Chương 37: Chủ nhiệm: “Chỉ cần không ảnh hướng tới việc học và chú ý chừng mực trong mối quan hệ.”
Giờ chào cờ sáng thứ hai, khi Chủ nhiệm khối thuyết giảng, đã đặc biệt nhấn mạnh việc không cho học sinh hút thuốc, xăm hình, nam sinh không được để tóc dài, nữ sinh không được sơn móng tay.
Mặc dù ngôi trường này là trường tư thục, nhưng vẫn có những quy định hết sức nghiêm ngặt, cũng chính vì vậy mà tỷ lệ lên lớp rất cao, xếp thứ nhất thứ nhì trong toàn thành phố.
“Hình xăm dán cũng không được dùng sao?” Bên dưới có một nữ sinh nhỏ giọng nói: “Tuần trước tớ vừa đặt một đơn hàng trên mạng xong.”
Chủ nhiệm khối thường xuyên đi tuần quanh tòa nhà dạy học nên tai ông ấy rất thính, từ xa đã nghe thấy tiếng bàn tán của các nữ sinh.
“Hình xăm dán cũng không được, nếu muốn thì ra khỏi cổng trường tùy ý dán, nhưng khi ở trong trường, chỉ cần vào đến cổng thì phải xóa sạch cho thầy.” Chủ nhiệm khối la mắng.
“Giản Ninh, cậu mau xóa sạch hình dán trên cánh tay đi.” Nữ sinh đứng phía trước Giản Ninh nói với cô: “Lần này Chủ nhiệm khối làm thật đó.”
“Cảm ơn.” Giản Ninh khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ hình xăm trên cánh tay của cô đã được che chắn cẩn thận, trước giờ chưa từng để lộ ra khi ở trong trường, cũng chính là ngày hôm đó do Trâu Dĩnh nói to một tiếng nên rất nhiều bạn nữ trong lớp biết được trên người Giản Ninh có hình xăm.
Buổi sáng, Chủ nhiệm khối đã dẫn theo hai giáo viên đến kiểm tra đạo đức của từng lớp, tất cả học sinh nam để tóc dài đều bị cắt ngay tại chỗ.
Đúng vậy, Chủ nhiệm khối cầm theo một chiếc tông đơ đến.
Khi đến lớp của Giản Ninh, Chủ nhiệm khối kiểm tra một vòng và kéo hai nam sinh để tóc dài ra cạo xong rồi rời đi.
Giản Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng buổi chiều sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm đã bảo Giản Ninh ở lại.
Hứa Trạch ở trong lớp đợi cô.
Triệu Dã và Vệ Thành Thành ra về trước.
“Anh Trạch.” Trâu Dĩnh đi tới trước cửa lớp Hứa Trạch, thò đầu vào gọi to: “Còn chưa về à?”
“Ừm.” Hứa Trạch đáp một tiếng: “Đợi bạn gái anh.”
“Nói nhỏ thôi.” Trâu Dĩnh thấy trong lớp không có ai nên đi tới, ngồi vào chỗ của Giản Ninh: “Yêu đương sớm nếu để giáo viên biết sẽ phải mời phụ huynh đó.”
“Không sao.” Hứa Trạch vừa đáp vừa đọc sách: “Anh thích khoe bạn gái của mình.”
Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trâu Dĩnh một cái, nói: “Em đừng ngồi ở đây, ngồi vào chỗ của anh trai em kìa.”
“Đây là chỗ của em Ninh phải không.” Trâu Dĩnh vừa nói vừa liếc nhìn vào ngăn kéo bàn của Giản Ninh: “Em mượn ngồi một chút.”
“Không được.” Hứa Trạch trả lời một cách không thương tiếc.
Trâu Dĩnh thấy sắc mặt của Hứa Trạch không tốt nên không dám vặn vẹo, lập tức đứng dậy ngồi ra phía sau Hứa Trạch.
“Anh Trạch, anh thay đổi thật rồi.” Trâu Dĩnh chu miệng, nói: “Hung dữ hơn rồi.”
“Anh đâu có hung dữ.” Hứa Trạch nói: “Anh rất dịu dàng với bạn gái mình mà.”
Trâu Dĩnh không thích nghe anh một câu bạn gái hai câu bạn gái, càng không cam tâm cứ thế rời đi, vì vậy kiếm chuyện để nói với Hứa Trạch.
“Trâu Dĩnh.” Hứa Trạch nhìn cô ta một cái, nói: “Sau này tránh tới tìm anh chơi đi, bạn gái anh nhìn thấy sẽ không vui.”
“Hứa thiếu gia anh đúng là trọng sắc khinh bạn quá rồi đó.” Trâu Dĩnh cố gắng hết sức che giấu sự phẫn uất bên trong đối với Giản Ninh, gương mặt lộ ra nụ cười, nói.
Hứa Trạch không tiếp lời, anh cúi đầu nhìn xuống sách, đọc một lúc rồi gọt bút chì trong túi đựng bút của Giản Ninh.
Cuối cùng, Trâu Dĩnh không thể chịu được nữa, đành đứng dậy đi về phía cửa sau.
Giản Ninh đi theo giáo viên chủ nhiệm tới văn phòng.
“Giản Ninh.” Lão Vương nghiêm túc nói: “Thầy biết em là một đứa trẻ ngoan.”
Em cũng nghĩ như vậy, Giản Ninh hài hước thầm nghĩ.
“Trưa hôm nay, Chủ nhiệm khối nhận được một lá thư tố cáo nói rằng trên người em có hình xăm.” Lão Vương nhìn Giản Ninh, nói.
Giản Ninh khẽ di chuyển cánh tay.
“Xóa đi.” Lão Vương nói: “Hiện tại chẳng phải tất cả hình xăm đều xóa được hay sao, nếu em thích thì đợi đến khi thi xong đại học có thể xăm thế nào cũng được, miễn là em cảm thấy vui.”
“Thầy Vương, hình xăm này của em xóa không được.” Giản Ninh cắn môi, nói.
“Nếu tiện, có thể cho thầy xem được không, còn nếu không tiện thì thôi.” Lão Vương là một giáo viên có tình có lý, ông ấy cũng hiểu con người của Giản Ninh, biết cô không phải là đứa trẻ hư hỏng.
Giản Ninh cuộn ống tay áo lên, cho lão Vương nhìn một cái.
“Thầy Vương, hình xăm này không xóa được.” Đôi môi Giản Ninh hơi run.
Lão Vương lấy một chiếc ghế, bảo cô ngồi xuống có gì từ từ nói.
Giản Ninh kể với lão Vương về nguồn gốc của hình xăm và vết bỏng do tàn thuốc lá ẩn dưới nó.
“Việc này thầy sẽ nói với Chủ nhiệm khối, cũng sẽ giữ bí mật giúp em.” Lão Vương nhìn thời gian, nói: “Em về trước đi, cũng đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý, việc đã qua thì cứ để cho nó qua đi.”
Giản Ninh ngước mắt nhìn lão Vương, lần đầu tiên phát hiện rằng thực ra thầy giáo mình thật sự rất tốt, mặc dù thường ngày khi giảng giải trong lớp ông có hơi dài dòng.
Giản Ninh đi đến cửa văn phòng và định ra ngoài nhưng lại bị lão Vương gọi lại.
Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn ông ấy, tự hỏi có phải còn chuyện gì đó chưa dặn dò rõ hay không.
“Giản Ninh.” Lão Vương ấp ủ một chút rồi nói: “Hứa Trạch là một cậu bé tốt.”
Ý câu nói này của chủ nhiệm là ông ấy đã biết việc bọn họ yêu đương sớm.
Giản Ninh không muốn bị mời phụ huynh, tuy rằng mọi người trong gia đình đều đã biết về mối quan hệ của cô và Hứa Trạch, nhưng việc bị mời phụ huynh lại là một vấn đề khác.
Giản Ninh lại bước đến trước mặt lão Vương, đợi ông ấy chỉ dạy.
“Cố gắng trân trọng.” Lão Vương hồi tưởng về quá khứ nói: “Nam sinh trên đại học không tốt bằng nam sinh Trung học phổ thông đâu.”
“Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc học và chú ý chừng mực trong mối quan hệ là được.” Lão Vương nói tiếp.
“Cảm ơn thầy Vương.” Giản Ninh chân thành nói.
“Thầy, sao thầy biết được ạ?” Giản Ninh hỏi, cô muốn biết là ai đã bí mật báo cáo.
Lão Vương mỉm cười, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn Giản Ninh đang nhìn mình chằm chằm, rồi nói: “Em xem cái ánh mắt trìu mến ấy của Hứa Trạch, có ngốc cũng nhìn ra.”
Điều này……
Giản Ninh đỏ mặt, cúi đầu nói: “Bọn em chắc chắn sẽ không để ảnh hưởng tới việc học ạ.”
“Được rồi, về đi.” Lão Vương nói đùa: “Sau này đừng quên mời thầy ăn kẹo hỷ nhé.”
Giản Ninh khẽ gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.
Hứa Trạch thấy Giản Ninh mặt đỏ bừng đi vào lớp học, liền đến gần cô hỏi: “Không sao chứ, lão Vương nói gì với em thế?”
“Không sao.” Giản Ninh nói: “Chỉ bảo chúng ta hãy chăm chỉ học hành.”
Hứa Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giản Ninh, một lúc sau thấy cô không chịu nói mới cầm cặp sách trên bàn lên: “Đi thôi, hôm nay ngồi xe bus về nhà.”
“Tại sao lại đi xe bus?” Giản Ninh hỏi.
Hứa Trạch nhìn cô một cái, nhưng không trả lời.
“Việc đó, anh còn nhớ à?” Giản Ninh phản ứng lại, tên này vẫn còn ghen với Dương Phi, lần đó cô đã ngồi xe bus cùng Dương Phi về nhà.
Giản Ninh lấy từ trong cặp sách ra hai tệ tiền lẻ đưa cho Hứa Trạch: “Đi thôi.”
Đã qua giờ cao điểm tan học, xe bus về nhà cũng không quá nhiều người, nên có tương đối nhiều chỗ trống, hai người đi đến hàng ghế liền sau xe ngồi xuống.
Giản Ninh quay đầu lại nhìn về phía sau, cô nhớ tới ngày đó Hứa Trạch đã đạp xe cố gắng đuổi theo.
“Anh ngốc thật đó.” Cô nói với anh: “Đuổi theo cả xe bus, anh đúng là đồ đại ngốc.”
Hứa Trạch xoa xoa mái tóc cô: “Anh đang đuổi theo vợ anh mà.”
“Ai là vợ anh?” Giản Ninh quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn thấy hai người quen bên ven đường.
“Nhìn kìa, kia là Dương Phi và Dương Chân Chân phải không.” Giản Ninh kéo kéo Hứa Trạch: “Hai người họ đang đánh nhau thì phải.”
Hứa Trạch theo hướng ánh mắt của Giản Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Người theo đuổi anh.” Giản Ninh nói.
“Người theo đuổi em.” Hứa Trạch nói.
Cả hai cùng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng hai kẻ địch kia mới đúng là một cặp.
“Mẹ anh muốn mời em tới nhà ăn cơm.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, nói: “Cuối tuần này.”
Giản Ninh đã từng đến nhà Hứa Trạch, nhưng là đi cùng Triệu Dã và Vệ Thành Thành, cô chưa từng đến đó một mình.
“Gọi thêm cả Triệu Dã và Vệ Thành Thành nhé.” Giản Ninh nói.
“Mẹ anh mời một mình em.” Hứa Trạch nhìn cô, mỉm cười: “Đừng căng thẳng.”
Anh nói như vậy mà cô có thể không căng thẳng mới lạ.
“Không đến có được không?” Giản Ninh nói: “Việc này quá trang trọng.”
Hứa Trạch siết tay cô: “Cứ coi như bữa cơm bình thường, không có gì đặc biệt cả, chẳng phải anh cũng thường xuyên sang nhà em ăn chực đấy sao.”
“Nó khác nhau.” Giản Ninh vẫn rất căng thẳng: “Em sợ.”
“Trong bữa tối hôm qua, mẹ anh còn khen em hiểu chuyện, bảo anh phải học tập em.” Hứa trạch tiếp tục siết chặt bàn tay cô.
“Thật không?” Giản Ninh hỏi.
“Lừa em là chó.” Hứa Trạch đáp: “Nhà anh không có quá nhiều quy tắc, cũng rất tự do thoải mái, đừng sợ.”
Giản Ninh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ sệt.
Cô ngước nhìn Hứa Trạch, nhìn vào đôi mắt anh, lúc này mới cảm thấy không quá căng thẳng nữa.
Đến bữa tối, Hứa Trạch nhất quyết đòi ở lại nhà Giản Ninh ăn cơm.
“Anh về đi.” Giản Ninh đuổi người không thèm nể nang: “Anh suốt ngày ở bên này ăn cơm không về nhà, như vậy không tốt.”
“Anh nói với mẹ là hôm nay không ăn cơm ở nhà rồi.” Hứa Trạch ngồi trên ghế ăn, cầm đũa lên, cứ như thể mình là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
“Không cho ăn.” Giản Ninh đặt đĩa khoai Môn mà anh định gặp sang một bên: “Không có cơm của anh đâu.”
“Vậy em có nỡ nhìn người ta bị bỏ đói không?” Hứa Trạch bắt đầu hướng đũa vào món ăn khác: “Đói chết rồi em lại phải thương.”
“Món này cũng không cho.” Giản Ninh lại lấy lại chiếc đĩa.
Hứa Trạch đặt đũa xuống, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Giản Ninh.
Anh hễ làm vậy là cô lại chẳng thể chịu được.
“Hôm nay là lần cuối cùng.” Giản Ninh đặt đĩa lại: “Ăn nhiều khoai Môn một chút, tốt cho dạ dày.”
Lần nào Giản Ninh cũng nói hôm nay là lần cuối cùng, lần cuối cùng nhé, nhưng lần nào cũng bị Hứa Trạch dùng vẻ đáng thương của mình đánh bại.
Anh biết cô rất yêu chiều anh.
Cô chẳng thể làm gì được anh.
Sau bữa tối, dì giúp việc dọn dẹp bát đũa, Giản Ninh đi đi lại lại trong phòng khách cho tiêu cơm.
Hứa Trạch đi theo sau cô, vừa lởn vởn xung quanh vừa đọc thuộc bài khóa tiếng Anh.
Giản Ninh rất chăm chú lắng nghe, cô rất thích cách phát âm tiếng Anh của Hứa Trạch, khi nghe có cảm giác thật hưởng thụ.
Thời gian qua cũng kha khá, Giản Ninh đuổi Hứa Trạch ra ngoài.
Hứa Trạch vừa đi, cô liền lấy điện thoại ra, bấm gọi.
Là gọi cho Trâu Dĩnh..