Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Biên Lê cảm giác như mình bị thần kinh rồi, chẳng được bao lâu đã đến sau cánh cửa để nghe tiếng động, thế nhưng cánh cửa nặng nề đã cản hết mọi âm thanh trong hành lang nên cô chẳng cảm nhận được chút động tĩnh gì ngoài cửa cả.

Khi cô lại sờ vào điện thoại lần nữa muốn hỏi xem Hạ Vân Tỉnh đến hay chưa, thì cánh cửa đã bị gõ hai tiếng không nặng không nhẹ. Khoảng cách ngừng vô cùng khớp nhau là điểm đặc biệt của Hạ Vân Tỉnh, không cần nghĩ cũng biết là anh.

Biên Lê ném điện thoại vào trong hốc ở đầu giường, vội vàng chạy đến chỗ huyền quan (*). Chạy đến nửa đường thì cô lại cảm thấy do dự, quay lại khoác cho mình một chiếc áo khoác mỏng, rồi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn tháo cái băng đô hình tai mèo trên đầu mình ra.

(*) Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy, chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách, nó khiến người ở ngoài không thể nhìn được vào phòng khách mà người ngồi trong nhà cũng cảm thấy an toàn, không mất đi sự riêng tư. Ngoài ra, khu vực này giảm những xung đột từ bên ngoài vào nhà, chống gió, chống bụi, đảm bảo cho phòng khách ấm áp và sạch sẽ.

Trái lại Hạ Vân Tỉnh cũng kiên nhẫn, sau một lần gõ thì cũng không có hành động gì tiếp nữa, cho cô đủ thời gian.

Biên Lê đặt tay lên nắm đấm cửa, những đốt ngón tay chạm lên tay nắm cửa lành lạnh làm sinh ra vẻ lạnh lẽo, ngay cả đầu trái tim cũng run rẩy. Nói ra thì bản thân cô cũng không biết sao tâm trạng mình lại thắt chặt một cách khó hiểu, xoắn xuýt thành một khối không tài nào tách ra được.

Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn một hồi, xác định hô hấp cũng mình bình ổn lại rồi mới khe khẽ xoay người, một tiếng “lạch cạch” của ổ khóa truyền đến, vừa nhanh vừa gọn.

Cánh cửa mở ra một khe hẹp, Hạ Vân Tỉnh đẩy nhẹ một cái rồi trực tiếp bước vào.

Chân dài của anh bước một bước, tiện thể đóng cửa lại, hơi nghiêng sâu người, liếc xéo Biên Lê đang nép mình ở một góc bên cạnh.

Chỉ một ánh mắt không nặng cũng không nhẹ thế này đã khiến kế hoạch và tất cả những lý luận mà Biên Lê đã nghĩ trước đó đổ sông đổ bể hết.

Cả người Hạ Vân Tỉnh mang theo khí lạnh của bên ngoài và cả khuôn mặt gầy cũng nhuốm hơi lạnh. Đường cong đẹp đẽ của xương hàm lại càng thêm gọn gẽ hơn trước.

Người đàn ông này, rõ ràng là càng trở nên quyến rũ hơn trong khoảng thời gian cô vắng mặt ấy.

“Không nhận ra anh à?” Anh chầm chậm mở miệng, nhưng lại là muốn xem Biên Lê cụp mắt trốn tránh anh được bao lâu.

Cô nàng từ sau khi vội vàng liếc anh mới nãy thì liền cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiếng nói quen thuộc vừa trong lại vừa sáng thêm điệu cười nhàn nhạt, Biên Lê cảm giác như lòng mình đều mềm nhũn cả ra.

Cô ngước mắt lên, Hạ Vân Tỉnh vẫn cứ nghiêng đầu như thế và ánh mắt cứ luôn khóa chặt cô, không biêt đã nhìn cô bao lâu rồi.

Biên Lê đi lên phía trước, ôm lấy anh, vùi mặt vào áo khoác của anh, ngửi hơi thở thanh mát mà cô thân thuộc, ồm ồm nói: “Anh nhìn thấy em chẳng kích động tí nào…”

Hạ Vân Tỉnh đặt đồ trong tay để xuống lối đi, ấn chặt cô, ghì chặt cô vào trong lòng, không đáp lại lời cô, cũng không để cho cô có cơ hội nói gì mà nắm ngay lấy cằm của cô, trực tiếp cúi người xuống rồi ngậm lấy cánh môi cô.

Lực của đầu ngón tay anh nắm lấy cằm cô rất chặt, đến nỗi Biên Lê bị đau mà thấp giọng kêu lên.

Biên Lê khẽ hé miệng, bất ngờ bị hơi thở anh vọt vào, đầu lưỡi lại bị cuốn lại rồi mút lấy.

Hôn vừa dứt, anh còn lưu lại vuốt ve, không muốn rời đi. Bờ môi mỏng dán chặt vào cô, cọ qua cọ lại, trầm giọng khàn khàn nói: “Không kích động? Thế bây giờ em cảm nhận được chưa?”

Vừa dứt lời, anh đã kéo bàn tay bé nhỏ của cô rồi nắm lấy nó phủ lên.

Mặt Biên Lê đỏ như trái cà chua bị rỉ nước, thoạt trông ngon miệng vô cùng.

Hạ Vân Tỉnh thấy thế, mà rõ là cô chỉ đứng đấy không hề có bất kỳ sự khiêu khích nào đã khiến anh có chút không chịu nổi: “Sao lại không kích động chứ? Anh nhớ em, nhớ đến phát điên đi được, nhớ dáng vẻ em ở trong lòng anh, nhớ dáng vẻ em và anh ở bên nhau, nhớ cả con người em, nhớ tất cả mọi thứ thuộc về em.”

Anh cắn một cái lên môi cô, rồi nói thêm một câu: “Vậy nên là, em có nhớ anh không, có giống như anh nhớ em thế này không?”

Biên Lê bị một loạt lời nói của anh làm cho kích thích đến độ những giọt máu trong từng mạch máu đều kêu gào run rẩy, giọng nói cô run run, khẽ nói: “Là anh nhớ cái kia của em… hay là nhớ con người em?”

“Tất cả.” Hạ Vân Tỉnh nói xong liền đặt tay lên áo khoác mỏng trên người cô, nhẹ nhàng sờ một cái, đầu ngón tay mảnh khảnh móc lấy cái đai lưng nhỏ của cô, khe khẽ cười một tiếng chứa vui sướng tột cùng, càng thêm nữa là sự chắc chắn tỏ tường: “Thực ra em không nói, anh cũng biết.”

“Bảo bối, em cũng rất nhớ (*) anh đúng không.”

(*) Trong tiếng Trung, từ “nhớ” và từ “muốn” đều là từ đồng âm, 想。

Giọng nói của anh chứa sự mê hoặc, âm cuối hơi cất cao lên và có cả chút phong lưu nữa. Biên Lê nhìn tình ý đọng lại giữa hàng mày của anh chỉ cảm thấy như đặc hơn nước đường bình thường, không thể hòa tan được.

Cô ôm chặt anh, nhỏ giọng ậm ừ, chậm rãi nhưng lại nghiêm túc mà đáp một tiếng: “Ừ.”

“Ăn mặc như thế này, lại hẹn anh ở đây, bảo bối của anh nhiệt tình quá.” Anh gọi bảo bối hết tiếng này đến tiếng anh rồi sau đó vùi vào trong cổ cô, hít một hơi thật sâu, nhất thời hô hấp lại càng nặng nề hơn, sau đấy thở hổn hển một tiếng đầy gợi cảm.

Hương thơm ngọt ngào của mùi dâu quyện với hương sữa mà chỉ có cô gái nhỏ mới có và rồi cuối cùng dấy lên là hương hoa hồng quyến rũ xộc vào mũi, vẩn vơ lượn quanh.

“Em đã xịt cái gì thế? Cố ý à? Khiêu khích anh ư? Hử?” Anh ném ra một loạt câu hỏi, như thể rằng thật sự không hiểu, như thể rằng nghi vấn.

Biên Lê thấy anh biết rõ còn cố hỏi bèn ngậm chặt miệng, không muốn trả lời.

Hạ Vân Tỉnh ghét sát vào tai cô rồi hôn. Cảm nhận của năm giác quan càng thêm khuếch đại.

Biên Lê đã nói muốn làm chủ quyền chủ động đùa bỡn, nhưng còn chưa bắt đầu thì đã bị bóp chết từ trong trứng. Cô đắm mình vào cơn sa lầy mà anh mang đến, không cách nào tự kiềm chế được.

Biên Lê chỉ biết yếu ớt phản bác lại, vòng veo mảnh bị anh giữ chặt, không thể động đậy: “Hạ Vân Tỉnh… sao anh lại nói nhiều như thế…”

Anh chậm chạp mở miệng, mang theo chút trêu chọc: “Bây giờ anh nói nhiều, lát nữa quyền nói nhiều giao lại cho em.”

Biên Lê không hiểu cho lắm: “Hử…?”

“Gọi nhiều tiếng lớn cũng không sao, anh thích.”

Biên Lê vừa xấu hổ, vừa bực tức, bèn nhéo anh một cái, cảm thấy hơn hai tháng không gặp Hạ Vân Tỉnh lại càng không bình thường hơn, nói đúng ra thì là càng… cợt nhả.

Hạ Vân Tỉnh không cho cô nhiều cơ hội do dự, hai người đã nhiều ngày không gặp nhau mà bây giờ anh nhìn thấy người anh nhung nhớ ngày đêm há có thể cùng video chống đỡ cho qua được.

Anh bế bổng cô lên, bước ra khỏi huyền quan, rẽ vào trong phòng ngủ rồi ném thẳng người vào trong tấm nệm bông mềm mại.

Mái tóc xoăn của Biên Lê vương rối xung quanh, nổi bật cả vùng tuyết trắng. Cô trở lên trở xuống mấy lần, đôi mắt hạnh trợn to, thoáng khó tin: “Không… không phải chứ, nhanh như thế sao, em…”

Cô còn chưa chuẩn bị xong là một chuyện, cái kiểu trạng thái hoàn toàn bị áp chế này thì lại là chuyện gì đây??

Hạ Vân Tỉnh đi lên liền vào ngay vấn đề chính, ánh mắt rực lửa rơi xuống bờ vai mơn mởn của cô, vòng eo thon thả lộ ra một nửa, bên trong lớp vải sa mỏng nhìn không được rõ lắm, nhưng mọi thứ đều xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn không thể nào diễn tả được.

Bàn tay rõ ràng của anh đặt lên cổ áo của chính mình, trực tiếp xé ngay ra, rồi quỳ một chân xuống đệm giường, hai tay chống lên bên thân cô, khẽ nhướng mày.

“Mới nãy em nói nhanh à? Thật ra nếu em thật sự muốn cảm nhận thì không phải là không thể.” Nói xong, anh còn thật sự nhẹ nhàng nở nụ cười: “Dù sao em cũng biết là anh hoàn toàn không có sức chống cự với em mà.”

Biên Lê vừa bực vừa buồn cười, liền giơ chân đá anh một phát.

Trình độ công thủ của Hạ Vân Tỉnh vốn là thâm tàng bất lộ, giờ khắc này đạn đã lên nòng nên sức tấn công đặc biệt mạnh mẽ.

Anh tóm lấy hốc chân đang lộn xộn của cô: “Làm loạn cái gì, anh lập tức đến ngay đây.”

“Ấy ấy ấy!! Đợi đợi đã!!...” Biên Lê thấy Hạ Vân Tỉnh lại ập xuống lần nữa liền vội chặn anh lại, hai tay đỡ lấy bờ vai rộng của anh.

Hạ Vân Tỉnh kéo ngay áo khoác của cô ra, khi nhìn thấy phong cảnh ở bên trong thì đôi mắt đen láy sâu thẳm không thôi, lộ ra ánh sáng mà Biên Lê quen thuộc.

Anh nhếch một bên lông mày, giọng điệu chậm chậm, cử động trong tay vẫn không ngừng, thản nhiên bảo: “Em nói đi.”

Quỷ cũng có thể nhìn ra anh lúc này đang lơ đễnh, Biên Lê dùng chút lực muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng hiểu sao sức lực Hạ Vân Tỉnh rất lớn, cô đẩy anh cả buổi cũng không được, đành phải thốt lên: “Ôi, anh cầm giúp em cái đồ kia tới với.

“Đồ gì?” Ý tứ trong mắt anh rất sâu rồi nhanh chóng bồi thêm câu: “Trong khách sạn có cái gì?”

“...” Biên Lê nhất thời không nói nên lời, hừ hừ hai tiếng: “Em xem thường anh.”

Tận dụng khoảng trống trong lúc nói chuyện, Biên Lê thò một tay trống ra cầm chiếc băng đô tai mèo vừa mới cởi ở trên tủ đầu giường lên.

Hạ Vân Tỉnh nhìn thấy thứ trong tay cô, ngay lập tức liên hệ với cái mà cô đang mặc trên người.

Biên Lê nóng bừng cả mắt, cảm giác cả người như bị ánh mắt trời rọi xuống gay gắt, hơi nóng chiếu thẳng chứ không hề có bất kỳ sự ngăn trở nào, mạnh như chẻ tre.

Đợi cô chầm chậm đeo vào xong, yết hầu của Hạ Vân Tỉnh đã cuộn lên cuộn xuống, tiếng nói khàn khàn đặc quánh không tản ra được.

“Bảo bối nhỏ bé của anh học cái hư rồi.” Anh lại ôm lấy cô, nói tiếp: “Nhưng mà, anh rất thích.”

Cả hai đã quá lâu không gặp nhau thế nên sự xâm nhập rõ hơn bao giờ hết.

Chăn giường bị mở ra, hơi nóng bốc lên và trong không khí vởn ra toàn những mùi hương không rõ, hơi thở rối loạn, quấn quýt vào nhau.

“Em mua những cái này ở đâu thế, hử?”

Âm cuối của anh xuôi theo hành động của anh, đều nặng ở phía âm cuối cùng, móc lấy trái tim của người ta.

Biên Lê nhắm chặt hai mắt, cô bị quần áo bằng ren bịt lấy hai mắt, giờ khắc này chẳng nhìn thấy được cái gì cả, chỉ nghe được giọng nói của anh: “Mấy cái gì chứ…”

Hạ Vân Tỉnh véo cái tai mèo của cô rồi lại sờ đến cái đuôi mèo: “Em nói xem.”

Biên Lê hậm hậm hừ hừ, tự cắn tay mình chứ không trả lời.

“Nói đi.”

Cảm nhận được độ ấm như núi lửa phun trào, cùng với sự trừng phạt nặng tăng lên, Biên Lê khe khẽ nức nở, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, thoạt trông như đứa trẻ đáng thương không có nơi để về, cô mang theo tiếng khóc nức nở trách cứ kẻ cầm đầu: “Không muốn nói chính là không muốn nói, đồ thối tha nhà anh!!”

Rõ rành rành ra rằng không nên tranh chấp với Hạ Vân Tỉnh về vấn đề này.

Vì một câu nói kia của Biên Lê mà Hạ Vân Tỉnh đã trực tiếp dùng hành động để chứng minh mình thối tha ra sao.

Trằn trọc mấy trận rồi sau khi dọn dẹp xong thì cả hai người đều có chút mệt mỏi.

Nhưng dù sao đã lâu không thấy nhau nên lúc yên lặng thì vẫn nói ra những điều từ tận đáy lòng.

“Sao mới nãy anh đến muộn như thế?” Anh đến trễ gần một giờ so với thời gian mà hai người hẹn, nên sau đấy Biên Lê có hơi sốt ruột chờ mong.

“Tiện đường mua cho em chút đồ ngọt.”

Ở huyền quan có cái túi khi mới vào cửa anh đã để lại, bên trên in hoa tự mà Biên Lê quen vô cùng, đấy là thương hiệu nổi tiếng nhất nhì trong khu chợ thị.

Cô mới từ trong phòng tắm đi ra, sau khi phát hiện thấy thì liền kích động hôn anh một hồi, rồi một hơi chén sạch những chiếc bánh pudding nhỏ.

“Thế à.” Biên Lê còn tưởng anh từ sân bay đến đây bị hoãn lại hoặc là xảy ra chuyện gì, nên khi không đợi được anh thì quả thực là đã lo mất một hồi.

Lại chẳng nghĩ đến rằng hóa ra Hạ Vân Tỉnh đi mua đồ ngọt cho cô rồi.

Trong không khí vẩn lên chút ngọt ngào, người sờ thì không thấy nhưng lại thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Biên Lê nằm nửa người trên ghế sofa, bắt đầu móc lấy ngón tay Hạ Vân Tỉnh để nghịch.

“Nói với anh việc này, năm nay em được mời đến cuộc họp thường niên của công ty đấy.”

“Ồ thế ư, chúc mừng em.” Hạ Vân Tỉnh có chút ấn tượng với cái cuộc họp thường niên này, nhưng trừ lần đầu tiên được mời ra rồi sau khi anh đi một chuyến thấy nhàm chán, thì những lần của các năm sau đó anh lại nhận được thư mời nhưng không đến nữa.

Sau khi được khen thì rõ ràng là Biên Lê rất vui, trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tràn đầy sự vui sướng. Cô thích đem tất cả hiện lên trên mặt, một cô gái tươi tắn thế này thật sự là khiến cho con người ta đều sẵn sàng dâng tim đến cho cô, cam tâm tình nguyện.

“Không có gì đáng khen cả, chỉ là em muốn…” Cô hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Hỏi anh xem, đến lúc ấy anh có đi hay không?

“Vẫn chưa biết rõ lịch trình của anh lắm.” Hạ Vân Tỉnh khéo léo từ chối.

Biên Lê cũng không nghĩ nhiều: “Không đi cũng được, vốn muốn kéo anh đi xem xem nên mặc quần áo gì, thế thì thôi vậy.”

Mí mắt Hạ Vân Tỉnh giật lên, sự chú ý đều bị từ “quần áo” trong lời của cô thu hút.

Nhưng không đợi anh hỏi được, Biên Lê đã bắt đầu một vòng chủ đề mới.

“Anh Vân Tỉnh, anh hát cho em nghe một bài đi.”

Hạ Vân Tỉnh khép hờ mắt, cả người lười biếng, nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì nhiều.

“Anh có biết anh thế này rất giống trai đểu không hả?”

“Hử?”

“Vô tâm vô tính, anh còn chẳng muốn nghe em nói!”

“Sao, em còn muốn nữa à?”

“…”

Biên Lê hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó tự mình cách xa anh ra.

Hạ Vân Tỉnh duỗi tay kéo người trở lại, giữ chặt lấy cô, để cô lắng nghe nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của mình.

Cả hai người cùng chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi, yên tĩnh một bề, cũng không biết đã qua bao lâu thì Biên Lê nghe thấy anh chầm chập mở miệng.

“Đợi nào, nhanh lắm, anh sẽ hát cho em nghe.”

Lần này Hạ Vân Tỉnh trở về, trong tương lai sắp tới sẽ không có lịch trình ở nước ngoài dài như thế nữa.

Công tác chuẩn bị cho buổi concert cá nhân đang trong giai đoạn cuối, giai đoạn hiện giờ là đang dự mở bán vé vào cửa. Người hâm mộ đã đợi anh lâu như thế, nên âm vang đương nhiên là rất nhiệt tình. Trong một khoảng thời gian ngắn, trên mang đều toàn là thông tin sốt dẻo về việc khó có được một vé concert.

Gemini cũng thừa thắng xông lên, chuẩn bị cho lần comeback nữa trong thời gian tiếp theo, hệt như một con quay cao tốc vậy. Không chỉ là thu âm ca khúc mới tiếp theo mà cuối năm Biên Lê còn muốn cùng nhóm tham gia ghi hình sân khấu đón năm mới trên đài Kiwi lần nữa, một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có.

Vẫn may có đèn Khổng Minh dẫn lối chỉ đường của cuộc họp thường niên của công ty nên Biên Lê ngoài việc luyện tập bận rộn thì vẫn luôn mong ngóng nó.

Sau lễ Giáng Sinh, cuộc họp thường niên của công ty được tổ chức hoành tráng ở ngay tại sảnh tầng ba của công ty, nơi này đồ đạc đầy đủ, không gian rộng lớn đủ để chịu được cả đội hình của cuộc họp hằng năm, nên hầu như năm nào công ty cũng bố trí địa điểm ở đây.

Lúc đầu Biên Lê nghe thấy lời của Hạ Vân Tỉnh cứ nghĩ anh sẽ không đến tham gia, nên một lòng muốn cạnh tranh giải thưởng lớn về trang phục kia, nhưng kỳ quặc thế thì mặc sao.

Cho nên khi cô nhập trận, còn chưa ngồi được xuống đã nghe thấy những tiếng bàn luận xung quanh, ngước mắt lên liền thấy ba bóng dáng cao lớn đều tăm tắp ở hội trường, liền sững sờ ngay tại chỗ.

Không chỉ Hạ Vân Tỉnh mà hai vị ACE khác cũng tới.

Nhìn bọn họ đồng loạt tây trang đen nhánh, hiện ra vóc người mảnh khảnh cao cao thì Biên Lê nhỏ giọng mắng đồ đàn ông chó.

Trái lại bọn cô mặc chẳng khác gì cún con, ba con người Gemini hoàn toàn đảo ngược.

Đặc biệt là Biên Lê, còn mặc một bộ đồ khủng long xanh mơn mởn, mặc vào cái là căng phồng ra, đến ngồi xuống cũng phải chiếm hẳn hai chỗ. Thời điểm quan trọng muốn hít thở thì cũng chỉ hở ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật ở trong, trông vừa khôi hài vừa ngây ngô.

Khi ánh mắt Hạ Vân Tỉnh xuyên qua đám người bắn thẳng tới, thì cô cảm nhận được rõ ràng cái ý cười lọt ra trong ánh mắt ấy.

Cô âm thầm oán than, không muốn để ý đến anh.

Đại Hùng nhiệt tình gọi Lý Ca tới ngồi cùng, vậy nên ACE và Gemini cũng ngồi chung một bàn.

Lúc Ninh Tiết Sơ nhìn thấy Biên Lê ăn mặc thành thế này, cảm thấy rất buồn cười bèn lôi di động ra chụp ảnh liên tục. Biên Lê không ngăn được anh ta liền vội vàng đứng dậy đánh anh ta một cách điên cuồng.

Điên rồ náo loạn một hồi thì Biên Lê cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của nghệ sĩ mấy bàn xung quanh đang nhìn về phía mình, trong sự gan dạ trực tiếp lại giấu sự muốn nói mơ hồ.

Biên Lê chỉ loáng thoáng nghe được vài từ, đại loại mất từ như “hotsearch” “khách sạn” “ACE” “Gemini”. Nhớ tới mấy chuyện khi trước, Biên Lê không chỏi hơi chột dạ.

Trong lòng Biên Lê lộp bộp một tiếng, nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh đang ngồi cạnh Ninh Tiết Sơ. Anh không nói gì nhưng đối mắt lại khiến cô an tâm bình tĩnh một cách vô hình.

Tất cả mọi thứ đều có anh ở đây.

Sau khi tâm tình khó lắm mới ổn định được thì Biên Lê lập tức nhận ra sắc mặt Đại Hùng rất kém, cùng với mây đen ùn ùn còn có cả Lý Ca.

Đại Hùng cố đè thấp giọng, không để người ta nghe thấy tâm trạng bực tức mà bản thân đang đè nén đến đỉnh điểm, nhìn về phía Nguyễn Tương Nghi: “Rốt cuộc là cái chuyện gì đây?”

Lý Ca không khéo được như vậy, mà trực diện nói: “Hà Hú Dĩ, tốt nhất cái này là hiểu lầm.”

Biên Lê trố mắt một chốc, cô vỗn sẵn sàng tiếp nhận bão tố rửa tội nhưng kết quả lại được báo rằng thật ra nhân vật chính không phải là cô?

Thế nhưng không phải cô thì cũng là người trong nhóm, nên Biên Lê không khỏi lo lắng.

Cô liếc nhìn Nguyễn Tương Nghi đang nhíu chặt mày, tiến đến nắm tay cô ấy: “Nguyễn Nguyễn, vậy nên là chuyện gì thế? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Tương Nghi vuốt màn hình vài cái, rồi đưa điện thoại cho Biên Lê xem, mấp máy môi: “Không phải chuyện lớn gì, truyền thông cắt câu lấy nghĩ thôi… ôi… chị nói không ổn, lần này Đại Hùng chắc sẽ thật sự đập chết chị mất, chắc anh ấy cuối năm không lấy được tiền thưởng mất.”

Biên Lê thầm nghĩ chuyện gì có thể khiến Đại Hùng cũng bị mất tiền thưởng cuối năm chứ.

Ôm cái suy nghĩ này, cô liếc hotsearch trên điện thoại một cái, sau đó thì gần như là hóa đá trong gió.

Mục bùng nổ trên đầu của hotsearch là:

[Hà Hú Dĩ và Nguyễn Tương Nghi cũng hạnh phúc ở chung khách sạn hai ngày một đêm, phải chăng là sắp có chuyện tốt?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui