Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Hạ Vân Tỉnh ở lại phòng Biên Lê một đêm, sáng ra có trợ lý đến gõ cửa, Biên Lê trong cơn mơ mơ màng màng bị đánh thức lúc trông thấy anh đang ngủ say ở bên cạnh thì bị dọa cho sợ chết khiếp.

Biên Lê cất cao giọng nói vài câu với người đứng ngoài thì mới khiến cho nhân viên đang liên tục gọi cô dậy rời đi.

“Anh còn chưa đi à?” Biên Lê dụi mắt, liếc thoáng qua đồng hồ báo thức trên đầu giường, quả nhiên là dậy muộn mất rồi.

Mãi lâu sau Hạ Vân Tỉnh mới “ừ” một tiếng.

“Anh đừng ham ngủ nữa, mau dậy đi.” Biên Lê đi chân trần xuống dưới đất, trên sàn nhà đầy quần áo vương vãi, cô cũng không quan tâm, tìm được dép xong thì liền vọt ngay vào phòng tắm.

Đến khi đi ra, Hạ Vân Tỉnh chỉ quấn mỗi chiếc áo choàng tắm, chăn nệm đều đã được gấp gọn gàng. Nhìn thấy cô đi ra liền bước vào tắm rửa.

Đến khi anh thong dong xong hết việc thì Biên Lê đã dọn dẹp đồ đạc đâu ra đấy, chuẩn bị đến phim trường của đoàn phim trước. Thời gian quay “Nụ hôn của giây tiếp theo” ở địa điểm quay ảnh thị (*) sắp kết thúc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay sẽ hoàn thành. Sau đó là chuyện di dời địa điểm.

(*) Điện ảnh và truyền hình

“Anh về bên đối diện thay quần áo, hẹn lát nữa gặp lại ở phim trường sau nhé.” Hạ Vân Tỉnh vỗ lên đầu cô.

Biên Lê ngáp một cái, thấy hơi buồn ngủ nên chỉ khẽ gật đầu.

Trông phản ứng vô cùng bình thản của cô, Hạ Vân Tỉnh bỗng dưng tăng thêm lực, véo khuôn mặt cô.

“Anh mau về sắp xếp đi…” Cái con người này, mới sáng sớm ngày ra đã đáng ghét thế rồi.

Khuôn mặt mềm mại tươi sáng của cô nàng qua một đêm thoải mái tựa như đóa mẫu đơn phú quý rỉ sương, tươi tắn lại kiều diễm. Bấm nhẹ lên một cái liền hiện ra những vết mờ mờ.

Giữa hàng mày của Hạ Vân Tỉnh đầy sự dịu dàng, nhớ đến sự phối hợp tối hôm qua của cô, giọng điệu không khỏi giãn ra: “Sao còn vẻ buồn ngủ chưa tỉnh thế, vẫn đau à?”

Anh nói thế còn chưa đủ, lại nói tiếp một câu: “Có mệt không?”

Biên Lê nhịn một lúc lâu, bực tức trừng anh: “Anh không nói thì em sẽ không mệt.”

Thật ra vẫn khá ổn, tối qua sau khi cô mê man ngủ say đi, mùi tùng hương cỏ cây sạch sẽ và man mát của anh bao phủ khắp người, lòng cô mềm nhũn nên ngủ cực kỳ yên giấc.

Khóe môi Hạ Vân Tỉnh hơi cong lên, lại véo khuôn mặt nhỏ của cô tiếp, bật cười rồi cố ý hỏi: “Anh đi thật đây?”

Biên Lê bỗng cạn lời: “Em mà là giả thì cũng không giữ anh lại.”

Sáng nay quay bổ sung thêm vài cảnh, không quá mệt mà nhiệm vụ cũng không nặng nề gì. Đến buổi chiều thì kết thúc cảnh quay của nam nữ phụ, đoàn làm phim đánh phách hoàn tất cảnh quay ở thành phố Z.

Bé mông đào bây giờ rất nhiệt tình với cô, mỗi khi có thời gian hay có cơ hội nói chuyện với cô thì đều không bỏ sót. Trọng tâm của cuộc trò chuyện không có ngoại lệ nào cả, đều là khen ngợi Biên Trần Ngôn, tiện thể lại như vô tình như cố ý mà bảo Biên Lê trân trọng anh cho tốt.

Biên Lê hiểu được ý của cô bé, nhưng không giải thích cặn kẽ được, bèn nói thẳng rằng mình và Biên Trần Ngôn không phải kiểu quan hệ ấy.

Lúc ấy bé mông đào nghe xong, lông mày liền nhăn lại. Biên Lê tưởng cô bé muốn nói điều gì kinh thiên động địa lắm, nhưng kết quả lại chỉ nói câu đạo diễn Biên thật đáng thương.

Bị nhắc tới biết bao nhiêu lần, nên bây giờ nhìn thấy bé mông đào thì không hiểu sao trong đầu Biên Lê lại hiện lên bóng dáng của ông anh trai nhà mình. Nhưng dạo gần đây không biết Biên Trần Ngôn đang bận bịu cái gì mà hầu như không có ở trong đoàn làm phim.

Cơ mà anh chỉ là nhà giám chế, sau đấy có đến đoàn phim không thì cũng chẳng ai quản được anh. Lần quay tiếp theo ở Praha, chắc là anh cũng sẽ không tiếp tục theo vào nữa.

“Buổi tối có tiệc mừng nho nhỏ, lát nữa mọi người đến hết nha.” Đạo diễn đứng dậy phủi phủi tay, cầm cái loa tới nên âm thanh bỗng chốc vởn quanh toàn bộ phim trường.

“Mới chỉ quay được một nửa mà, tiệc ăn mừng ư?” Biên Lê tò mò không thôi.

“Đây là khao thưởng sớm, tiếp theo chúng ta sẽ đến Praha thì mọi người cũng mệt cả.” Đạo diễn cười mỉm, rồi bổ sung thêm một câu: “Buổi tối mọi người đến hết nhé, đến nâng ly chúc mừng mọi người đã rất cực khổ trong thời gian này.”

“Nào có thể so với sự vất vả của đạo diễn chứ.”

Biên Lê nói xong liền kéo Hạ Vân Tỉnh lại, ấn anh đang sửng sốt xuống, cùng cúi đầu chào y hệt như mình.

Nam nữ chính tương tác với nhau, ở trong đoàn phim không có ai dị nghị, đều đã quen hết cả, dù sao thì mấy cảnh hôn trong phim này cũng đã quay rồi, nhân viên công tác cũng thấy nhiều rồi nên bây giờ có tí đấm đá ồn ào thì chẳng tính là gì.

Ở phim trường đã có người đang thu dọn đồ đạc, thiết bị ánh sáng của tổ chiếu sáng, rồi cả triệu trang bị của tổ quay phim đều có giá trị không nhỏ, phải sắp xếp cẩn thận, vài ngày tới sẽ được chuyển ngay sang Praha.

Đạo diễn đặt cái loa dùng để nói to sang một bên, liếc Biên Lê một cái rồi cười bảo: “Cái miệng này của em ngọt quá đấy, thế sao sáng nay lại đến muộn như thế hả? Xong việc cái là lười biếng, tôi còn chưa nói đâu.”

Trước đây Biên Lê nổi tiếng với năng suất đi làm cao nên khi Biên Lê trộm lười thì trái lại ông không nói gì cả, vì dù sao tối hôm qua cũng là ông thả người đi. Thanh niên trẻ tuổi, quan hệ lại tốt, chắc là tối qua chơi vui quá. Ông nói như thế không phải là thật sự có ý trách móc, chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi.

Vừa dứt lời, ông còn liếc Hạ Vân Tỉnh một cái: “Em cũng thế.”

Hạ Vân Tỉnh đút hai tay vào túi, khẽ gật đầu rồi thong thả giải thích: “Tối hôm qua em nghe nhạc lâu quá nên sáng ra mới đến muộn.”

“Nghe nhạc mà em còn có thể ngủ quên?” Đạo diễn nổi lòng tò mò, khi trước ông chỉ nghĩ đơn giản là thanh niên vui chơi muộn thôi.

Nhạc của Hạ Vân Tỉnh quả thực ông đã từng nghe, theo lý mà nói thì người trung niên sắp lão niên như ông có lẽ chẳng hứng thú gì với mấy ca khúc đang được yêu thích này, nhưng điều thần kỳ là, sau khi nghe ông thực sự nhớ kỹ nó, còn đặc biệt vào ứng dụng âm nhạc để mua toàn bộ album của anh để ủng hộ một phen, vì chất lượng quả thực không hề tệ chút nào.

Nếu như có thể, tiếp đây ông cũng muốn Hạ Vân Tỉnh viết ca khúc chủ đề cho bộ này. Nhưng hãy còn quá sớm, cũng còn một khoảng thời gian nữa mới đến đợt quảng bá tuyên truyền, nên bây giờ tạm thời không nhắc đến nó nữa.

“Em nghe bài gì thế, giới thiệu cho tôi nữa chứ hả?” Đạo diễn tiếp tục hỏi, năm nào cũng bận quay phim ròng rã mấy tháng trời nên giấc ngủ của ông không tốt lắm, ngủ rất nông, thi thoảng còn mất ngủ, nên cực kỳ phiền lòng. Chắc nguyên nhân cũng do tuổi đã lớn.

Hạ Vân Tỉnh nheo mắt liếc nhìn Biên Lê ở bên cạnh đang bận rộn chơi điện thoại, đầu óc lơ đễnh, bèn chầm chậm nói: “Nghe mèo con kêu.”

“Đấy là bài gì?” Đạo diễn nghi vấn, chẳng lẽ lại bài cái bài “học tiếng mèo kêu” rât được phổ biến kia ư? Thế mà Hạ Vân Tỉnh lại thích cái kiểu này, còn có thể nghe đến nỗi ngủ quên, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy ạ, kêu cả đêm cho nên em mới dậy trễ.” Ngữ điệu của Hạ Vân Tỉnh ung dung thong thả, nói mà không thấy ngượng chút nào.

Anh vui sướng nhưng những lời này đều bị Biên Lê đứng ở cạnh nghe thấy hết.

Cô chơi điện thoại chứ cô đâu có điếc.

Cái tên Hạ Vân Tỉnh này, tưởng cô không nghe thấy cũng không biết gì ư.

Đào đâu ra có cái bài mèo con gì đó kêu chứ, người kêu đêm qua còn có thể là ai được.

Thấy anh mờ ám như thế, giữa lúc đạo diễn tiếp tục truy hỏi, vành tai Biên Lê lặng lẽ nóng lên, hiện cả mảng đỏ như cà chua chín mọng.

Nhân cơ hội mọi người xung quanh không để ý, cô mèo họ Biên đưa tay ra sau lưng anh, lẳng lặng meo meo sờ trộm rồi dùng lực véo anh một cái.

Tiệc ăn mừng vẫn ở chỗ cũ, không rời khỏi khách sạn của đoàn phim. Vì lượng nhân nhiên nhiều, người trong các tổ đều đông nên đạo diễn bèn vung tay, bao luôn cả nhà hàng xoay (*) của khách sạn.

(*) Nguyên văn_: tên tiếng anh là revolving restaurent, là không gian ăn uống của nhà hàng tháp được thiết kế để nghỉ ngơi trên đỉnh một bệ quay tròn rộng hoạt động như một bàn xoay lớn. Tòa nhà vẫn đứng yên và thực khác sẽ được đưa lên sàn xoay, tốc độ quay thay đổi từ một đến ba lần mỗi giờ từ đó giúp khách hàng có thể ngắm nhìn toàn cảnh mà không cần rời khỏi chỗ ngồi.

Kịch bản của bộ này là sự đầu tư lớn của Công ty giải trí Nhất Thiên trong năm nay, kinh phí lớn đến mức có đốt cũng không hết, không chỉ thiết bị quay phim mà trang phục của nam nữ chính đều có danh tiếng cả, ngoài việc trang phục rồi đạo cụ xa xỉ thì nó còn là thương hiệu lớn của châu Âu, là sản phẩm được làm thủ công. Khách sạn cũng là sản nghiệp dưới trướng kinh doanh của Nhất Thiên, gia tộc giám đốc Thẩm.

Một chuyến quay chụp như này tuy quá trình vừa vất vả vừa mệt mỏi, nhưng điều kiện và môi trường thì thật sự rất khó để tìm ra được.

Ở nhà hàng xoay trên tầng hai có tổng cộng khoảng bảy tám bàn, đạo diễn chiếm bàn chủ vị, đi theo lần lượt có vài nhà sản xuất rồi có hai nam nữ chính là Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh, những diễn viên phụ khác cũng ở đây.

Biên Lê đã rất quen với nơi này, nếu không có chuyện gì cô sẽ tới đây ăn uống nhưng đa số thì vẫn gọi phục vụ khách sạn đưa lên tận phòng.

Đồ ăn ngon ở đây có rất nhiều, nói chung thì là vì khách sạn cao cấp lên trà chiều ở đây cũng rất tuyệt. Biên Lê vừa ngồi xuống bàn đã ăn đầu ăn chầm chậm, tướng ăn của cô không gấp, chỉ là do thời gian còn rất lâu với không bị gián đoạn thôi.

Ví dụ như bây giờ, tất cả mọi người trong bàn đang nâng ly mời đạo diễn, ngồi tại chỗ dè dặt nói mấy lời hay ho, thì cô lại không hề phân tâm tí nào, hết sức chăm chú, vừa ăn vừa chơi điện thoại, bên cạnh còn có một ly nước trái cây, nên chẳng ai thoải mái như cô cả.

Nếu đạo diễn thích để cho cô như thế là một chuyện thì Biên Lê thực sự có gan làm như vậy không lại là chuyện khác. Con gái ai chẳng làm bộ làm tịch, trong cái tự nhiên lại lộ vẻ đáng yêu thì ai cũng cam nguyện nuông chiều thôi.

Hạ Vân Tỉnh ngồi bên cạnh cô, ăn miếng được miếng không, dáng vẻ thờ ơ. Tay trái anh khoác lên lưng ghế của Biên Lê, đầu ngón tay thon dài như ngọc gõ chầm chậm, hơi ngả người ra sau, thản nhiên vô cùng.

Thoạt trông thế này, tuy thần sắc Hạ Vân Tỉnh uể oải nhưng trái lại đang để Biên Lê vào trong lòng khuỷu tay mình, trông có vẻ thân mật lạ thường.

Đang ăn dở chừng thì các nhân viên chạy đến nâng ly với đạo diễn, nhà sản xuất với cả mấy nhà chế tác. Cái bàn này bỗng chốc trở nên náo nhiệt, Biên Lê hơi khó chịu, nên uốn vặn người vài cái.

“Khó chịu à?” Hạ Vân Tỉnh ghé vào bên tai cô, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy rồi dịu dàng hỏi.

“Hửm, không, anh ăn thêm đi.” Biên Lê liếc mắt sang mới phát hiện ra Hạ Vân Tỉnh vốn không hề động đũa tí nào.

“Được.”

Biên Lê tiếp tục lướt Weibo xem chuyện bát quái (*), dạo này cô rất thình xem siêu thoại fan cp của mình và Hạ Vân Tỉnh, trong đấy fan hâm mộ rất nhiều, lượng fan hoạt động tích cực cũng rất đông, nhiệt độ khá là cao.

Quan trọng nhất chính là, ở đó toàn là người hâm mộ ghép cặp hai người lại với nhau, Biên Lê thích xem các video tự làm của bọn họ, rồi truyện tranh vẽ tay, còn có những cái khác thì đưa hai người vào trong tiểu thuyết máu chó ngọt ngào với thể loại truyện đăng dài kỳ.

Trong đấy, nhân vật nữ chính Biên Lê là kiều thê ôm bụng bầu bỏ nam chính, khá là cảm động. Biên Lê mới chỉ đọc có một lần mà còn mê.

Bên cạnh luôn có người đi tới đi lui, cũng có rất nhiều người chào hỏi Biên Lê, cô đều đáp lại từng người một. còn có cả nhân viên công tác là fan của cô lúc trước không dám đến gần nên nay mới dám chạy tới xin chữ ký.

“Em được đón chào quá, anh xem anh kìa, chẳng có ai thăm hỏi cả.” Biên Lê hơi đắc ý, nhưng trong lòng cô hiểu rõ rằng không phải mọi người không muốn chỉ là không dám mà thôi.

Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, không ừ cũng chẳng hử gì mà chỉ kệ theo cô.

Đúng lúc này, có người xen vào một câu: “Anh Vân Tỉnh, em có thể mời anh một ly nước trái cây không?”

Biên Lê vừa nghe thấy liền lập tức dừng lướt Weibo lại, nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh. Người nói là một cô gái, ngữ điệu nghe vẻ khá mềm mại.

Quan trọng nhất là, Biên Lê thấy cô gái này trông khá quen. Lúc này đây, hai tay cô ta cầm môt ly nước trái cây, ánh mắt đăm đăm khóa chặt Hạ Vân Tỉnh, trong đôi mắt chứa sự chờ mong.

Hạ Vân Tỉnh không ngẩng đầu lên, mí mắt nhếch lên nửa: “Không thể.”

“Cái nữa, tôi không có em gái.”

Nói xong, anh vẫn uể oải, chỉ đưa tay ra gắp cho Biên Lê một đũa thức ăn, rồi sau đó rót đầy nước trái cây mà cô sắp uống hết.

Biên Lê nhai chầm chậm một miếng củ cải giòng, tuy cúi đầu nhưng càng nhai lại càng vui sướng.

Cô gái kia không ngờ rằng ở chỗ đông người như vậy, anh lại không lưu tình chút nào, khuôn mặt đỏ bừng, lại sợ ảnh hưởng đến ấn tượng của mình trong lòng anh nên muốn ra sức giải thích, nhưng kiểu gì cũng không mở miệng thốt lời được.

Có nhân viên công tác ở bên cạnh trông thấy cảnh tượng này liền thầm cười cô gái này không biết tự lượng sức mình. Cô gái này không biết được mối quan hệ nào nhét vào đoàn phim, vào cũng không làm ăn gì, tâm tư toàn để đâu đâu, suốt ngày chỉ hỏi thăm nghe ngóng động thái của Hạ Vân Tỉnh, nên đã có người khó chịu với cô ta từ lâu.

Hạ Vân Tỉnh không muốn tốn nhiều lời, mở miệng hỏi: “Ai mời cô tới làm thợ trang điểm?”

Cô gái kia cầm ly nước trái cây trên tay, vội gật đầu: “Tôi được chế tác Trương đặc biệt mời đến.”

Có người bên cạnh nghe xong thì thẳng tay vả lại mặt cô: “Sao cô lại là thợ trang điểm, cô không phải trợ lý à?”

Cô gái kia và chế tác Trương là họ hàng xa, trông thấy chế tác Trương đăng bài tuyên truyền cho đoàn phim ở trong vòng bạn bè thì cô ta không kìm nén được, bèn đút rất nhiều tiền cho lần này, phải phí hết sức của chín trâu hai hổ mới khiến cho người ta đồng ý đưa vào.

Giờ bị vạch trần, cô ta hoảng hốt nhưng càng nhấn mạnh thân phận của mình: “Tôi được đặc biệt mời tới.”

Hình như Hạ Vân Tỉnh gật đầu, rồi sau đó nhìn thẳng về phía chế tác Trương ngồi ở đối diện anh. Từ khi bắt đầu đối phương luôn chú ý đến động thái bên này, không hiểu sao lòng thấy không yên.

Quả nhiên, ngay giây sau chế tác Trương nghe thấy Hạ Vân Tỉnh từ từ nói: “Sa thải cô ta ngay hôm nay, sau này không cần đến đâu.”

Xung quanh đột nhiên yên lặng, nín thở chờ phản ứng của chế tác Trương. Biên Lê cũng không ngờ Hạ Vân Tỉnh lại nói thế, chỉ nghiêng người liếc mắt nhìn anh.

Dáng vẻ nữ sinh cũng y như không thể tin nổi, hốc mắt gần như đỏ ngay lên.

“Có thể đồng ý không?” Hạ Vân Tỉnh hỏi lại, sắc mặt thờ ơ.

Trái lại là đạo diễn đã thấy hết mọi mặt của xã hội nên trước giờ luôn bình thản, lần này cũng chẳng ngăn cấm gì.

Vừa rồi chế tác Trương không kịp phản ứng, bây giờ mới kịp định thần lại, vội vàng gật đầu phụ họa: “À à à, được, hoàn toàn có thể.”

Những người khác có thể không biết nhưng chế tác Trương biết rất rõ. Lúc trước Hạ Vân Tỉnh giành được thế chủ động, mang tiền vào đoàn, không biết là đã tán thành hay nhất trí gì với tổng giám đốc Thẩm, nhưng nói tóm lại là đầu tư tương đối nhiều tiền vào.

“Tôi có thể hỏi rốt cuộc tôi đã làm gì sai rồi không?” Cô gái kia vẫn cứng đầu, nhưng không đợi được đáp lại thì ngay sau đấy đã bị chế tác Trương cắt ngang, bị kéo ngay đi.

Đây chỉ là chút náo loạn nhỏ nên nhà hàng xoay đã nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt.

Nhân viên công tác ở bên trong lòng vui như nở hoa, vì sao ư, đơn giản là Hạ Vân Tỉnh không thích người khác tiếp cận anh, giữ khoảng cách cho tốt thì người ra vẫn hiểu lễ phép, vẫn rất chuyên nghiệp, được chưa.

Biên Lê nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cảm thấy cách nhìn của cô đối với Hạ Vân Tỉnh lại thay đổi rồi.

“Sao lại nhìn anh như thế?” Hạ Vân Tỉnh chống khuỷu tay lên bàn, một tay đỡ bên mặt, tư thế biếng nhác, cứ nhìn cô như vậy.

“Nhìn anh… nhìn anh chơi bài lớn…” Biên Lê bắt ánh mắt của anh, không nén được mà mặt mày cong cong.

“Ồ?” Hạ Vân Tỉnh nhếch một bên lông mày, tìm kiếm dưới gầm bàn rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Biên Lê, vuốt ve một lát rồi gãi gãi trong lòng bàn tay cô, khẽ khàng mở miệng, âm cuối hơi cất cao: “Thế là có hài lòng không? Mèo con nhỏ của anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui