Cô gái nhỏ được bao bọc rất dày, nhưng bên dưới chỉ mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, lộ ra đôi chân thon thả và trắng nõn, những đường rãnh ở xương bánh chè tạo thành một vết thẳng rất đẹp.
Hạ Vân Tỉnh thản nhiên liếc qua, lại lịch sự dời tầm nhìn đi chỗ khác.
Thang máy vẫn chưa xuống tới, Ninh Tiết Sơ tò mò hỏi đi tới hỏi cô: "Em ra ngoài đi đâu thế?"
Biên Lê ho nhẹ hắng giọng: "Em ra ngoài mua chút gì để ăn."
Ninh Tiết Sơ cười rộ lên: "Đến siêu thị của tiểu khu sao, thật trùng hợp, ba người bọn anh cũng vừa khéo đi đến đó."
Biên Lê cũng không phủ nhận, im lặng một hồi rồi hỏi: "Các anh ba người… đều?"
Theo lý mà nói chỉ các con gái mới thích đi siêu thị theo nhóm. Ba người họ lại cùng nhau thành một nhóm, thật kỳ lạ. Nhưng cũng không thể không nói, có lẽ đó là tình bạn tốt giữa anh em họ.
Ninh Tiết Sơ búng tay một cái: "Đúng rồi, thật không dễ dàng mới ra ngoài hít thở không khí. Vừa hay tiện đường, Phì Phì, hôm nay anh Ninh sẽ đưa em đi siêu thị."
Cái giọng điệu này sao lại nghe như dẫn con nít đi vậy.
Biên Lê lắc lắc đầu, giọng điệu khẩn thiết: "Anh Ninh em có tiền, thật đó."
"Ầy, đây là vấn đề có tiền hay không có tiền sao? Đây là tình hữu nghị giữa các anh chị em tiền bối của chúng ta! Đừng khách sáo với anh Ninh của em!" Ninh Tiết Sơ không chút để ý đến lời từ chối khéo léo của cô.
Hôm qua anh ta đã ăn của cô hai cái xiên thịt! Cô cũng đừng khách khí với anh ta được không!!
Biên Lê còn đang đau khổ suy nghĩ nên từ chối lịch sự làm sao thì thang máy "ding doong" một tiếng đến lầu một.
Ba người đàn ông lần lượt bước ra, Ninh Tiết Sơ vẫy tay với cô: "Này, em còn dính ở đấy làm gì, theo kịp không?"
Biên Lê ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện tử của thang máy, ngơ ngác: "Ồ đến đây, đến đây."
Trên đường đi đến siêu thị, Ninh Tiết Sơ vẫn luôn kéo cô hỏi đông hỏi tây.
Mùa thu trời tối rất nhanh, hoàng hôn buông xuống phía chân trời rồi nhanh chóng chìm xuống, ánh sáng rực rỡ khi mặt trời lặn kéo dài bóng dáng của cả bốn người.
Biên Lê bận rộn đối phó với Ninh Tiết Sơ nhiệt tình, nhưng chân lại lặng lẽ giẫm lên đầu cái bóng của anh ta.
Hạ Vân Tỉnh đi ở phía sau, đã bắt trọn những hành động nhỏ của Biên Lê thu vào trong đáy mắt.
Đến bên trong siêu thị, Biên Lê ngay lập tức chia tay với họ đường ai nấy đi. Con trai với con gái khẩu vị không giống nhau, những khu thích đi cũng sẽ khác.
Trước khi rời đi, Ninh Tiết Sơ còn kéo cô lại ý bảo cô đừng chạy lung tung: "Đợi chút nữa các anh còn thanh toán cho em."
Biên Lê gật đầu lung tung mấy cái, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi ba cái cọc tre này: "Được… thôi?"
Bóng dáng cô gái nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Hà Hú Dĩ nhẹ giọng hỏi: "Cậu nhiệt tình như vậy từ bao giờ thế?"
Vẻ mặt Ninh Tiết Sơ tự nhiên, hào phóng giải thích: "Chỉ là nhìn Phì Phì rất dễ thương, giống như em gái của em."
Hà Hú Dĩ giật giật khóe miệng, em gái của Ninh Tiết Sơ mới ba tuổi, mũm mĩm như cái bánh bao, lông mày còn chưa mọc, ngoài trắng nõn ra thì thật sự không nhìn ra chỗ nào giống Biên Lê cả.
Hạ Vân Tỉnh chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo ý đùa: "Phì Phì?"
Ninh Tiết Sơ nghĩ cũng không thèm nghĩ nói lại "Đúng vậy, biệt danh của Biên Lê là do fan đặt cho em ấy, em vừa nghe thì đã thấy quá hợp."
Hạ Vân Tỉnh cụp mi xuống, ngón tay mảnh khảnh đặt lên tay cầm của xe đẩy nhẹ nhàng gõ.
Tuy đây là siêu thị gia đình mở trong khu chung cư nhưng diện tích lại rất rộng, hàng hoá dồi dào, về các vật phẩm hàng ngày và cách thức vận hành đều rất tốt.
Theo dự tính, ý định ban đầu của cặp vợ chồng người nước ngoài khi mở cửa hàng này là để xem cơ hội kinh doanh, dù sao thì người dân sống ở khu vực này không phú thì cũng là quý.
Chỉ là vẫn còn hơi ít người, trong siêu thị khổng lồ cũng chỉ có vài bóng người.
Hạ Vân Tỉnh thực sự rất lười ra ngoài, nhưng không chịu nổi người với cái mồm loa như Ninh Tiết Sơ, vì để khiến cậu ta thành công im miệng, Hạ Vân Tỉnh miễn cưỡng rời khỏi nhà.
Thực ra, đồ đạc cũng không cần nhiều, thời gian học ở kí túc xá còn không nhiều bằng ở công ty. Nhưng sau khi tích trữ một ít bia và nước, cả ba đã đi đến ý kiến thống nhất.
Biên Lê mua một ít bánh mì ở khu vực nướng bánh, lại mang theo ba lốc sữa chua, mới thong thả đi đến khu vực thanh toán.
Cô tự cảm thấy động tác của bản thân đã rất nhanh, nhưng cô không ngờ động tác của Ninh Tiết Sơ còn nhanh hơn.
Nhìn thấy ba bóng người dài ngoằng, Biên Lê giật giật khóe môi, rốt cuộc vẫn tăng nhanh bước chân, không muốn bọn họ đợi quá lâu.
“Em mua gì vậy?” Ninh Tiết Sơ cảm thấy tò mò, chỉ vào chiếc túi lớn trên tay cô.
"Mua một ít bánh mì, mấy chị em chuẩn bị ăn tối cùng nhau." Biên Lê nói xong, tò mò nhìn qua xe đẩy của họ, tất cả đều là nước khoáng và bia.
Ninh Tiết Sơ nhìn sang phía người đang đứng ở khu vực thanh toán, hất cằm lên: "Đi thôi, mang đồ đến cho anh Vân Tỉnh, anh ấy sẽ trả tiền."
Anh Vân Tỉnh…
Sao cách gọi này lại bay đến trên người anh, còn vô lý mà cho thêm một chữ?
Biên Lê trong lòng nghĩ như vậy, giương mắt nhìn sang, Hạ Vân Tỉnh nhàn rỗi chờ ở đó, đúng lúc nhìn sang bên này.
Cô lui cui đi tới, cúi thấp đầu, lẳng lặng đặt đồ đạc lên quầy thanh toán.
Nhân viên thanh toán ở đây rất thân thiện với khách hàng, không có nhân viên, tất cả đều là quét mã điện tử và có thể thanh toán trực tiếp bằng điện thoại di động, rất tiện lợi và nhanh chóng.
Cô không nói câu nào, ngước mắt nhìn lên thấy có vài hộp kẹo dẻo yêu thích của mình trên kệ bên cạnh, cô rón rén đi lấy chúng mà không hề nghĩ ngợi gì.
Tuy rằng Biên Lê thích ăn kẹo, nhưng khẩu vị lại rất kén chọn, cô đã xác định rồi thì sau này sẽ không thay đổi nữa. Trong ngăn kéo phòng bếp có lúc cũng bỏ mấy hộp.
Áo khoác của cô rất dày, ôm rất chặt, động tác giơ tay lấy bị cản trở, mấy túi kẹo dẻo bên dưới vẫn không đủ, cô dơ một tay, tham lam quét sạch đống kẹo mềm ở tầng trên.
“Không đủ?” Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, cùng với đó là hơi thở lành lạnh đặc trưng nam tính, hương cỏ xanh nhàn nhạt quấn đến, bao trùm khắp nơi.
"Hả?" Biên Lê nghi hoặc không hiểu, sau đó vội phản ứng lại: "Em lấy đủ..."
Cô còn chưa nói hết, Hạ Vân Tỉnh nhẹ nhàng lấy một hộp kẹo dẻo tầng trên cùng, đặt lên quầy thanh toán, ngắn gọn nói: "Lại đây."
Biên Lê không hiểu vì vậy chỉ đứng nhìn anh: "Nhưng mà..."
"Sao thế?" Giọng điệu của Hạ Vân Tỉnh lười biếng, giống như giọng mũi phát ra, mang theo một loại gợi cảm khác.
Biên Lê đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi mình như bị mất đi lý trí, lúc này mới thu hết can đảm nhìn anh, có chút ngượng ngùng: "Tiền bối… anh lấy nhầm rồi..."
Hạ Vân Tỉnh nhíu nhíu mày, ánh mắt tự nhiên liếc xuống dưới hai tầng, nhìn đến một đống các loại hộp đủ màu sắc sặc sỡ gợi cảm: "Em muốn tiền bối của em lấy cho em thứ này sao?"
Biên Lê nhìn theo ánh mắt của hắn, đụng phải ba chữ đặc biệt bắt mắt kia, sắc mặt lập tức đỏ bừng, bình tĩnh giải thích: "Không phải cái này."
Cô còn thực sự trả lời một cách nghiêm túc.
"Em chỉ muốn nói em muốn lấy hết một hàng đó… anh chỉ lấy có một hộp..."
Trong siêu thị, cô đã gỡ chiếc mũ tai thỏ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa lớp áo lông, đôi mắt xinh đẹp trong veo.
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng còn không dám nhìn anh, dứt khoát tự mình nhảy lên, lấy hết cả một hàng kẹo mềm, đặt hết tất cả lên quầy thanh toán.
Ánh sáng chói loà phía trên hắt xuống xiên xẹo, phản chiếu đôi má trắng nõn và dịu dàng của cô gái, trên khuôn mặt cô còn thấy những sợi lông tơ nhỏ, từng sợi rõ ràng.
Hạ Vân Tỉnh lười biếng nâng mắt: "Được rồi, tiền bối biết sai."
Địa điểm quay MV của ca khúc giáng sinh không chọn nơi khác, mà là bên trong công ty giải trí Nhất Thiên. Như thường lệ, hình ảnh tuyên truyền và hàng năm của công ty được thực hiện trong nhà kính của họ.
Nhà kính của công ty giải trí Nhất Thiên tốn hàng chục triệu để xây dựng, với đầy đủ những trang thiết bị, sáng sủa rộng rãi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng những minh tinh nổi tiếng ở đây.
Nhân viên bộ phận biểu diễn vừa mới lộ mặt hai ngày trước, tiếp theo là trọng tâm của việc quay phim.
Hôm nay, hai đội đã cùng nhau hội tụ, để phù hợp với chủ đề của ca khúc Giáng sinh, trang phục được các chuyên gia chuẩn bị cho hai đội rất giản dị, phong cách ấm áp của ngày đông.
Các chi tiết trên trang phục của các cô không giống nhau, nhưng nhìn chung là cùng một kiểu dáng, áo nhung lông trắng kết hợp với váy ngắn đỏ.
Mấy cô gái thay quần áo trước, ngồi một bên trò chuyện.
"Phì Phì, đạo diễn vừa nói với chị, em và Hạ Vân Tỉnh được chỉ định quay chính. Sau đó hai người sẽ phối hợp với nhau và phải đứng ở vị trí C (*)." Nguyễn Tương Nghi cầm kịch bản của buổi quay cẩn thận kiểm tra.
(*) Vị trí C: vị trí center, chính giữa đội hình.
"Không phải chứ… em có thể từ chối không?" Có vẻ như cảm giác khó xử của Biên Lê cả đời này đều do Hạ Vân Tỉnh mang lại cho cô.
Nguyễn Tương Nghi mỉm cười, sau đó trả lời một cách dứt khoát: "Không thể."
"Nhưng lúc em luyện tập đều là một mình… thực sự là, một mình cũng có gì là không tốt." Biên Lê nhíu chặt lông mày.
"Đó là bởi vì nó đã được sắp đặt từ lâu, lúc luyện tập Hạ Vân Tỉnh không đến, nên tất nhiên em chỉ có một mình."
Biên Lê thở dài một tiếng "Hai người là nhóm trưởng, tại sao lại giao cho em."
Nguyễn Tương Nghi gõ lên trán cô một cái, lần đầu tiên, cô ấy chính thức phản hồi về chiều cao của mình "Chị không đủ cao."
Biên Lê lúc này mới trở nên vui vẻ: "Chị, mắt chị cuối cùng cũng sáng ra rồi."
Trong lúc trao đổi, căn nhà kính đầy tiếng ồn trong khoảnh khắc bỗng nhiên yên lặng, sau đó lại vang lên một loạt những tiếng hít thở, rồi lại chuyển thành những tiếng thì thầm to nhỏ.
Biên Lê thấy người nhân viên đang chuẩn bị đưa hạt dưa cho các cô, tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
Biên Lê ngồi quay lưng lại với phòng thay đồ, đương nhiên cô không thể nhìn thấy. Ứng Tuyết Lai lại ngồi đối diện với Biên Lê, thấy hết một màn từ đầu đến cuối.
Cô chỉ đơn giản miêu tả: "Đẹp muốn điên."
Lúc chụp ảnh, Biên Lê mới xem như thấu hiểu được câu nói đó của Ứng Tuyết Lai.
Hạ Vân Tỉnh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, vốn dĩ là một bộ trang phục ấm áp, nhưng lại tạo ra một bầu không khí đầy mê hoặc.
Mặc dù cả hai không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng khi quay cũng sẽ như có như không sự gần gũi, đây là những việc cơ bản cần phải làm trong luyện tập.
Lúc luyện tập Hạ Vân Tỉnh không đến, tầm nhìn của Biên Lê gần như bị dáng người anh che khuất hết, không có cách nào khác.
Trong lúc Biên Lê đang ngẩn ngơ, hành động lại càng thiếu phối hợp, thậm chí đạo diễn cũng không chịu nổi, hô "dừng" mấy lần.
Lúc lại bị hô ngừng, Hạ Vân Tỉnh nâng mắt nhìn về phía cô, biểu tình trong mắt khiến người khác khó lường.
"Tiểu hậu bối."
"Em sợ tôi vậy à?"