải là một người dễ bắt nạt.
- Chưa gì đã vội đi sao ? Còn một chuyện rất hay đó, cô không muốn nghe à ?
Tú Linh khựng lại, nhưng không hề quay đầu. Cô dừng lại, chỉ vì hơi tò mò, nhưng sẽ không lâu đâu, cô chỉ dừng lại theo quán tính thôi, bởi vì bây giờ, cô đang chuẩn bị đi, như một câu trả lời
- Không muốn biết, lí do lần trước, suất học bổng của cô đột ngột bị gián đoạn à ? - người phía sau lưng vẫn cố tình nói với theo
Lần này, Tú Linh thật sự dừng lại. Cô xoay người, đứng đối diện với Khang Nhi, trong lòng cô, như có không biết bao nhiêu mối nghi hoặc, tất cả cứ xoay vòng vòng, mọi chuyện....
- Cũng là cô sao ?
- Theo cô ????
Xoạch
Li nước trên bàn, chỉ trong vài giây thôi đã hạ cánh an toàn trên người Diệp Khang Nhi
- Cô dám.....
- Hừ, sao tôi lại không dám. Tôi vốn cứ nghĩ, cô sẽ không phải là người hèn hạ thế này. Thật đáng xấu hổ. Tú Linh tôi, không ngờ lại được cô đặc biệt quan tâm như vậy. Tốt thôi, cô muốn đấu chứ gì, tôi sẽ chờ cô. Chuyện lần này, coi như là tôi thua, vì tôi không đủ nham hiểm như cô. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng dùng thêm bất kì một thủ đoạn nào để hại tôi lần nữa. Tôi, chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu.
Tú Linh bước ra khỏi quán. Phía trong, mọi người bắt đầu xầm xì, và Diệp Khang Nhi, co nắm đấm oán giận. Đôi mắt cô, như bao phủ bởi một lớp sương lạnh lùng dày đặc. Xem ra, Tú Linh không phải là mấy đứa con gái như mì, dễ bắt nạt như cô ta vẫn nghĩ.
Dám tạt nước vào mặt Diệp Khang Nhi này giữa đám đông, Tú Linh, cô thật sự đã làm tôi nổi nóng !
- Tú Linh ! Tú Linh ! - tổng giám đốc đưa tay huơ huơ trước mặt Tú Linh. Tại sao cô lại như người mất hồn thế này chứ !
Tú Linh bây giờ mới tỉnh lại. Đây, cô gái ngồi trước mặt cô đây, không ai khác,chính là Diệp Khang Nhi. Nhờ có cô gái này, mấy năm học đại học của Tú Linh, thật sự không lúc nào là được yên ổn.
Ngay từ năm đầu vào trường đại học, Tú Linh đã lọt vào tầm ngắm của Diệp Khang Nhi. Bảng thành tích chói lọi, vẻ ngoài dễ thương......và quan trọng hơn, Tú Linh là người mà Kiến Minh - chàng trai của Diệp Khang Nhi - tạm thời yêu quý !
Nói là tạm thời, bởi vì với Diệp Khang Nhi mà nói, sẽ không bao giờ, cô thích ai mà lại thích đơn phương !
- Đây là bản kế hoạch, cô xem đi - Tú Linh thản nhiên như không hề có chuyện gì, đẩy tài liệu đã chuẩn bị sẵn về phía Diệp Khang Nhi.
Khang Nhi cầm lấy tập tài liệu, lật qua, lật lại vài lần rồi đẩy lại về phía Tú Linh.
- Cô còn chưa xem xong ?
- Có một số điểm chưa phù hợp, bởi vì, đây sẽ là một dự án lớn của công ti chúng tôi, Tôi muốn cô đọc kĩ lại tài liệu về công ti chúng tôi trước, rồi sau đó mới chuẩn bị.
- Thôi được !
Sau một hồi lâu bàn bạc, Tú Linh tiễn Khang Nhi ra về. Một chiếc taxi đen đã đậu sẵn ở cổng, người trong xe thấy Khang Nhi và Tú Linh, vội vàng bước ra.
Lại là lần thứ hai Tú Linh thấy mình bất ổn. Và quả thật, lần này còn khó khăn hơn, bởi, người trước mặt cô, lại là..... Kiến Minh !
Anh nhìn thấy cô, ngỡ ngàng, bất ngờ, và cả.......khó xử nữa.
Haha, Tú Linh cười trong chua chát. Tại sao lại có ngày cô rơi vào hoàn cảnh thế này cơ chứ ? Bên cạnh cô, Khang Nhi đang cười thầm đắc ý. Mục đích cô ta đến đây, chỉ có kẻ ngây thơ nhất thế giới mới không nhận ra, ngoài chuyện cố tình đẩy cô vào tình thế khó xử, chắc chắn không có gì tốt đẹp.
Kiến Minh vẫn đứng sững nhìn cô, có thể là vì không biết phải nói gì, cũng có thể là vì không thể mở miệng nói được.......
Đây, thực sự là người đã từng được cô yêu, yêu chân thành......
- Anh, chúng ta đi thôi ! - Diệp Khang Nhi khoác tay Kiến Minh, thân mật
Chiếc xe đã đi khỏi rất xa, nhưng Tú Linh vẫn không thể rời chân khỏi đó.
Ánh mắt Kiến Minh nhìn cô, khiến cô nhức nhối. Nó xa lạ đến đáng sợ, thậm chí khoảng cách còn hơn cả những người lạ gặp nhau trên đường. Đột nhiên, một nơi nào đó nhói lên, đau.......
Lúc Hiểu My tới nơi thì chai rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Tú Linh vẫn đang rót rượu vào li, và uống cạn ngay sau đó, như uống nước lã
- Tú Linh, cậu sao thế ? Này, đừng uống nữa, nói cho tớ nghe, chuyện gì ?- Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh Tú Linh chán nản thế này, Hiểu My thực sự lo lắng
Tú Linh ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn cô, cô bây giờ đã không còn đủ tỉnh táo nữa rồi, Tú Linh cười...nhưng nụ cười đó lại làm Hiểu My thấy bất an. Những lúc người ta cười méo mó thế này, chắc chắn là trong tim đang rất nhức nhối.
Và quả thật, Tú Linh đang hỗn loạn lắm.......
- Haha, Hiểu My à....tại sao lại như thế, tại sao....tại sao người ta lại như thế với tớ...... - một giọt nước mắt lăn dài
- Tú Linh à, bình tĩnh, đừng khóc nữa, nói cho tớ nghe, chuyện gì đã xảy ra ?
- Diệp Khang Nhi, cô ta.....tại sao lại không chịu buông tha cho tớ.....Kiến Minh, tại sao......anh ta lại xuất hiện trước mặt tớ như thế này...... - nước mắt vẫn cứ lã chã rơi
- Diệp Khang Nhi ? là cô gái mà mấy năm trước, cậu vẫn thường kể cho tớ nghe trong mấy cái email sao ?
- Hừ, anh ta nhìn tớ.......vô hồn....Họ cố tình thân mật trước mặt tớ.......
Tú Linh gần như ngã gục trên bàn. Cô thật sự mệt mỏi.....thật sự mệt mỏi lắm.....
Hiểu My chỉ còn biết ôm bạn vào lòng. Trong tim nghe đau nhói, ngoài một cái ôm, cô hoàn toàn không biết phải làm gì để chở che cho Tú Linh. Người ta luôn nhìn thấy Tú Linh với hình ảnh một cô gái nhanh nhẹn, hoạt bát, năng động, vô tư, nhưng chỉ có cô mới may mắn nhìn thấy góc khuất yếu đuối nơi cô........
Đưa Tú Linh vào nhà an toàn, Hiểu My mới về.
Đêm nhiều sao, sáng lấp lánh. Hiểu My ngồi một mình trên chiếc xích đu ngoài ban công, thả mình theo gió. Đây là chỗ Minh kỳ đã đặc biệt làm cho cô. Rất yên tĩnh, lại có thể thoải mái làm điều cô thích, vị trí này, là chỗ lí tưởng không thua gì sân thượng lúc trước.
Đặt li sữa nóng lên bàn, nhìn một lượt căn phòng. Bàn làm việc không có ai, giường ngủ cũng không, Minh Kỳ chẳng cần mất công suy nghĩ, chân bước ra ban công.
Vòng ôm từ phía sau làm Hiểu My giật mình, môi cô nở nụ cười dịu dàng
- Em đang nhớ anh à ?
( O____o ) ==> hờ hờ, không có đâu !
Minh Kỳ hơi không vui với nét mặt phủ nhận thẳng thắng của Hiểu My. Cô thật là, cứ giả vờ nhớ không được à ?
Cái bĩu môi giận dỗi của Minh Kỳ làm Hiểu My bật cười : Hì, nhớ anh, một chút !
Một chút ????????? vậy thì không nhớ còn hơn >"<
- Minh Kỳ à !
- Ừm - Minh Kỳ để Hiểu My dựa đầu vào vai mình, ngồi cạnh bên nghe cô nói
- Hôm nay, em gặp Tú Linh, nó...đang rất buồn
- Tú Linh sao ? cô ấy gặp chuyện gì à ?
- Một chút ! em thấy thương nó quá !
- Ừm, anh giúp gì được không ?
- Chuyện tình cảm ! em cũng chẳng biết phải giúp nó thế nào ?
- Tỉnh cảm ư ? tên nào làm Tú Linh đau khổ như thế, chắc chắn không tốt
- Ừm, em cũng nghĩ vậy, chắc chắn là không tốt - giọng Hiểu My có chút trầm xuống, man mác buồn
- Em cũng đã từng hận anh như thế, đúng không ?
- Ừm, rất hận anh - Hiểu My lập tức thừa nhận, điều này làm Minh Kỳ có chút khó xử. Lại thế rồi, con mèo này, giả vờ nói không cho anh khỏi ăn năn không được sao ???
- Anh sẽ không bao giờ làm em buồn thế nữa, tin anh nhé !
- Nào, móc ngoéo nào !
Minh Kỳ bật cười. Bên cạnh con mèo này, anh thấy rất bình yên.......
- Này, em có nghĩ Kiết Tường và Tú Linh hợp nhau không
- Ừm, em cũng thấy vậy
- Vậy được rồi, anh sẽ tìm cách cho bọn họ phát triển. Một mũi tên trúng hai đích
- Hai đích ?
- Ừ, cho tên Kiết Tường ấy bỏ luôn ý định giành em từ tay anh !
- Hơ hơ, có chuyện đó đâu ?
- À, nhắc tới chuyện này, anh còn chưa hỏi tội em đấy. Lúc trong bệnh viện, anh ta đã nói gì với em lúc anh đi vắng hả ? cô bé ? anh - em ? em thật to gan mà !
- Sao chứ ? Thế còn anh ? Hoàng Yến, lại còn cả Mai........
- Haizzz, sao bây giờ gió nhiều thế nhỉ, lạnh ghê cơ. Mèo con à, anh ôm em nào, không sẽ bị cảm lạnh đấy - Minh Kỳ nhanh chóng nhích người sát Hiểu My
- Anh lạc đề ! - Hiểu My lè lưỡi trêu chọc
- Lạc đề gì chứ ? Mà lúc nãy em nói gì ấy nhỉ ? em nói em yêu anh đúng không ?
- ==________==
Quá khứ sẽ mãi chỉ là quá khứ thôi. Chỉ cần anh ôm em trong ngày đầy gió thế này là đủ. Bởi vì, chỉ cần như thế thôi, em sẽ biết, anh yêu em nhiều thế nào, thật đấy. Bởi vì, em rất giỏi mà ! ^^
Quán cà phê ngày cuối tuần có vẻ đông hơn hẳn so với ngày thường. Tú Linh chọn cho mình chiếc bàn ở một góc khuất của quán,nơi bệ cửa có thể nhìn ra đường, thấy những chiếc là cuối đông đang lác đác một cách buồn bã.
Bản nhạc piano không lời vang lên, melody of the night, nghe buồn đến não nề, đặc biệt là với những người có tâm trạng như cô.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn.....với Kiến Minh......
Có lẽ cô điên thật rồi, lại chẳng biết vì sao lại đồng ý gặp anh, trong khi, suốt thời gian qua, cô luôn tự tìm cách quên đi mọi chuyện.
Một mối tình tuổi học trò ngây dại, chỉ cần một chút sóng gió thôi đã tan ra như bọt biển.......
vô hồn.......
Cô chỉ biết, mình rất muốn nghe một lí do nào đó, đủ để thấy, đủ để nhận ra, mình đã thật lãng phí thời gian khi không thể quên nó
- Em đến lâu chưa ? - Giọng nói nửa lạ nửa quen cắt đứt dòng suy nghĩ của Tú Linh. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, thay đổi đến chóng mặt, chỉ là nhìn thoáng qua thì vẫn là Kiến Minh như ngày nào, nhưng nếu nhìn kĩ một chút, thì, anh đã không còn là Kiến Minh của cô nữa......
- Tôi cũng vừa tới thôi - Tú Linh hờ hững
- Em uống cà phê à, lúc trước, em không uống được mà ?
- Mọi chuyện đều có thể thay đổi, không phải sao ? - Tú Linh nhìn chính diện vào Kiến Minh, nói rõ ràng từng chữ một
Anh biết, cô đang có ý gì......
- Xin lỗi em.......
- Về chuyện gì, bỏ rơi tôi lúc tôi khốn khó nhất ? - cô cười mỉa mai
- Tôi......
- Ngài Lí, anh sao vậy ?
Tiếng gọi làm Kiết Tường giật mình, như bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu. Nhưng anh vẫn không thể nào tập trung vào công việc được. Trong một góc khuất gần cửa sổ, một cô gái rất giống Tú Linh đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông. Mối quan hệ của họ, chắc chắn không phải là đối tác đang bàn việc, lại càng không thể là bạn bè thân thiết, có vẻ như là một mối quan hệ phức tạp. Không hiểu sao, cô gái Tú Linh đó lại càng ngày càng làm anh thấy tò mò. Từ lúc nhìn thấy cô tới giờ, vẻ mặt cô, hình như chỉ là ưu tư, rồi mỉa mai, cả khiêu khích nữa.
Điều đó nói với anh rằng, tên đang ngồi trước mặt cô, chắc chắn không phải là bạn bè tốt.
- Anh thôi đi ! hừ, thật là đáng sợ ! hi vọng, từ bây giờ, tôi và anh, chúng ta không bao giờ phải gặp nhau, vì bất cứ lí do gì nữa
Tú Linh đứng bật đậy, giận dữ rời khỏi quán. Trong mắt cô, người ta không thể tìm thấy bất cứ chút gì ấm áp, tinh anh hay nghịch ngợm ngày thường. Tất cả, chỉ có một ngọn lửa bực tức đang dâng trào. Cô bước đi, không hề quay đầu trở lại
- Ông Đinh, lần sau chúng ta sẽ bàn tiếp được không, tôi có chút chuyện, tôi xin phép đi trước - Lí Kiết Tường cũng nhanh chóng đứng dậy, mắt không ngừng dõi theo tú Linh như sợ sẽ lạc mất cô giữa đám đông đang vội vã ngoài đường.
Tú Linh cứ bước đi, như một người không hồn. Chẳng biết đi đâu, cô cứ để mặc đôi chân tự di chuyển. Lòng cô rối bời, mớ cảm xúc hỗn loạn cứ dần dâng lên, cao ngút, đến nghẹt thở.......
Đưa tay quẹt ngang giọt nước mắt đang tràn ra ngoài và sắp đóng băng vì lạnh, Tú Linh hít một hơi dài, bước vào một quán kem gần đó.
Lúc buồn, Hiểu My thường rủ cô ngắm sao, ngắm trăng. Chỉ cần như thế, cảm giác sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng giờ này, kiếm đâu ra sao để mà ngắm cơ chứ. Thôi thì, cô cứ tạm thời đóng băng trái tim của mình lại vậy
Hai hộp kem to đã bày ra trước mặt.
Khi không thể giấu nỗi buồn vào một chỗ nào đó thật kín đóa, cách tốt nhất là ăn để lấp đầy những khoảng trống không tên.....
Anh ta nói, vẫn rất yêu cô......haha, cô không tin......
Kem rất lạnh, nhưng vẫn chỉ tê buốt nơi đầu lưỡi, còn trong lòng, tại sao lại không thể nguôi ngoai ?
- Sao thế ? - Kiết Tường ngồi xuống cạnh cô
Tú Linh chán nản ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi chỗ khác, tiếp tục.....ăn kem ^^
- Này, đừng ăn nữa, muốn bị viêm họng à, đã nhiều hộp thế này rồi - lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bất bình thường của Tú Linh, thật sự anh không biết phải làm thế nào. Không nói không rằng, chỉ lẳng lặng ngồi tập trung vào hộp kem, trong khi trên bàn, đã có không biết bao nhiêu vỏ hộp, cô ta, rốt cuộc là bị sao thế chứ ?
- Không nghe à ? - Kiết Tường đưa tay, nhẹ nhàng giành lấy hộp kem về phía mình
Bị cướp đi hi vọng sống mong manh, Tú Linh quay đầu nhìn anh, oán giận. Cô chỉ muốn làm thế này để không phải đau nữa thôi, tại sao lại như thế chứ
Tú Linh, anh chưa bao giờ hết yêu em
Câu nói ấy cứ luẩn quẩn bên tai, cô không tin ! Mãi mãi không muốn tin.......
Tú Linh cứ nhìn như bị thôi miên vào Kiết Tường. Mọi uất hận, những đau đớn chịu đựng bấy lâu như bị kích thích, muốn vỡ tan ra thành từng mảnh thay vì dồn nén nơi một góc con tim
Nước mắt đột nhiên chảy dài..........cô không hề lau đi, cứ để thế này được không, khóc một lần thôi nhé........cô thật sự mệt mỏi lắm......kem thật sự là làm cô lạnh lắm.........
- Này, này, Tú Linh à, làm ơn đi, sao lại khóc thế này chứ, này, Tú Linh à......
Mặc kệ cho Kiết Tường rối rít dỗ ngọt bên tai, Tú Linh cứ để mọi uẩn khúc của mình trôi dài, ướt nhòa hai mi mắt
- Tại sao, ngay cả anh....ngay cả anh cũng như thế chứ........- Giọng cô nghẹn đi trong từng tiếng nấc
Kiết Tường lần này là thật sự hoảng. Người trong quán đang dồn ánh mắt coi thường nhất nhìn vào anh. Thật mất mặt mà, sao lại thế này được cơ chứ ? Kiết Tường cúi người, không ngừng năn nỉ Tú Linh ngừng khóc, giây sau lại phải cười khổ, một mực xua tay " Không phải tôi đâu, không phải tôi thật mà, là cô ấy.......Này, Tú Linh à, không phải chứ ? đừng có khóc nữa mà, em đang giết tôi đấy, Tú Linh à ". Anh thật sự muốn khóc cùng cô. Lần đầu tiên, anh thấy hình tượng chàng trai ga lăng của mình bị bôi nhọ, đột nhiên, lại trở thành kẻ ăn hiếp một cô gái xinh đẹp bị người ta chỉ trỏ. Môt kinh nghiệm sống được rút ra : Đừng bao giờ chạm vào những cô gái đang có tâm trạng ^^
Đã dùng hết những lời thơ có cánh, Tú Linh vẫn không thể nào nguôi cơn giận, ngược lại, còn khóc nhiều hơn
Kiết Tường vò đầu bứt tóc, chỉ thầm ước, giá như mình không nhìn thấy cô gái này, không dại dột đi theo, không quan tâm cô bị gì...
- Tú Linh à, xin em đấy, có chuyện gì, từ từ nói được không, em thật sự là làm tôi sợ đấy ! - Kiết Tường nhăn nhó
..........
- Tú Linh à, này..........
...........
- Ưm....ưm......tiếng khóc không còn, chỉ còn nghe những tiếng vỗ tay không ngớt
Nhưng ai quan tâm chứ ? họ vì lí do gì mà vỗ tay, có trời mới biết !
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Kiết Tường phóng to hết cỡ trước mặt cô, rõ đến không còn khoảng cách. Đôi mắt Tú Linh vì nước mắt mà có phần mơ màng
Anh ta..........?
Lí Kiết Tường, anh ta đang........??????????????
ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Chương tiếp theo, hẹn mọi người hôm khác nhé