Chương 46: “Tè ra quần rồi à?” Giản Ninh đi tới, nhỏ giọng nói.
Hứa Trạch về đến nhà, tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại.
Bộ váy ngủ hai dây đó là anh chọn cho cô, nhưng vẫn chưa có cơ hội được nhìn cô mặc.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do cô không cho nhìn.
Buổi tối khi đi ngủ, trong đầu anh ngập tràn tấm ảnh đó của cô, chỉ nghĩ đến việc xé bỏ lớp quần áo đó trên người cô.
“Ngủ chưa?” Hứa Trạch gửi một tin nhắn qua.
“Chưa.” Giản Ninh nhanh chóng trả lời lại.
“Bức ảnh đẹp quá.” Anh đáp lại, kèm theo là một biểu tượng mặt cười háo sắc.
“Cảm ơn.” Giản Ninh trả lời lại.
“Anh nhớ em rồi.” Hứa Trạch gửi đến tin nhắn thoại.
Chưa đợi Giản Ninh trả lời, lại một tin nhắn âm thanh khác được gửi tới: “Anh muốn nghe giọng em.”
“Ừm, anh muốn nghe gì nào?” Giản Ninh nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện trong ngày sinh nhật của anh, nên gửi lại tin nhắn âm thanh.
“Muốn nghe giọng nói của em, nói gì cũng được.” Hứa Trạch đáp.
“Giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa là cốt lõi của hệ giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa …” Giản Ninh đọc một đoạn trong sách chính trị.
“Không muốn nghe cái này.” Hứa Trạch mở tấm ảnh mà Giản Ninh gửi cho anh ra xem, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn nghe tiếng ấy ấy của em.”
“Tiếng ấy ấy là cái gì?” Giản Ninh nghi ngờ hỏi.
“Âm thanh của em khi mà anh hôn em.” Hứa Trạch không biết xấu hổ, nói.
Anh muốn nghe tiếng thì thầm yếu ớt của cô, mềm mại như không còn sức lực, mỗi một âm thanh đều như được phát ra từ cổ họng, giống như thuốc độc, mỗi lần đều có thể cướp đi lý trí của anh, khiến anh muốn dừng lại nhưng không thể.
“Chết tiệt, đồ lưu manh thối tha.” Giản Ninh mắng.
“Vừa rồi trong phòng ngủ của em, em đâu có như vậy?” Hứa Trạch nói.
“Em thế nào?” Giản Ninh hỏi.
Hứa Trạch tìm một đoạn trên mạng rồi gửi qua cho cô.
Giản Ninh nhấp mở, vừa nghe được vài giây liền vội vàng tắt đi, âm thanh này, quả thực là tiếng mà bản thân cô không thể ngăn mình tạo ra khi được anh hôn.
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Em ngủ đây.” Giản Ninh nói xong liền tắt điện thoại đi.
Người này đúng là xấu xa.
Rất nhanh đã đến ngày bắt đầu học kỳ hai của khối mười hai, chẳng còn bao lâu nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cường độ học tập trong trường lại một lần nữa được tặng lên.
Điều khiến Giản Ninh ngạc nhiên là Diêu Tĩnh Vân đột nhiên lại trở nên an phận, đã lâu lắm rồi không còn tìm cô gây phiền phức nữa.
Ngay cả khi ăn cơm ở nhà họ Giản thì Diêu Tĩnh Vân cũng không giống trước đây, không còn hở ra là mỉa mai Giản Ninh nữa.
Một buổi tối cuối tuần, Giản Ninh ở nhà họ Giản ăn cơm xong, đang định về nhà thì nghe thấy tiếng của Diêu Tĩnh Vân gọi cô từ phía sau.
“Tiểu Ninh, bên ngoài lạnh, mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm.”
“Ừm.” Giản Ninh sững sờ, suýt chút nữa còn cho rằng mình nghe lầm, không biết Diêu Tĩnh Vân đang có âm mưu gì?
“Học hành cẩn thận, thi đỗ Đại học Thanh hoa, đại học Bắc Kinh thử xem.” Diêu Tĩnh Vân tiếp tục nói.
Gương mặt bà ta ở nụ cười, trông vô cùng dịu dàng, ai không biết còn tưởng đây là sự quan tâm thực sự của một người mẹ kế.
“Thi thố thế nào không quan trọng, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được.” Giản Thế Huân nói: “Đừng quá áp lực, nếu không được thì đi du học.”
“Vâng, cảm ơn ba.” Giản Ninh quay lại, mỉm cười với Giản Thế Huân: “Ba, con về trước đây ạ.”
Trước khi mở cửa ra ngoài, Giản Ninh quay đầu lại nhìn Diêu Tĩnh Vân một cái, cô hoàn toàn không hiểu chiêu này của Diêu Tĩnh Vân.
Giản Ninh cũng không nghĩ nhiều, trong đầu cô chỉ có việc học, dường như đến cả Hứa Trạch cũng không coi trọng việc học bằng cô.
Tất nhiên, không thể để Hứa Trạch nghe thấy câu nói này nếu không e là tên đó lại nghiêm khắc dạy dỗ cô một bài cho xem.
Giản Ninh ra khỏi cửa nhà họ Giản, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Hứa Trạch, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
“Anh đừng xuống đây.” Giản Ninh vội vàng nói.
Nhưng Hứa Trạch không nghe, anh cầm theo hai tờ bài tập đi xuống.
“Đi, đến chỗ em làm bài tập.”
“Không, anh về đi.” Giản Ninh vừa nói vừa đi về phía nhà mình.
Cô biết, anh sẽ bám lấy cô không qua nửa tiếng một tiếng sẽ chẳng tha cho cô, việc này quá ảnh hưởng tới học tập.
“Em sợ anh vậy sao?” Hứa Trạch theo sau, mỉm cười nói: “Hôm nay anh hứa sẽ không động vào em.”
“Thật không?” Giản Ninh quay mặt lại nhìn anh, đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp khiến người ta nhịn không được mà buông lời lừa dối.
“Ừm.” Hứa Trạch gật đầu: “Nếu chạm vào em thì anh là chó.”
“Vậy thì được.” Giản Ninh nói.
Hứa Trạch định nắm tay cô, nhưng lại bị cô trừng mắt.
Đến nhà Giản Ninh, cả hai bắt đầu làm bài tập, Hứa Trạch làm bài tập Toán, còn Giản Ninh làm bài tiếng Anh.
May mắn thay, mỗi lần học bá Hứa Trạch học hành đều rất chăm chú, chỉ khi hoàn thành một bài thi thử, anh mới bị phân tâm.
Giữa chừng dì giúp việc có mang đến một lần bữa đêm, là hai bát bánh trôi nước.
Giản Ninh đặt bút xuống ăn đồ trong bát của mình.
Cô nhìn Hứa Trạch, anh vẫn đang làm bài, dường như không chú ý đến bên cạnh có đồ ăn.
Giản Ninh bưng bát bánh trôi nước của Hứa Trạch lên, dùng thìa múc một miếng đưa đến miệng anh.
Hứa Trạch không ngẩng đầu chỉ há miệng, chiếc bút trong tay cũng không dừng lại.
Giản Ninh đút cho anh ăn vài miếng, cô vô cùng nghi ngờ rằng cho dù cô có đút thuốc độc cho anh thì anh cũng vẫn háng miệng ăn bằng sạch.
Giản Ninh đặt bát và thìa xuống, rút một tờ khăn giấy giúp anh lau miệng.
Anh vẫn đang làm bài Toán, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại bắt đầu kiểm tra các phép tính.
Có câu hỏi nào còn đẹp hơn cả cô sao, Giản Ninh cúi đầu nhìn xuống tờ đề bài của anh một cái, là một câu khỏi phụ, xem ra rất khó.
Đợi đến khi Hứa Trạch giải xong câu hỏi đó, anh dựa vào ghế vươn vai một cái.
“Anh làm xong rồi à?” Giản Ninh hỏi.
Hứa Trạch gật đầu: “Em có câu nào không giải được không, anh giảng cho em.”
“Em có đẹp không?” Giản ninh gấp sách lại, quay mặt sang nhìn anh.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Hứa Trạch mỉm cười nhìn cô.
“Không có gì.” Giản Ninh thu dọn sách vở cùng dụng cụ học tập.
Cả buổi tối hôm nay, anh thậm chí còn không nhìn cô lấy vài lần, khiến cô có chút hụt hẫng.
“Không phải em nói rằng không cho anh chạm vào em sao?” Hứa Trạch vừa thu dọn bài vở vừa tiến lại gần cô, nói: “Còn nói chạm vào em là chó.”
Giản Ninh không lên tiếng, cô thu dọn xong sách vở và dụng cụ học tập lại tiếp tục sắp xếp ghế ngồi.
Hứa Trạch đi tới, hơi cúi người xuống, thổi một luồng hơi bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy, không vui à?”
“Không phải không vui.” Giản Ninh không muốn tự vả vào mặt mình, đã nói không được chạm là không được chạm.
Cô khẽ quay mặt lại, môi anh chỉ cách môi cô khoảng cách dăm ba centimet, cô chỉ cần khẽ di chuyển một chút là có thể hôn anh.
Giản Ninh vừa nghĩ đến việc không thể để bị sắc đẹp của anh dụ dỗ, vừa mở to mắt nhìn lên môi anh.
Cuối cùng, cô đành lòng nhắm mắt lại tiến đến phủ lên môi anh.
Anh thậm chí cả buổi tối cũng không nói chuyện với cô, nói anh không được chạm là anh thực sự không chạm.
Hứa Trạch hơi nghiêng đầu đi, khiên Giản Ninh hôn vào không khí.
Anh cong môi, nở nụ cười xấu xa nhìn cô, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của cô, không chút nể tình cầm bài tập trên bàn quay người ra khỏi phòng.
Giản Ninh sững sờ, tên này hôm nay đổi giới tính rồi sao, bình thường nếu như vậy thì đã vội vàng hôn cô rồi.
Cô đuổi theo anh, đứng trên lan can lầu hai nhìn thấy anh đang thay giày, rồi tuỳ ý vẫn vẫy tay về phía cô.
Chẳng phải nói là không được chạm vào sao, xem ai là người vội vàng kìa.
Cho em vội chết luôn đi.
Đợi khi về đến nhà, Hứa Trạch mới bắt đầu cồn cào ruột gan, hôm nay anh còn chưa được hôn cô, anh ngủ không được.
Kể từ khi hẹn hò với cô, nếu không được hôn cô mỗi ngày anh sẽ cảm thấy khó chịu khắp người, giống như lên cơn nghiện.
Giả bộ nhất thời thì thật tuyệt, nhưng hiện tại anh cảm thấy không tuyệt nữa rồi, nằm trên giường có thế nào cũng chẳng thể ngủ nổi, hơn nữa vì hôm nay quyết định giả bộ nên ngày mai anh sẽ không thể chủ động nói chuyện với cô.
Thực sự rất nhớ, anh liền mở ảnh của cô ra xem, như vậy quả thực đã chịu đựng được.
Đến gần mười hai giờ, cuối cùng cũng có thể mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Giản Ninh ra khỏi nhà, đến cổng nhà Hứa Trạch, qua cửa sổ có thể nhìn thấy đèn trong phòng anh đã tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ngọn đèn ngủ.
Cô đi vòng qua bức tường, nhặt vài viên gạch bên cạnh chất thành đống, rồi giẫm lên trèo vào trong tường nhà anh.
Cũng may đang là nửa đêm không có người, nếu không thực sự sẽ bị người ta tưởng là trộm mà bắt lại mất.
Cô trèo lên tường, đi đến cái cây lớn trong sân nhà anh, rồi nhảy lên một cành cây rậm rạp.
Cách đó không xa, xung quanh có ánh đèn pin chói mắt, đó là nhân viên bảo vệ đang đi tuần.
Giản Ninh ôm chặt cành cây không cử động, đợi đến khi nhân viên bảo vệ đi rồi, cô mới cởi giày dưới chân tiếp tục leo lên.
Cô trèo lên mép bệ cửa sổ phòng Hứa Trạch, rồi nhảy vào mép cửa sổ.
Cũng may là khi còn nhỏ, cô leo tường ở khu tham quan trên núi Đai Linh đã quen, nên lúc này cũng không mất quá nhiều sức để leo lên được đến đây.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa sổ phòng Hứa Trạch, lại phát hiện anh không khoá, việc này thật tốt.
Cô khẽ đẩy cửa sổ ra rồi nhảy vào.
Mặc dù ý định không phải trộm đồ, nhưng tâm trạng của cô lúc này lại hoàn toàn giống như tên trộm, chỉ có điều cái mà cô muốn đánh cắp chính là người đàn nằm trên giường kia.
Đương nhiên không phải là trộm thật, mà chỉ muốn trêu chọc anh mà thôi.
Giản Ninh để giày bên cửa sổ, nhẹ nhàng bước đến giường Hứa Trạch.
Anh ngủ rất say, cô đứng trước giường anh, cúi người xuống, khẽ hôn lên môi anh một cái.
Dường như anh cảm nhận được điều gì đó, cau mày khẽ nhúc nhích.
Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, không dám tiếp tục hôn nữa.
Nhưng cô nghĩ rằng, không thể để lãng phí chuyến đi này, cô phải làm gì đó mới được.
Cô cầm bút trên bàn lên, muốn vẽ gì đó lên mặt anh, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, nếu đánh thức anh sẽ chẳng còn vui nữa.
Cuối cùng, Giản Ninh bước vào phòng tắm, cầm sữa tắm của anh lên ngửi, không có mùi thơm gì đặc biệt.
Cô phụt ra một nắm to, rồi lại nhón chân đi đến nhấc mép chăn bông của anh lên, chọn vị trí thích hợp rồi lau lên ga trải giường của anh, sau khi làm xong mọi chuyện, cô lại theo đường cũ trèo ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hứa Trạch tỉnh dậy, anh ngồi trên giường cẩn thận nhớ lại, hình như tối qua anh nằm mơ, mơ thấy cô hôn mình, cảm giác trên môi vô cùng chân thực, tuy nhiên, sau đó không còn gì nữa.
Anh nhấc chăn bông lên đang định mặc quần áo lại phát hiện trên ga trải giường có một mảng dính dính.
Cái này…
Đêm qua anh lại thực sự làm điều gì đó không thể diễn tả được với cô trong mơ sao? Anh có chút không nhớ nổi.
Nhưng chỗ chất lỏng này không thể tự xuất hiện được, chắc chắn là do anh cái đó rồi, nên mới như vậy.
Sau bữa sáng, Hứa Trạch đạp xe đến đón Giản Ninh đi học.
Dường như tinh thần của cô vô cùng tốt.
“Tối qua em ngủ có ngon không?” Hứa Trạch hỏi.
“Tối qua anh ngủ thế nào?” Giản Ninh trở nên tràn đầy năng lượng khi nhìn thấy Hứa Trạch.
“Anh à, cũng được, sao thế?” Hứa Trạch ngạc nhiên, tại sao cô lại đột ngột hưng phấn như vậy.
“Anh tè ra quần à?” Giản Ninh đi tới nhỏ giọng nói.
“Em đang nói cái gì thế?” Hứa Trạch nhớ tới việc buổi sáng khi thức dậy nhìn thấy một vũng nước trên ga trải giường, trong lòng không khỏi căng thẳng, sợ bị cô nhìn ra anh lại làm chuyện không thể diễn tả được với cô trong giấc mơ, mặc dù anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Nghe nói có người nào đó học lớp một rồi mà vẫn còn tè dầm ra giường.” Giản Ninh mỉm cười: “Anh căng thẳng vậy làm gì, anh nghĩ đi đâu thế?”.