Mối quan hệ của hai người hiện nay ngoại trừ hết ôm rồi hôn, thì thực ra rất trong sáng.
Về phương diện ấy, thì thật sự là chưa từng chắc đến, cũng chưa từng tham gia vào chuyện đó.
Một là, hai người đều bận, không có thời gian. Hai là, cũng không có không gian để thực hiện.
Biên Lê nào có ngờ tới việc anh đổi thành một cái tên mờ ám như vậy, hoàn toàn không hề bố trí phòng ngự, nên nghe anh nói mấy loại lời này thì thình lình nhảy bật dậy.
Nhưng mà Hạ Vân Tỉnh đã sớm có chuẩn bị, ấn cái vai nhỏ của cô lại, tự mình đè cô xuống.
Chỉ có điều góc độ không được kiểm soát tốt, nên lúc cô ngồi thẳng đơ xuống, chệch đi, ngồi thẳng lên trên đùi anh.
Cả hai đều ngớ ra, cơ thể khựng lại, đều rơi vào trầm lặng hiếm thấy.
Biên Lê muốn dịch ra, nhưng Hạ Vân Tỉnh ở sau lưng ghì chặt lấy cô, không để cô cử động.
“Này… anh thế này thật là đáng ghét đấy!” Biên Lê vội vàng khẽ gọi, tỏ ý kháng cự.
Hạ Vân Tỉnh dành ra một cánh tay quấn chặt lấy cái eo nhỏ của cô, tay kia đặt lên con chuột, vội vàng làm việc của mình trên máy tính như thường lệ.
Đang là mùa hè, chỗ này tuy đã bật điều hòa duy trì hơi lạnh ổn định, nhưng chỗ chạm vào nhau thì đều thấy khô nóng.
Tư thế này thực ra không được thoải mái cho lắm, cộm cấn đến độ cả người đều đau, vốn cái bộ xương khô của anh đã cao to, khung xương mảnh, khi khom chân để ngồi xuống, thì các cung khớp xương cong thành một đường thẳng cứng, chứ không hề mềm dẻo tẹo nào.
Biên Lê vừa khéo lại ngồi đúng chỗ khúc nhọn, bèn vặn vẹo: “Em ngồi thế này rất khó chịu.”
Hạ Vân Tỉnh khẽ véo da thịt mềm mềm bên eo cô, sau đấy nắm chặt chóp mũi xinh xắn của Biên Lê: “Biết rồi, cái túi mềm yếu bé nhỏ.”
Thế này anh cũng không buông cô ra, quăng ngay con chuột đi, nâng hai cái chân nhỏ nhắn trắng mềm của Biên Lê lên, hai tay kéo cái chân khom của cô vắt ngang ra, lôi toàn bộ người cô đến, bày ra tư thế ngồi ngang trên đùi anh.
Thế này thì, một tay anh đỡ được cô, một tay lại tiếp tục làm việc, càng tiện.
Mà hai người, cũng vì thế, mà càng sát gần nhau hơn.
Biên Lê quay đầu sang một bên, nhìn bên mặt thoải mái không liếc ngang dọc của anh, đường nét mượt mà vô cùng.
Cô cũng có thể coi là nếm được chút hương vị.
Hạ Vân Tỉnh cố tranh thủ hết mọi cơ hội ủ ấp với cô. Kiếm tìm từng cái hôn cái ôm cái thân thiết điên cuồng giữa da thịt.
Ánh mắt quan sát của Biên Lê rực lửa mà trực tiếp, đôi mắt đen láy sáng rực, như muốn khoét một lỗ trên mặt anh.
Hạ Vân Tỉnh cúi đầu, áp chặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, khẽ xoa xoa trên mái tóc cô, rồi mềm giọng hỏi.
“Sao thế, vẫn khó chịu?”
Cô khịt mũi một tiếng: “À… cũng không có.”
Cuộn người trong ngực anh như này, Biên Lê cảm thấy mình sắp say rồi, chứ không thì sao lại váng vất thế này.
Cô trấn tĩnh lại, vươn tay lấy điện thoại của anh, nghịch một cách chán ngắt.
“Này… để ghi chú thế này thật à…” Biên Lê lầm bẩm hỏi Hạ Vân Tỉnh, nhưng thật ra trong lòng vẫn ôm chút suy nghĩ.
Thuận lòng mà nói thì cô rất thích cái ghi chú này.
Vừa không nhàm chán, vừa…
Tóm lại cô không ghét là được.
“Vậy em muốn đổi cái gì? Cứ cái này đi.” Giọng anh từ phía trên vọng xuống.
Biên Lê có chút không thốt nên lời, vậy nên anh hỏi cái gì mà hỏi chứ, Hạ Vân Tỉnh thì cứ không để cho cô chuẩn bị câu trả lời, cũng chẳng đổi theo ý cô.
Biên Lê vốn đang ngồi ngang thẳng người, nhưng mà một người quen vặn vẹo đã lâu rồi, thì không tránh khỏi việc cổ hơi đau nhức.
Cô cầm điện thoại của Hạ Vân Tỉnh, cử động cái cổ, cả người sảng khoái mềm ra, nép vào lòng anh rồi say sưa mở các ứng dụng anh đã tải xuống.
Nhưng ôm biết bao nhiêu hứng thú mà đi thì liền ôm bấy nhiêu thất vọng mà về.
Cái con người Hạ Vân Tỉnh này sống đến cỡ bao nhiêu thanh tâm quả dục vậy, y hệt kẻ tu khổ hạnh.
Mạng xã hội gần như chẳng có, trò chơi lại có.
Ờm, Tetris (*)
(*) Là trò chơi có các khối hình như I, L, T… được cấu tạo từ bốn hình vuông nhỏ xếp lại với nhau. Mục tiêu của trò chơi là di chuyển các khối hình đang rơi sao cho khối hình lấp đầy một hàng ngang để ghi điểm và hàng ngang ấy sẽ biến mất.
“Ơ…? Weibo của anh không đăng nhập ư?” Biên Lê vốn tò mò trang chủ của anh có ai, nhưng kết quả trang chủ Weibo của Hạ Vân Tỉnh lại là chế độ khách truy cập đăng nhập.
Hạ Vân Tỉnh khẽ “Ừ” một tiếng, giải thích với cô: “Tin nhắn nhiều quá, mỗi lần đăng Weibo xong thì đều đăng xuất ra.”
Thật ra thì một năm cũng chẳng đăng được mấy lần, công ty có đoàn đội chuyên nghiệp giúp anh quản lý Weibo. Nhiều khi có vài đại ngôn cao cấp, nhận với thương hiệu, thì đều có mấy lời khách sáo và bản mẫu, bình thường toàn qua trợ lý kiểm tra rồi sau đó được đoàn đội đăng trực tiếp lên.
Đầy lòng đầy mắt của Biên Lê đều là câu kia “tin nhắn quá nhiều” của anh, nói ra vô cùng bình tĩnh.
Quả thực, bản thân cô tin nhắn cũng nhiều, nhưng có lẽ còn xa mới sánh được với những bình luận chia sẻ ầm ầm kia của Hạ Vân Tỉnh.
Ánh mắt cô lấp lánh sự sùng bái, sau đó gật gật đầu, đi tìm ngay hot search để xem.
Chắc là dạo gần đây làng giải trí quá thái bình, sóng yên biển lặng, không có bèo bọt, cũng chẳng có chút chuyện tầm phào nào, nên hơi vô vị.”
Biên Lê nhìn một lát, sau đó ngập ngừng thoát ra, vuốt vuốt màn hình điện thoại của Hạ Vân Tỉnh.
Vậy nhưng, chính là lúc vuốt tùy vuốt tiện như này, thực sự lướt đến một trang web tương đối đặc biệt.
Trang này chỉ có một ứng dụng, là Raccoon livestream.
Nằm lẻ loi một mình ở chỗ đấy, thoạt trông rất đáng thương. Biên Lê nghĩ, có thể là lúc Hạ Vân Tỉnh dọn chỉnh điện thoại, không cẩn thận lướt đến cái trang này.
Ứng dụng Raccoon livestream này Biên Lê biết, cô không chỉ tải về, mà còn từng livestream ăn uống trên đó, livestream ở đó gần cả nửa năm.
Lại nói, gần đây đã lâu cô không livestream ăn uống rồi.
Biên Lê giơ điện thoại lên, đưa đến trước mặt Hạ Vân Tỉnh: “Người cực kỳ bận rộn, anh còn có thời gian rảnh xem cái này à.”
Vốn là cô chỉ hỏi bừa, thế nhưng phản ứng của Hạ Vân Tỉnh rất kỳ quặc.
Anh cúi thấp đầu xuống, chỉ liếc nhìn, môi mím chặt.
Biên Lê không bỏ qua sự thay đổi vẻ mặt của anh, dù là rất nhỏ, cũng không qua được người. Trực giác mách cho cô rằng trong đó có mờ ám, có chuyện.
Hạ Vân Tỉnh rút điện thoại từ tay cô, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Em hỏi cái này làm gì?”
Anh không biết rằng biểu hiện thế này, thì càng khiến khiến người ta thêm nghi ngờ ư.
Biên Lê ngay tức khắc cất cao giọng: “Được nha, anh chột dạ! Anh còn lấy điện thoại đi nữa, Hạ Vân Tỉnh, nói! Có phải anh dùng cái ứng dụng này xem livestream mô hình ngực bự mềm mịn không hả?”
Raccoon Livestream trong các ứng dụng cùng loại thì tương đối cháy, cũng khá chính quy. Nhưng mọi thứ đều dựa trên doanh thu lợi ích để nói chuyện, đương nhiên là cũng có phần dành riêng cho các mỹ nữ, chính là một vài người nổi tiếng trên mạng dựa vào livestream để hưởng tiền và tên tuổi, làm một vài động tác riêng.
Trước kia Biên Lê còn đi xem những người livestream xinh đẹp, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy trong đó là một đống diêm dúa lòe loẹt dơ bẩn.
Hạ Vân Tỉnh cúi đầu nhìn chính mình, có hơi buồn bực.
Của cô, cũng đâu kém.
Hạ Vân Tỉnh thấy cô gái nhỏ vừa giật mình vừa cau mày, bận rộn thay đổi hiểu cảm chứ không rảnh để ý đến anh.
Anh nhíu mày, để việc trong tay sang một bên, rồi cuối cùng dọn sạch lời của Biên Lê: “Gì mà ngực với không ngực bự, ngày nào em cũng suy nghĩ linh tinh vớ vẩn cái gì thế.”
Biên Lê bẹo mặt anh: “Anh thật sự không biết là là giả vờ không biết đấy.”
Anh cười khẽ, độ cong nơi khóe miệng trông có vẻ rất xấu xa: “Biết là một chuyện, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì!” Biên Lê kiên trì truy hỏi.
“Anh chưa bao giờ xem họ cả.” Hạ Vân Tỉnh nói xong, dừng lại chút, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Bên cạnh có một người, là đủ rồi.”
Ngay khi vừa dứt lời, ánh mắt anh như có như không đảo qua ngực Biên Lê. Nhưng cũng chỉ lướt qua, như chuồn chuồn đạp nước, chấm được chút thì dừng, nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Nhưng có nhanh nữa thì cũng không thể bằng ra-đa soi xét tìm kiếm của Biên Lê được.
Cái nhìn của Hạ Vân Tỉnh, cô có cảm thấy.
Nhưng lời nói mới là điểm quan trọng.
Bên cạnh có một cái gì??
Có một ngực bự??!
Tuy Biên Lê được giới truyền thông ca tụng là báu vật có dáng người ma quỷ, nhưng giờ đây từ trong miệng Hạ Vân Tỉnh thốt ra lời thừa nhận, thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Biên Lê hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng thốt ra lời bức bách, kèm theo chút tự hào được khẳng định: “Anh lại chưa giờ bao giờ… thì có gì chứ…”
Cô cũng thật xui xẻo, lời lần này đây hoàn toàn bị Hạ Vân Tỉnh bắt được.
Anh gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Đúng thật.”
Cái người bạn trai này đây, làm đến độ hơi ấm ức.
“Vậy nên thế này là em mời anh hả?”
Hạ Vân Tỉnh nói rồi thì giả bộ muốn nghiêng người đến, Biên Lê cười tránh đi, hai người náo loạn cả lúc lâu.
Náo loạn xong, cô vịn lấy cổ Hạ Vân Tỉnh, không muốn buông tay, mang theo chút tâm tư mà hỏi anh: “Đã là không phải, vậy thì anh dùng cái này để xem gì?”
Hạ Vân Tỉnh thờ ơ không để tâm đùa nghịch tóc cô, nghe thế cũng chẳng buồn nhấc mí mắt lên: “Thỉnh thoảng xem livestream bóng rổ.”
Biên Lê cảm thấy câu trả lời này rất hợp lý, cũng đúng với tính khí của anh. Nhưng bây giờ không xem không có nghĩ sau này không xem, nghĩ đến đây, cô ghé vào tai anh thổi hơi: “Những cái kia đều không được phép xem.”
Như thế còn chưa đủ, cô lại bồi thêm câu: “Livestream ăn uống cũng không được.”
Theo như cô biết, thì trong Raccoon Livestream, mỹ nữ livestream ăn uống cũng chẳng ít.
Livestream ăn uống…
Mí mắt Hạ Vân Tỉnh giần giật, đáp bừa một tiếng.
Biên Lê lại thổi vào tai anh, lần này không phải cố tình. Chỉ đơn giản là luyên thuyên giới thiệu với anh vài ứng dụng thịnh hành hiện nay.
Nhưng bản thân cô gái nhỏ nào có hay, lại không biết rằng hơi thở lẫn hương sữa thanh thanh ngọt của cô phả tới, hấp dẫn người ta vô cùng.
Yết hầu Hạ Vân Tỉnh thắt chặt, hay tay bóp eo cô, nâng thẳng người cô đặt lên trên bàn.
Sau đó anh dọn bừa những thứ đặt ở trên bàn.
Hạ Vân Tỉnh đứng dậy khỏi ghế, hơi khom lưng, đứng giữa hai chân cô. Hai người mặt đối mặt với nhau, bầu không khí mờ áo và làm người dao động, anh rũ mắt xuống, tiến tới gần cô, hai tay di chuyển chống lên hai bên mặt bàn.
“Nói lâu thế, còn phải thổi hơi, em không mệt sao?” Anh không chuẩn bị gì, chầm chậm nói thẳng.
Gương mặt trắng mềm của Biên Lê lại bắt đầu nóng đến độ như bánh bao hấp: “Làm gì mà đặt em lên bàn thế.”
Vừa lên đã kích thích thế này ư?
Trái tim bé nhỏ của cô có chút không chịu nổi.
Có điều Biên Lê cũng không quên đáp lại, trong lúc suy nghĩ mơ hồ còn nói thêm câu: “Em không mệt, nói chuyện thì có gì mệt.”
Hạ Vân Tỉnh thấu tỏ, gật gật đầu: “Em không mệt, nhưng nói nhiều miệng khô, để anh giúp em giải khát.”
Biên Lê còn chưa kịp trừng mắt để tỏ ý nghi ngờ thì ngay sau đó, bờ môi cô đã bị chặn lại, mát mát lành lạnh.
Rất thoải mái rất mềm mại, là cảm giác quen thuộc của cô khi được hôn nhẹ nhàng.
Hạ Vân Tỉnh không cho cô thêm thời gian bồi hồi lưu luyến, sau khi dịu dàng xông vào, anh liền lộ ra vài phần bản năng, bắt đầu mạnh mẽ công thành đoạt đất.
Sau khi hôn xong, Biên Lê dùng đầu ngón chân cọ qua cọ lại vòng eo gầy mạnh mẽ của Hạ Vân Tỉnh.
“Mỗi lần gặp anh đều thế này...cũng chẳng có tí trò mới thú vị nào.”
Trải qua sự thăm dò không ngừng, Biên Lê được ngao du, cảm giác như có thể mở một văn phòng hôn bên ngoài được.
Hạ Vân Tỉnh rất biết nắm bắt trọng điểm, anh nhướng mày: “Trò mới?”
“Hóa ra em nóng lòng sốt ruột vậy.” Hạ Vân Tỉnh cầm đầu ngón tay Biên Lê lên hôn mút: “Là anh không đúng.”
Nghe giọng nói oan ức của Hạ Vân Tỉnh. Biên Lê tựa vào bên vai anh, lúc này đây ngay cả lời cô cũng hoàn toàn không muốn nói gì cả.”