“Anh quản em à? Em còn không thể ra ngoài công ty đi dạo ư?” Biên Lê khẽ giọng phản bác, thấy anh bước vào, bèn dịch sang bên cạnh vài bước nhỏ, để chỗ cho anh.
Biên Lê nói lời này mà mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, nhưng thật ra không đủ tự tin, cũng may là Biên Trần Ngôn không mấy quan tâm.
Đổi cho anh cả trăm bộ não tốt, thì anh cũng chẳng ngờ được cô em nhà mình vừa mới gặp một cẩu nam nhân.
Mà cẩu nam nhân kia, vẫn là Hạ Vân Tỉnh.
Biên Trần Ngôn nâng mắt liếc nhìn nút bấm tầng trệt của thang máy, không đưa tay lên nữa.
Thang máy chầm chậm khép lại, che đi khuôn mặt của hai người.
“Sao anh lại không được quản em?” Khoảng thời gian gần đây Biên Trần Ngôn rảnh việc, khó lắm mới có cơ hội nhìn thấy Biên Lê bèn bắt đầy bắt đầu tận trách thực hiện nghĩa vụ của một ông anh trai.
Biên Lê khịt mũi vài tiếng, rốt cuộc cũng tìm ra được mấu chốt của vấn đề.
Lúc Biên Trần Ngôn vừa mới xuất hiện ở đây, cô đã nghi ngờ ngay.
Anh không phải là người Nhất Thiên, sao lại nghênh ngang vào được?
Cũng không có trợ lý hay nhân viên nào ở bên cạnh.
“Anh, sao anh lại đến công ty của bọn em?” Biên Lê rất nghi ngờ: “Anh cố ý tới ngồi nhàn ngồi rỗi với em à?”
Đôi mắt dài của Biên Trần Ngôn liếc một cái: “Tên tuổi em lớn thế, anh mà đến ngồi rỗi với em á?”
Biên Lê đáp lại nhàn nhạt: “Ồ.”
Biên Trần Ngôn sờ sờ cằm: “Có điều hôm nay đến Nhât Thiên quả thực có liên quan đến em.”
Nói ra thì anh im hơi lặng tiếng trong giới điện ảnh đã lâu, không nhận thêm phim điện ảnh nào nữa. Cũng không có nguyên nhân gì khác, một là anh chỉ quay những gì anh thích, mấy kích bản gần đây anh không ưng một cái nào cả. Hai là, anh quả thật muốn dừng bước, cẩn thận suy nghĩ mài giũa đánh bóng về phong cách sau này của mình.
Loại hình điện ảnh đoạt giải ngày trước của Biên Trần Ngôn mang đến tranh luận rất lớn. Mỗi một bộ kết thúc, tuy nhận được không ít lời khen ngợi và trong thâm tâm thì đều mãn nguyện, nhưng rốt cuộc cái gốc bệnh ở chỗ ấy của ngày trước nói cho cùng thì vẫn không thể chịu được.
Theo lẽ mà nói, anh là một người vô cùng phóng khoáng liều lĩnh, bộ phim thần tượng chế tác lớn hằng năm của Nhất Thiên trước đấy, cũng là vì vứt cái áp lực của chế tác điện ảnh sang một bên, dùng để điều chỉnh tâm trạng cho dịu lại.
Vừa đóng máy xong một bộ, Nhất Thiên đã nắm bắt cơ hội, có ý hợp tác cùng với anh lần hai. Biên Trần Ngôn từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi, nhưng đến khi anh lia qua một lượt về nữ viên viên được Nhất Thiên chuẩn bị để bắt đầu sử dụng, quan điểm đổi chuyển mấy vòng, thì chốt lại vẫn là đi ngược lại với lời từ chối ban đầu.
Anh nhận bộ phim mới này.
Chỉ có điều không phải dùng thân phận của một đạo diễn, mà là dùng thân phận của người chế tác (*), bán giám chế (*).
(*)Người chế tác hay nhà sản xuất phim, thuật ngữ tiếng anh là showrunner, là người có quyền quản lý sáng tạo quá trình sản xuất phim bằng việc phối hợp trách nhiệm của người biên kịch chính và giám đốc sản xuất.
(**) Giám chế hay còn gọi là giám đốc sản xuất, giám sát các khía cạnh vật chất của việc sản xuất, bao gồm nhân sự, công nghê, ngân sách và lịch trình.
Biên Lê còn chưa hỏi sao lại có liên quan, thì thang máy kêu “ting—“ một tiếng, sau đó cửa từ từ mở ra, đã đến cái tầng phòng luyện tập của Biên Lê.
Hai người lần lượt bước ra, Biên Lê nhìn Biên Trần Ngôn đang nhắm mắt theo đuôi đi theo mình, thì không nhịn được bảo rằng: “Thế nên là sao đây, anh cũng theo em tới tầng này.”
Biên Trần Ngôn khẽ nhướng mày dài: “Theo em để nói vài lời, lát nữa anh sẽ đi lên bàn bạc công việc cụ thể với sếp của mấy đứa.”
Nói xong, anh bèn đợi Biên Lê tỏ ra biểu cảm cảm động đến rơi nước mắt, tiện thể còn có thể dụi vào lòng anh, nói một câu anh trai thật tốt.
Thế nhưng chẳng được như mong muốn, Biên Lê chỉ vẫy vẫy tay, chẳng mảy may bị cảm động tí nào, cũng không muốn đi nghe ngóng xem rốt cuộc có liên quan tới mình không, cô thậm chí còn há miệng ngáp một cái: “Ờm… vậy anh đi nói đi, em tranh thủ thời gian đi luyện tập, có rảnh thì gặp nha anh.”
Biên Trần Ngôn nào có thể để cô đi, ngay lập tức nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cô: “Biên to béo, em đối xử lạnh nhạt với anh trai em thế này sao?”
Trong khi anh đang ói máu thì không thể không thừa nhận rằng cái người nũng nịu xin ôm trước kia, đứa em gái tính tình siêu tốt đã thay đổi rồi.
Biên Lê khẽ nhíu màu, quay lưng về phía Biên Trần Ngôn rồi sau đấy cảm thấy hơi tức giận.
Biên béo gì cơ?
Biên to béo!
Cái này còn có thể tha thứ ư?!
Cô ngửa đầu ra sau một cách quen thuộc, sau đó dùng sức, nặng nề mà va về phía sau, cũng chẳng biết là đã đập vào chỗ nào của Biên Trần Ngôn, làm đối phương lập tức đau đớn kêu lên một tiếng buồn bực.
Nhưng dẫu vậy, Biên Trần Ngôn vẫn không buông cô ra.
Biên Lê bẹo vài cái, rồi dùng sức giãy khỏi sự giam giữ của anh đối với cô, xoay người lại, phủi tay, cao giọng lên án anh: “Đây là cái tên nát gì thế, muốn em nói hả, vậy anh cũng có! Biên gầy còm!”
Biên Trần Ngôn nghe thế thì hừ lạnh một tiếng: “Tiểu thụ(*)? Dạo này gan em to nhỉ.”
(*)Thụ受 và gầy_瘦 đều có cùng phát âm là shòu.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, pháo thì đầy miệng, đối nhau mấy chục câu, thì vẫn là Biên Lê bại trận trước.
“Em không ổn rồi, em thật sự phải đi tập luyện.” Biên Lê xua xua tay với Biên Trần Ngôn, tỏ ý rằng cô thực sự phải đi rồi.
Biên Trần Ngôn nào bỏ qua cho cô, níu chặt lấy cô giống hệt như xách con gà. Biên Lê túng quẫn thôi rồi, gáy bị cổ áo cọ vào không tài nào thoải mái nổi, còn phải phân tâm, ngó quanh bốn phía tuần tra một phen, nhìn xem có ai hay không.
Cô hạ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó, ngữ điệu rất gấp rút: “Ai ôi này! Anh! Anh trai! Anh ruột! Anh chú ý chút đi… bên này đông người, nhìn thấy nhiều thì không tốt đâu!”
Biên Trần Ngôn dịu lại, chầm chậm mở miệng: “Tiểu Dương Nhi (*), mới nãy không phải còn rất vênh vang ư? Anh lại không cảm thấy không có gì không tốt cả.”
(*)Tiểu Dương Nhi: từ để ám chỉ, bày tỏ đối phương là người không có năng lực, có ý hơi xem thường.
Biên Lê đành phải ép cái tính khí nhỏ nhen của mình lại, thốt ra hàng tá thành ngữ tán dương bốn chữ, nói xong còn không thở gấp.
Thế này, Biên Trần Ngôn mới cảm thấy vừa lòng được tí, sau đó thả lỏng cảnh giác rồi buông tay thả Biên Lê ra.
“Anh trai là anh đây vì em mới đến nói chuyện hợp tác, em trái lại… úi…” lời của Biên Trần Ngôn bị một âm ngừng chặn lại mất nửa.
Biên Lê hung hăng mà đạp anh một cước, rồi co giò lên chạy.
Biên Trần ngôn chịu đựng cơn đau bị đè nghiến dưới chân, lúc kịp phản ứng lại mà muốn tóm lấy cô, thì Biên Lê đã chạy biến, chạy được nửa đường thì cô gái nhỏ dừng lại, quay người, hướng về phía anh làm mặt quỷ.
Cái què(*) này còn có đạo lý không! Chút tôn nghiêm của ông anh trai ruột đều mất hết rồi!
(*)Nguyên văn là_特么: đây là từ lóng trên mạng, gần giống với nghĩa từ 他妈的 là một cụm từ để văng tục, khá khó nghe.
Mặt Biên Trần Ngôn đờ thối ra, nhìn theo bóng người khuất ở cuối hành lang. Rốt cuộc thì anh không nhịn được, hừ lạnh một tiếng.
Con nhóc thối tha này.
Một tuần tiếp theo đều là trải qua huấn luyện cường độ cao. Gemini nắm bắt cái nắng chói chang của ngày hè, bám sát chủ đề và rồi cuối cùng là phát hành album đặc biệt của mùa hè, cùng lúc đó cũng tiến gần thêm một bước củng cố vị trí của bản thân, đón chào giai đoạn trổ hoa toàn diện mới.
Nguyễn Tương Nghi đã có chương trình tạp kỹ của riêng mình mà ở đó cô đóng vai trò là người dẫn chương trình. Và Ứng Tuyết Lai với danh hiệu vai chính là mỹ nữ lạnh lùng của phim thần tượng, đã tiến gần hơn vào mảng phim điện ảnh và truyền hình.
Công ty xác định vị trí đối với hai người này vô cùng rõ ràng, hơn nữa từ việc xem hiệu quả của việc thử trước, thì đều đạt được tiếng vang và hồi báo rất tốt.
Còn Biên Lê, công ty vẫn luôn giữ thái độ chờ đợi quan sát. Chính vì có thể nhìn thấy vô số điểm sáng trong tương lai trên người cô nên Nhất Thiên mới cực kỳ cẩn trọng trong việc đầu tư có liên quan đến cô.
Thời vẫn còn mài mông ở trường đọc sách, có thể được đầu rồng trong ngành là Nhất Thiên chọn trúng cũng không phải không có lý do. Mà trong cái sự trưởng thành lột xác của Biên Lê cũng đã chứng minh một cách rất tốt về sự kỳ vọng mà công ty dành cho cô.
Sau sự bùng nổ lớn của nhóm thì đến lúc đón nhận thời kỳ vững chắc, nhân khí trong nhóm cũng trở nên ổn định. Mà Biên Lê thì không hề quảng bá rầm rộ gì mà đã luôn giữ vị trí đứng đầu trong nhóm, thậm chí còn thường thoát vòng (*), nhận được quốc dân độ mà những thần tượng ở các nhóm khác không có, điều này rất là hiếm có.
(*)Thoát khỏi vòng fan, được cả những người không phải fan biết đến.
Thế là, khi cái nóng nực cuối cùng của mùa hè sắp được trút bỏ, thì rốt cuộc Biên Lê cũng chào đón thời kỳ đỉnh cao mới của sự nghiệp, cô giành được đề cử vai nữ chính của bộ phim thần tượng nặng đô của Công ty giải trí Nhất Thiên vào cuối năm.
Thật ra Nhất Thiên cũng do dự rất lâu, cho rằng Biên Lê không phải xuất thân diễn viên chính quy, nhưng công ty lại rất muốn nâng cô lên cao hơn, sau nhiều lần đắn đo thì cuối cùng mọi chuyện cũng được ấn định.
Thế nhưng quyết định là một chuyện, còn người phát ngôn gõ phách cuối cùng thực ra là nhà chế tác người đầu tư cho bộ phim này. Người kia đã xem màn biểu hiện vai khách mời của Biên Lê trong bộ phim truyền hình trước khi cô debut, và cảm thấy cực kỳ sống động, phù hợp với hình tượng nữ chính vô cùng, thậm chí còn tỏ rõ ý muốn cô diễn vai này.
Dẫu sao thì xuất thân của Biên Lê cũng đến từ Học viện Điện ảnh Thịnh Minh, kỹ năng diễn xuất ít nhiều gì thì đều có thể nắm chắc được vài phần. Ban điều hành cấp cao của Nhất Thiên cũng mang Biên Lê thổi phồng thành công chúa nhỏ, mời giáo viên dạy diễn xuất chuyên nghiệp cho Biên Lê, mỗi ngày phải luyện tập ít nhất ba giờ trước khi vào đoàn.
Khi Biên Lê nhận được tin nhắn này, thì dây thần kinh của cô có hơi khác thường. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là phấn khích, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, mở miệng hỏi Đại Hùng nam chính là ai ngay tắp lự.
Đại Hùng thần thần bí bí bảo: “Anh cũng không biết, cụ thể ra sao cũng không rõ nữa, cơ mà chắc chắn là cực phẩm, mong chờ không! Aiz Kê Mễ Ni(*) của chúng ta càng ngày càng nổi tiếng rồi, anh cân nhắc đầu tư vào Kê Mễ Hoa, thật sự không hề lỗ mà.”
(*)Phát âm của Kê Mễ Ni gần giống với phát âm tên Gemini-tên nhóm
Trước kia anh còn không thích cái tên của fan, thì bây giờ ôm mộng đẹp ngày sau mua nhà mua xe thì lại thay đổi cách nói chuyện.
Biên Lê do dự một lát, rồi mở kịch bản sơ thảo ra, trang bên trong có bản đại cương được ấn định, mô tả ngắn ngọn nội dung của bộ phim này. Nữ chính và vai phụ đều đã chọn xong, chỉ còn thiếu một nam chính nữa.
Biên Lê liếc bừa cốt truyện, rồi sau đó không thể tin nổi bảo: “Hả? Đây là, em phải diễn tiểu bạch liên trong truyền thuyết ư???”
Có lẽ do vẻ mặt ngạc nhiên của cô quá mức rõ ràng, nên Đại Hùng vỗ vào đầu cô: “Em đọc tiểu thuyết nhiều quá đấy.”
Biên Lê bĩu môi: “Phim truyền hình chẳng khác mấy so với tiểu thuyết cả.”
Lại nói, tiểu thuyết chuyển thể thành phim truyền hình cũng nhiều mà.
Cô liếc vài cái, gì mà tổng giám đốc bá đạo, gì mà thư ký, gì mà tình yêu công sở chứ.
Trông có vẻ rất không đứng đắn à nha.
“Anh đã giúp em qua ải trước đó rồi, bộ phim này kể về sự phấn đấu của nữ chính, rất đứng đắn, không có tình tiết cẩu huyết, rải đường bình thường, song song giữa sự nghiệp và tình cảm. Cái em vừa mới xem chỉ là một đoạn nhỏ, không thuộc về nội dung chính.” Đại Hùng liếc cái là nhìn ra được trong đầu cái cô gái này đang nghĩ cái gì, lập tức cho cô uống thuốc trấn an.
“Đoạn nhỏ?” Biên Lê càng nghe càng hồ đồ, “Nhưng không thuộc cốt truyện chính, vậy thì tại sao lại xuất hiện ở trong đại cương thế?”
“Thu hút ánh mắt người xem.” Đại Hùng phán, rồi bỗng dưng cười đến là ngọt ngào.
Da gà da vịt của Biên Lê như muốn nổi hết lên: “Anh làm gì mà cười như thế hả, anh có biết cười thế dọa chết người không, phải bồi thường tiền đấy.”
Đại Hùng tự cười: “Không phải em đang nghi ngờ đoạn nhỏ gì ư. Chỉ một câu thôi, đây là tình thú bé nhỏ của nam nữ chính sau khi kết hôn ở trong phim.”
Biên Lê nghe qua vậy cũng không mấy quan tâm lắm.
Chính là cái không mấy quan tâm lắm này của cô, mà đã mang đến “phiền phức” không nhỏ cho cô sau này, mang đến không ít khoảnh khắc mặt đỏ tim run ở trường quay phim của đoàn phim.
Tất nhiên, đây đều là chuyện sau đấy.
“Có… cảnh hôn không?” Biên Lê lề mà lề mề, xuối cùng thì cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nếu có, cô phải nói sao với Hạ Vân Tỉnh đây.
Cái bình dấm chua kia.
Nhưng nếu là đứng đắn, thì có lẽ cũng có thể rất trong sáng mà.
Thế mà câu trả lời của Đại Hùng lại triệt để phá tan tia hi vọng cuối cùng của Biên Lê.
“Quay phim thần tượng, chứ không phải làm phim tài liệu đâu, chắc chắn là có đấy.” Đại Hùng lại dặn dò một phen để Biên Lê phải học kỹ năng diễn xuất trên lớp dạo gần đây cho tốt.
Cùng ngày, Công ty giải trí Nhất Thiên thông báo với truyền thông về kế hoạch chế tác lớn thường niên cuối năm của công ty.
Đồng thời, cũng tuyển chọn trực truyến nam chính cho bộ phim mới ở trên Weibo, danh sách bình chọn đầy đủ của hơn chục nhân vật nam chính được liệt ra, rồi lại cho phép cư dân mạng tiến hành bỏ phiếu, tự chọn ra nam chính mà họ muốn. Kết quả cuộc bỏ phiếu sẽ chiếm 30% tổng số phiếu bầu cuối cùng, hay nói cách khác, cái phiếu bầu này sẽ được đưa vào trong kế hoạch của công ty với đoàn phim làm tài liệu tham khảo.
Cùng lúc với việc cư dân mạng ồn ào cảm thán rằng nữ chính là Biên Lê, thì cũng nhiệt tình tham gia vào thảo luận.
Ninh Tiết Sơ cũng trở thành một người trong số đó, sau khi nhìn thấy thì ngay lập tức bình chọn cho mình một phiếu. Trong danh sách bình chọn, cả ba người ACE đều nằm trong đấy.
Gần đây bọn họ ở nước ngoài chụp bìa cho tạp chí Ngũ Đại Phong, còn được nhãn hàng mời tham gia tuần lễ thời trang. Thời gian trước thì bận rộn, khoảng thời gian sau thì nhàn rỗi ra được tí.
Ninh Tiết Sơ sau khi bỏ phiếu xong, còn tự mãn lắc lắc cho Hạ Vân Tỉnh nhìn: “Em thật sự có thể cười chết mất, anh ở trong này, đúng thật là số phiếu đếm ngược mà lên.”
Vừa mới ngồi vào bàn ăn, bọn họ đã biết về tin tức bộ phim thần tượng này, từ lúc đó trở đi, Hạ Vân Tỉnh cứ luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.
Chẳng rằng chẳng quở, cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Ninh Tuyết Sơ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ anh, bèn tự tìm thú vui cho mình: “Em với lão Hà, giảm nửa số phiếu thì đều nhiều hơn anh.”
Nói xong, anh ta còn tung tăng: “Ôi phim thần tượng này có cảm giác nha, nhìn lời truyên truyền này, cái gì mà ngọt sủng! Gì mà thả thính em! Chà chà chà! Phì Phì nhà chúng ta thật sự rất có tiền đồ nha!”
Hạ Vân Tỉnh nhướng mí mắt lên nửa, ngón tay chỉ bấm bấm gõ gõ lên trên màn hình.
Chỉ một chốc sau, anh đứng dậy toàn thân tỏa ra khí lạnh, ánh mắt bắn thẳng về phía Ninh Tiết Sơ, bên trong cất giấu vô số cọc băng nhỏ, lạnh lùng bắn đến.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
“Sao… sao thế?” Ninh Tiết Sơ không biết đầu cua tai nheo gì, không có tiền đồ kinh sợ run rẩy một phen.
Hạ Vân Tỉnh chậm rãi phán: “Còn nói tiếp?”
“Không nói nữa…”
“Vậy thì xóa ba chữ “nhà chúng ta” ngay.”
“…”
Hứ. Bỏ thì bỏ.
Có cái gì hay ho đâu.
Ninh Tiết Sơ khinh bỉ một cái rõ sâu cắt da cắt thịt về phía bóng lưng của Hạ Vân Tỉnh, rồi lại đi làm mới số phiếu bầu.
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình, dụi dụi mắt, khẳng định bản thân không bị ảo giác.
Số phiếu bầu của Hạ Vân Tỉnh đã bay thẳng từ vị trí cuối cùng lên vị trí đầu tiên, bỏ xa người xếp sau, sự chênh lệch hết sức rõ ràng.
Nhưng cái trước cái sau này chẳng qua mới chỉ cách nhau có hai ba phút.
Có đánh chết Ninh Tiết Sơ cũng không tin đây là mỗi người một phiếu bầu ra.
Hạ Vân Tỉnh thật đúng là đủ xấu xa vô liêm sỉ.
Cái quằn què này! Chính là!! Mở ra là thêm cú sốc mà!!!