Kể từ lần trước, sau khi hai người giải quyết xong hiểu lầm, đối với Nguyễn Tương Nghi, Hà Hú Dĩ càng trở thành một tồn tại không biết xấu hổ.
Cho dù ở bên ngoài ACE hay là ở trong công ty, khi Hà Hú Dĩ đụng mặt cô ở nơi công cộng, anh đều nghiêm túc tuân theo sự cảnh cáo của cô, lôi kéo như thể đồ ngốc vậy, gương mặt lạnh như băng, cũng không biểu hiện ra quá thân thiết.
Trước đây, Hà Hú Dĩ đã nói chuyện kiểu độc mồm độc miệng, giọng cũng ghê gớm, vừa kiêu căng lại vừa hay tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Cho dù sau đó có tém tém lại ở trước mặt cô, nhưng tính cách được hình thành từ nhỏ ở trong xương cốt thì không thể thay đổi hoàn toàn.
Kết quả là, ấn tượng và đánh giá của người khác đối với anh đều là cùng một kiểu.
Nhưng quả thật vẫn có ngoại lệ, trong lúc lén lút, anh đối mặt với Nguyễn Tương Nghi, lợi dụng hết thảy cơ hội để chạm mặt, bắt được cơ hội là sán lại gần.
Hễ ký túc xá của ACE thiếu cái gì, phản ứng theo bản năng của anh chắc chắn chính là gõ cửa phòng của Gemini.
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy rất phiền phức, nhưng có đôi khi, cảm xúc của con gái chính là một thứ gì đó vô cùng khó nói.
Tựa như nói, trước đây, cô không thèm để ý tới Hà Hú Dĩ, sau đó, hiểu lầm giữa hai người được gỡ bỏ, cô vẫn cảm thấy anh phiền, nhưng lại cảm thấy anh có chút… đáng yêu.
Chàng trai cao to chân dài như vậy, thế mà ngày ngày lại ôm gấu bông nhỏ đi ngủ, nghĩ thôi đã cảm thấy rất đáng yêu rồi.
Không nói những thứ khác, hiện tại, Hà Hú Dĩ tự cho mình là người yêu của cô, nhưng trên thực tế, Nguyễn Tương Nghi vẫn không hề cho anh bất kì một danh phận gì.
Có đôi khi, hai người chạm mặt ở trên một số sân khấu, ánh mắt vội vàng giao nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng Nguyễn Tương Nghi biết, anh vẫn luôn ở sau lưng, yên lặng nhìn mình, chú ý tới mình.
Ngày tháng như vậy trôi qua rất mau, nhưng lại không thiếu thú vị. Gemini phát triển vô cùng nhanh, số lượng fans nhanh chóng tăng lên, lời mời đóng và làm đại diện thương hiệu kéo tới ùn ùn không dứt.
Khi ví tiền càng ngày càng dày nặng, Nguyễn Tương Nghi dẫn Hà Hú Dĩ đi một chuyến tới cửa hàng bán hoa của bố Nguyễn.
Mấy năm nay, bố Nguyễn vẫn luôn làm vật lý trị liệu cho chân, bây giờ, ông đã có thể thường xuyên xuống đất đi lại, tình huống coi như tốt hơn nhiều so với mấy năm trước.
Kể từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hà Hú Dĩ chưa từng gặp lại bố Nguyễn. Lần này, anh nghe nói Nguyễn Tương Nghi muốn dẫn mình đi gặp bố Nguyễn thì chuẩn bị rất nhiều quà gặp mặt, không nhét nổi vào trong xe nữa.
Ký túc xá của hai người ở rất gần nhau, bởi vậy, hẹn thời gian, sau đó có thể ra ngoài ngay vào buổi tối. Nguyễn Tương Nghi thấy Hà Hú Dĩ bận trước bận sau thì cảm thấy hơi buồn cười.
“Cậu mang nhiều như vậy, chắc chắn bố tôi sẽ không nhận đâu. Cậu có thể tâm sự với ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ cảm thấy rất vui.”
Nói xong, Nguyễn Tương Nghi tựa vào bên sườn của cốp xe, chuẩn bị giúp anh lấy một ít quà ra.
Lúc này, Hà Hú Dĩ lại hiếm khi không nghe lời cô, anh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn còn đang nhét thêm vào cốp sau xe.
“Cậu có nghe thấy không vậy?” Nguyễn Tương Nghi tò mò nhìn sườn mặt có đường cong hoàn hảo của anh, giật giật ống tay áo của anh.
Hà Hú Dĩ mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Đã nhiều năm nay không gặp chú, tôi muốn để lại một ấn tượng tốt.”
“Ông ấy vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về cậu rồi, lần này còn chủ động bảo tôi dẫn cậu về một chuyến, ông ấy muốn gặp cậu.” Nguyễn Tương Nghi nhớ lại, cũng đã đồng ý rồi.
“Không phải.” Hà Hú Dĩ lẳng lặng nghe cô nói xong, rồi thốt ra hai chữ.
Hầm để xe trống rỗng, hai người đứng đối mặt với nhau, thật sự ở rất gần.
“Cái gì không phải cơ?”
“Tôi muốn để lại ấn tượng, không phải như trước đây.” Hà Hú Dĩ nhìn cô, cười rộ lên, sông băng tan chảy, tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Lướt qua quá khứ, nghênh đón, đương nhiên là sự đổi mới.
Thấy Nguyễn Tương Nghi không phản ứng lại, anh bổ sung thêm một câu, giải thích: “Đi gặp bố vợ, dù sao anh* cũng phải thỏa đáng một chút, không thể thiếu quà được.”
Nguyễn Tương Nghi: “............”
À ừ, bố vợ..
Nhưng mà! Ai là!! Bố vợ của anh chứ!!!
“Cậu có hiểu rõ tình huống không vậy, bây giờ tôi và cậu chỉ là bạn bè bình thường, đừng nói là có kết hôn hay không, cậu có hiểu không hả?” Nguyễn Tương Nghi cảm thấy ngay cả Vạn Lý Trường Thành cũng chẳng dày bằng da mặt của Hà Hú Dĩ.
“Vả lại, ai là bố vợ của cậu chứ, cậu gọi như thế, bố tôi đã chấp nhận chưa hả?!”
“Ừ.” Hà Hú Dĩ nói theo lời của Nguyễn Tương Nghi: “Hiện tại đúng là chưa phải, nhưng sau này sẽ phải.”
Nhìn dáng vẻ bị lời anh nói dọa cho ngây người của Nguyễn Tương Nghi, Hà Hú Dĩ tiếp tục mở miệng: “Nếu em chê lâu thì lát nữa gặp chú, anh có thể nói luôn.”
Nguyễn Tương Nghi trừng mắt lườm anh một cái, hung tợn uy hiếp: “Cậu có tin tôi sẽ không dẫn cậu đi nữa không hả?”
Chút quyền lợi này thì cô vẫn có, tùy tiện tìm cái cớ là có thể thoát được.
“Được rồi, đừng giận, không phải em nói chú nấu cơm rồi à, đừng để chú chờ lâu quá, nấu cơm cũng vất vả lắm đấy.” Hà Hú Dĩ gạt cái tay đang đặt trên xe của cô ra, nhanh nhẹn đóng cốp xe lại.
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy mình vừa đấm vào bịch bông, không nặng không nhẹ, cứ như gãi ngứa vậy.
Người đàn ông này đã trở nên rất khó đoán, gian xảo như hồ ly.
Tới cửa hàng bán hoa của bố Nguyễn, Hà Hú Dĩ lập tức trở nên rất hay nói, vừa nhã nhặn lại vừa lễ phép, hình tượng biểu hiện ra ngoài tràn ngập năng lượng, hoàn toàn có thể ra ngoài làm một cô tiểu thư đầy đủ lễ nghi.
“Thằng nhóc này, đến thì đến, mang nhiều quà như vậy làm gì chứ?”
“Chú, đây là việc nên làm mà.” Hà Hú Dĩ khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Nguyễn Tương Nghi.
“Người nhà cháu vẫn khỏe chứ?” Bố Nguyễn cười hiền hậu, gắp một đũa thức ăn cho anh.
“Vâng, vẫn khỏe ạ. Cháu hay về lúc công ty được nghỉ, nhưng hầu như là gọi điện thoại mỗi dịp được nghỉ lễ.” Hà Hú Dĩ nói như vậy nhưng thật ra, anh đã rất lâu rồi không về qua nhà.
Thứ nhất, quả thật là ACE rất bận. Thứ hai, càng lớn Hà Hú Dĩ lại càng giống một cá thể độc lập, kể từ khi anh có thể thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình, bởi vì tính tình lãnh đạm nên đã tạo thành cục diện như bây giờ.
Mấy năm gần đây, bố Hà mẹ Hà cũng cảm nhận được chút cảm giác đó, bọn họ luôn luôn suy nghĩ mình và con trai xa cách như vậy, nếu nói bọn họ không hối hận, vậy thì không thể nào.
Cả việc học lẫn sự nghiệp của Hà Hú Dĩ đều rất tốt, lúc trước khi tốt nghiệp đại học, lại phá lệ xin được học nghiên cứu. Hiện tại, hai vợ chồng nhà họ Hà cũng ủng hộ sự nghiệp của Hà Hú Dĩ. Nhất là mẹ Hà, lúc trước, bà tức giận bao nhiêu khi Hà Hú Dĩ chạy đi làm ngôi sao, thì bây giờ lại tự hào bấy nhiêu, xuất phát từ tận đáy lòng, không hề có giọng điệu khoe khoang.
Mà chuyện có liên quan tới Nguyễn Tương Nghi, bà không hề nhắc tới. Thỉnh thoảng khi gọi điện thoại cho Hà Hú Dĩ, bà chỉ nói để anh tự quyết định, bọn họ sẽ không can thiệp vào lựa chọn của anh.
Từ mức độ nào đó mà nói thì ý này chính là không phản đối.
Nhưng những chuyện này, Hà Hú Dĩ không nói với ai.
Thứ trôi tuột khỏi kẽ ngón tay, đa phần là biến mất không còn tăm hơi, anh cũng không cầu được viên mãn hết thảy, có thể nắm bắt được bao nhiêu thì nắm bắt bấy nhiêu, như vậy sẽ không đến mức tiếc nuối.
Bố Nguyễn nghe xong thì cười cười: “Sau này không có thời gian về nhà thì cháu có thể tới đây ngồi chơi, nơi này cũng là nhà của cháu.”
“Bố, đây rõ ràng là nhà của con mà!” Cuối cùng Nguyễn Tương Nghi đã có thể chen vào một câu, có hơi hơi bất mãn.
Bố Nguyễn cười càng tươi hơn: “Được rồi, là nhà của hai đứa con.”
“Hiện tại, hai đứa ở cùng một công ty, sau này có thể ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau.”
“Không cần cậu ta ủng hộ, con cũng tự làm được.” Nguyễn Tương Nghi đạp Hà Hú Dĩ một cái thật mạnh ở dưới mặt bàn.
Hà Hú Dĩ hiểu được ý của Nguyễn Tương Nghi, quay sang liếc cô một cái, sau đó mở miệng nói: “Vâng thưa chú, cháu sẽ chăm sóc Nhất Nhất thật tốt ạ.”
Nguyễn Tương Nghi đột nhiên cảm thấy cú đạp kia của mình đúng là hơi nhẹ rồi.
Lúc ăn cơm xong, hai người Nguyễn Tương Nghi và Hà Hú Dĩ định quay về.
Trước khi đi, bố Nguyễn lôi kéo Nguyễn Tương Nghi để hỏi han ân cần.
Bảo cô mùa đông phải mặc nhiều quần áo một chút, thời tiết bây giờ tương đối lạnh.
Bảo cô đừng bỏ ăn vì không thấy ngon miệng, người trẻ tuổi không biết trân trọng sức khỏe của mình.
Bảo cô đừng đuổi theo lịch trình quá mức, thà ít một chút để nghỉ ngơi cho khỏe còn hơn, tiền thì kiếm mãi không đủ, đừng chìm đắm vào vòng tuần hoàn kiếm tiền đến chết.
Dưới ánh đèn ấm áp dịu nhẹ, Hà Hú Dĩ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hai bố con trò chuyện.
Nguyễn Tương Nghi đáp lại qua loa có lệ, rõ ràng đã coi như gió thoảng bên tai, nhưng ngay sau đó, cô lại quan tâm lại y hệt như vậy.
Khi hai người lái xe về ký túc xá, bên ngoài đã khuya, bố Nguyễn nhiệt tình chiêu đãi cơm tối, hai người đều ăn no căng, vì thế dứt khoát ăn nhịp với nhau, đi dạo bộ ở trong khu chung cư.
Gió đêm đìu hiu lành lạnh, mang theo chút khí lạnh, khiến người ta thoải mái tới bất ngờ.
Sau khi Hà Hú Dĩ và Nguyễn Tương Nghi đi bộ trong chốc lát, anh lén lút cầm lấy tay cô. Ban đầu, Nguyễn Tương Nghi còn giãy giụa, nhưng sau đó cũng mặc kệ cho Hà Hú Dĩ nắm lấy.
“Nhất Nhất, thật ra thì hôm nay em dẫn anh đi gặp bố em, chính là chấp nhận tấm lòng của anh, đúng không?” Hà Hú Dĩ dừng lại, xoay vai cô lại, để mặt cô đối diện với mình.
Nguyễn Tương Nghi im lặng trong chớp mắt: “Là bố tôi đề nghị, tôi chỉ người đứng giữa truyền đạt lại mà thôi.”
Ý chính là bảo anh đừng tự dát vàng lên mặt mình.
Cô gái nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng anh cũng thích.
Đêm nay tối đen như mực, nhưng trong lòng Hà Hú Dĩ lại sáng choang tựa như mặt trời mới mọc ở đằng Đông.
“Ừ.” Hà Hú Dĩ nắm lấy lông dựng ngược của cô, nói theo ý cô.
“Nhưng mà, chính là chấp nhận tấm lòng của anh.” Anh nói bằng giọng điệu chắc chắn: “Vậy sau này, anh có giấy chứng nhận rồi nhỉ?”
Nguyễn Tương Nghi đồng ý, thái độ cũng rất rõ ràng.
Nhưng anh nói quá thẳng thừng, ánh mắt của Nguyễn Tương Nghi trôi dạt đi trong chốc lát, giơ tay đấm mạnh một cái vào vai anh.
Hà Hú Dĩ lùi lại hai bước mang tính tượng trưng, nở nụ cười trong trẻo, trong lồng ngực tràn ngập ý cười vui sướng.
“Này… Anh lại đây…” Nguyễn Tương Nghi không phủ nhận, vẫy vẫy tay với anh.
Hà Hú Dĩ nghe lời đi qua: “Hửm?”
Nguyễn Tương Nghi nhìn bóng người cao lớn ẩn dưới ánh trăng của anh, kéo ngón út của anh, lắc lắc, sau đó, nhỏ giọng mở miệng: “Hà Hú Dĩ.”
Người thanh niên tập trung nhìn cô, chờ cô nói hết lời.
“Năm nay, nếu như có thời gian, em sẽ về nhà họ Hà một chuyến với anh vào dịp Tết.”
Cô gái nhỏ nói xong thì cười rộ lên, cực kì giống với cô của trước đây.
Người luôn vây quanh anh, nơi nơi đều là vui vẻ không thể che giấu nổi.
“Được.” Hà Hú Dĩ kéo cô lại gần, giơ tay nắm lấy cằm của Nguyễn Tương Nghi, cúi đầu hôn xuống.
Cảm ơn em.
Cảm ơn em bước vào thế giới của anh, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.
Cũng cảm ơn em, vẫn còn có thể cho anh một tương lai chung của hai chúng ta.