Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Mẹ Biên nhìn bài đăng Weibo, cười toe toét.

Thằng bé này trông thì lạnh lùng, thế nhưng người quả thật cũng coi như có lòng!

Xem kìa, xem kìa, 50000 album.

Có thể diện biết nhường nào!

Chính bản thân bà đây còn không nỡ bỏ tiền mua 5 cái album đâu!

Với thân phận fan mama mới chỉ nhìn con số này thôi, thì cũng thấy đủ mở cờ trong bụng rồi.

Lúc hai người Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh xuống nhà, không thể tính là sớm mà cũng không xem là muộn. Bố Biên ăn sáng xong đã thong thả tản bộ tới công ty, mẹ Biên thì bởi vì trong trường có ngày nghỉ, vừa hay giờ bà phải lên lớp cũng ít, phần lớn thời gian đều ở nhà.

Kể từ lúc hai người đi xuống lầu, đi thẳng ngồi vào trước bàn ăn, vẫn luôn tiếp nhận ánh mắt thanh tẩy yêu thương từ mẹ Biên.

"Ái chà chà, cuối cùng cũng đã xuống đây rồi, mau đến ăn sáng đi."

Biên Lê có chút mù mờ, chột dạ sờ cổ mình một cái, trong lòng thầm nghĩ, chắc là che kín đáo rồi ha.

Khi cô bước xuống thì đã xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trước gương để đảm bảo không có chút sơ hở nào. Vào lúc cần thiết, cô còn để Hạ Vân Tỉnh kiểm tra giúp cô.

Biên Lê âm thầm tự cổ vũ cho bản thân, ngước mắt nhìn sang mẹ Biên, kết quả phát hiện ra, bà vẫn mang ánh mắt yêu thương kia, ánh mắt vừa vui mừng vừa như nhìn thấu tất cả, giống như đã biết trước bí mật nhỏ của ba người vậy.

Biên Lê nhìn sang Hạ Vân Tỉnh ngồi kế bên bình chân như vại, đối phương nhận được ánh mắt nghi ngờ của cô, cũng khẽ lắc đầu.

Biên Lệ lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: "Mẹ, mặt con dính cái gì hả?"

Mẹ Biên cười tủm tỉm, bày đồ ăn cho hai người xong: "Làm gì có, không dính gì hết, nhưng ngược lại là có dính phúc đấy.”

"... Là sao ạ?" Biên Lê có chút mù mịt, nhưng vào ngay lúc này, bà lại rót một ly sữa cho Hạ Vân Tỉnh rồi đặt ở trước mặt anh.

Mẹ Biên nói: "Hot search ngày nào cũng là con, mẹ đây chỉ nhìn mấy thứ khen con gái cưng của mình thôi thì tâm trạng đã lâng lâng rồi.

Nói xong, mẹ Biên nhìn nhìn Hạ Vân Tỉnh: "Vân Tỉnh, vợ chồng son các con cứ ăn từ từ, bác gái lên lầu thu dọn đồ đạc."

Mẹ Biên gọi "Vợ chồng son" vô cùng tự nhiên, giọng điệu ấy thuần thục tựa như đã gọi qua vô số lần. Biên Lê nghe xong suýt chút nữa đã mắc nghẹn.

Nhìn bóng dáng mẹ Biên biến mất trên cầu thang xoắn ốc, Biên Lê quay đầu sang, dùng cánh tay oán giận Hạ Vân Tỉnh: "Anh chắc chắn đã dọn thùng rác xong rồi chứ?"

"Ừ." Hạ Vân Tỉnh đáp lại một tiếng, sau đó thừa dịp cô không đề phòng, cướp mất miếng nấm trong đĩa của cô.

Biên Lê sững sờ nhìn anh chằm chằm: "Trong ba giây, trả lại cho người ta."

Hạ Vân Tỉnh liếc mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười: "Dùng luôn cả từ "người ta" hả?"

"Không phải em không thích ăn cái này à?"

Biên Lê vô cùng kinh ngạc, tại sao anh lại biết rõ về chuyện này, đồng thời cũng phản bác rất nhanh. "Không thích là một chuyện, nhưng nhất định phải đặt trong đĩa của em nha."

"Ngang ngược vậy sao?" Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, trực tiếp hỏi ngược lại. Ngôn Tình Sủng

Nhưng anh cũng chỉ hỏi vậy thôi, chứ vẫn trả lại nấm cho cô gái nhỏ.

"Em đã từng có rất nhiều thời điểm ngang ngược, anh cũng đâu phải chưa thấy bao giờ." Biên Lê khều khều miếng nấm nướng trong đĩa của mình, cười tủm tỉm.

"Vậy thì đúng là anh từng thấy rồi." Hạ Vân Tỉnh nâng nửa cánh tay lên, lười nhác gác ra phía sau Biên Lê, không nhanh không chậm nói: "Có rất nhiều lúc, bám lấy anh không buông."

Động tác xiên miếng nấm của Biên Lê hơi chậm lại, liếc mắt nhìn anh đầy hung tợn.

Lần này Hạ Vân Tỉnh thật sự đã bật cười thành tiếng.

"Thì ra mẹ em cũng biết xem hot search trên Weibo, thần kỳ ghê." Động tác cắn miếng trứng của Biên Lê dừng lại, hai bên quai hàm căng phồng, tán gẫu câu được câu mất với Hạ Vân Tỉnh.

Mẹ ruột của Hạ Vân Tỉnh cũng thích xem, anh thấu hiểu cực kỳ sâu sắc về điểm này.

Những ngày này vừa sợ hãi vừa phấn khích, bà ấy luôn gửi cho anh đủ kiểu ảnh liên qan tới hai người ở trên Weibo.

Biên Lê ngẫm nghĩ rồi trực tiếp bấm mở Weibo. Trên hot search có cô hay không là một chuyện, ngày ngày lướt xem tin tức theo thông lệ thì lại là một chuyện khác.

Dù sao thì bản chất của con gái cũng là thích hóng chuyện, thiếu mấy vụ tai tiếng thì tuyệt đối mất đi không ít niềm vui.

Cô tùy ý lướt xem bên bảng hot search, phát hiện dòng tin lại được cập nhật.

Hiện tại đang đứng hàng đầu chính là…

[Hạ Vân Tỉnh thần bí X đã lật bài!]

Mặc dù trong lòng Biên Lê cũng đã sớm có sự chuẩn bị, cũng đã biết được sự việc này vào tối hôm qua, nhưng bây giờ nhìn thấy sự thật này đang nằm chễm chệ ở vị trí hot search đầu tiên thì cô vẫn cảm thấy hơi ngây người.

Quả thật lúc trước từng có fan đoán được, cũng từng đào bới về tài khoản đó, nhưng những người chú ý tới khía cạnh này chỉ có rất ít người cùng với fan CP ruột theo dõi tới cả hai người, nhìn từ phạm vi truyền bá thì thật ra cũng không rộng.

Biên Lê nghĩ đến điều này, len lén nhìn trộm Hạ Vân Tỉnh ở kế bên rồi nhấp vào trong.

Hóa ra tối hôm qua anh tự mình đăng một bài Weibo, lại còn mua nhiều album của cô như vậy luôn sao???

Fans lại đi khống bình (*) hết toàn bộ khu vực, không cho người qua đường có cơ hội nói thêm một câu nào.

(*)Khống bình/控评: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị bôi đen thì trạm phản hắc/fan sẽ lên bình luận đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc sau đó fandom sẽ vào đẩy bình luận đó lên top và ẩn những bình luận tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.

"Hôm nay tôi lại gào bể cổ họng đây! A a a a mẹ ơi con ship thành công rồi!!"

"Hu hu hu hu cưng chiều quá à, mọi người có xem độ đập tiền của đại gia kia không, Hạ Vân Tỉnh im hơi lặng tiếng đạp cả khu mỏ luôn á!"

"Mẹ nó, Hạ Vân Tỉnh, tôi muốn thoát fan của anh!"

"Lầu trên cô thoát fan đi nha, phí bản quyền của anh tôi đụng vào là phỏng tay, phát hành bài hát chính là sự bảo đảm, thiếu mợ thì chợ vẫn đông, mau thoát fan đi, chẳng cần tới loại fan như cô."

"Đồng ý, chị dâu là Phì Phì chứ có phải là người khác đâu. Tính cách này của anh tôi chính là thà cưới cún cũng không cưới cô đâu!"

"Anh trai chỉ lẳng lặng đập tiền, không giữ lại bóng dáng trên giang hồ, chỉ để lại một áng mây!"

"Hot search nhiều ngày như thế này, tôi tưởng tôi chết lặng rồi chứ! Nhưng mà không phải! Anh tôi vỗ bôm bốp vào mặt tôi vô số lần! Chẳng phải tôi sủa là được rồi sao! Gâu! Gâu!"

"Đột nhiên nhớ lại livestream lúc Phì Phì ăn uống ngày trước, nói là hàng xóm cho cô rất nhiều món ngon. Nhưng rồi hai ngày nay nói là ký túc xá của hai người ở sát vách nhau, tôi đã phát hiện được gì rồi??"

"Còn nhớ lúc trước anh tôi sửa tên Weibo không, mặc dù ngày hôm sau bị công ty cưỡng ép sửa lại, nhưng mà tôi đã chụp được hình! L là Phì Phì, y là anh tôi, ly còn có thể hiểu là love you, bí bí mật mật, thật sự không thể là ai khác! [Mời kiểm tra xem hình ảnh]"

"Anh mình đúng là đồ đàn ông khốn kiếp, tối hôm qua lại đăng Weibo trễ như này luôn?? Hử?? Trước đó đã làm gì chứ?? Phì Phì, cô vẫn ổn chứ! Nhìn thấy thì kêu lên một tiếng nha!!"

Biên Lê lướt nhanh xem hết những lời nịnh hót của mọi người, có chút lúng túng, nhưng phần nhiều là thấy thích thú.

"Này, tối hôm qua anh đăng bài Weibo kia... là có ý gì hả?"

"Thì chính là cái ý mà em hiểu đó." Hạ Vân Tỉnh đã ăn no, dùng một tay chống nửa khuôn mặt, xoay người lại liếc nhìn cô: "Chẳng phải muốn ngang ngược sao?"

Anh chậm rãi lên tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Làm thế này thì mới đáng mặt tiểu bá vương* của anh."

*Bá Vương; kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán)

"Tiểu bá vương" dưới cái nhìn chăm chú của anh, khuôn mặt... đỏ lựng!

Biên Lê cũng nhanh chóng ăn xong, cuộn chân lại ngồi trên ghế, thoải mái thích ý muốn chết đi được.

"Tiếp theo có phải sẽ rất bận rộn không, chúng ta móc ngoéo, cho dù có bận bịu tới cỡ nào, anh cũng phải nhớ đến em." Biên Lê đi loanh quanh ở bên cạnh Hạ Vân Tỉnh, chìa ngón út ra, móc ngoéo với anh.

Hạ Vân Tỉnh móc ngón tay cô: "Yêu cầu của em thấp như này thôi sao?"

Đây là chuyện đương nhiên mà.

Sau đó, anh ghé vào bên tai cô, nói rõ ràng hết tất thảy những lời sau này anh sẽ nhớ cô như thế nào.

Ừm, lời âu yếm.

À không phải -- Là lời nói cợt nhả.

Ở chỗ cầu thang xoắn ốc vang lên tiếng bước chân cộp cộp, đoán chừng mẹ Biên đã dọn dẹp trên lầu xong xuôi, đang chậm rãi đi xuống.

"Mẹ ơi, hai đứa con ăn xong rồi, lát nữa sẽ giúp mẹ rửa bát."

Mẹ Biên từ chối không chút nể nang: "Có máy rửa bát, không cần tới con, nói thật thì mẹ thật sự không dám để con rửa bát."

Lòng tốt của Biên Lê bị cự tuyệt, còn chưa bắt đầu phản bác thì đã nghe mẹ Biên lại nói thêm một câu: "Vân Tỉnh à, sao cái gối của con lại giặt rồi, đã vậy lại còn ướt, bác bỏ vào máy sấy để sấy rồi."

Hạ Vân Tỉnh bất ngờ bị điểm danh khi còn chưa kịp đề phòng, hiếm khi ngẩn người trong chớp mắt.

Nhìn thấy cô gái nhỏ lộ ra nụ cười gian xảo, ánh mắt vô cùng khiêu khích, anh hắng giọng một cái: “Có hơi mùi, cháu tiện tay giặt luôn.”

Mẹ Biên vẫn còn đang tự thắc mắc: “Cũng đúng nhỉ, bác lấy cái gối này từ phòng Phì Phì đấy, chắc là hơi có mùi rồi.”

Lúc này, chỉ có Biên Lê biết vì sao nó lại có mùi.

Cô nhíu hàng lông mày thanh tú, sau đó không thương cũng chẳng dịu dàng chút nào, hung hãn đạp mạnh vào chân hvt.

Thời gian thấm thoát như đưa thoi, bỏ lại mùa đông âm u, lướt qua mùa xuân ấm áp, giữa hè một năm nữa lại đến.

Biên Lê cũng nghênh đón mùa tốt nghiệp ở học viện điện ảnh Thịnh Minh.

Trước lễ tốt nghiệp, cô phải làm bài thi chuẩn bị tốt nghiệp. Bởi vì yêu cầu của chuyên ngành, tác phẩm tốt nghiệp trên màn ảnh của cô có thể thay thế bằng các bộ phim điện ảnh và truyền hình mà cô đã từng đóng, nhưng vẫn phải tham gia thi lý thuyết.

Bây giờ, cô lại bận bịu thức đêm giống như trước kia vậy. Nhưng chỉ làm như vậy còn chưa đủ, nhớ lại lúc ban đầu, Hạ Vân Tỉnh giúp cô giành được sự hào phóng trong số tiền thưởng đặc biệt của công ty trong một lần duy nhất, Biên Lê cảm thấy bây giờ là thời điểm lại phải triệu hồi anh một lần nữa.

Dạo này Hạ Vân Tỉnh không có lịch trình đi nước ngoài, hai người có thể gặp nhau ở ký túc xá.

[Ngủ cho đến khi]: Này, hôm nay khi nào anh mới về thế?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Cục cưng à, anh đang ở công ty, tối về.

[Ngủ cho đến khi]: Ồ.

[Tự nhiên tỉnh giấc]:? Nhớ anh à?

[Ngủ cho đến khi]: Cũng coi như là thế...?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: [Cũng coi như là thế] là sao?

[Ngủ cho đến khi]: Ha ha ha, là đề tài của em nhớ anh rồi, hơi hơi có xíu xiu.

[Tự nhiên tỉnh giấc]:.

[Ngủ cho đến khi]: Em thật sự có nhiều đề không biết làm lắm, anh dạy em đi mà!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Anh không làm chuyện không có báo đáp.

[Ngủ cho đến khi]: Vậy đợi anh về, thì thơm thơm anh hai cái nhé.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Không đủ.

Biên Lê:...

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đến mức sắp làm nó thủng một lỗ rồi.

Nhưng chuyện làm bài thi tốt nghiệp quan trọng như vậy, nếu như bị truyền thông đăng lên mạng thì cô không sống nổi mất.

Biên Lê suy xét một hồi lâu, cân nhắc một chút, cảm thấy sự nghiệp học hành vẫn quan trọng hơn.

Trước sự nghiệp học hành, hết thảy những thứ khác đều là áng mây trôi hư vô mờ mịt!

[Ngủ cho đến khi]: Vậy thì ý định tuần trước của anh… Em nói rõ trước nhé, phải chờ em có kết quả thi đã!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ừ

Biên Lê khịt mũi hai tiếng, nhìn một đống ghi chép phải học tập. Ghi chép và các ý chính là cô mượn của các anh chị khóa trước ở Thịnh Điện, nhưng đều chỉ là đề thi từ năm ngoái. Biên Lê có hơi không nhìn nổi, cô gặm rất lâu, cũng không gặm ra hoa được.

Học thì cũng vẫn phải học, chỉ là không biết thuộc được bao nhiêu.

Trong tiềm thức, cô vẫn muốn ỷ lại vào Hạ Vân Tỉnh, lại cho cô thêm một bất ngờ khác.

Nếu nhận được cái gật đầu đồng ý của Hạ Vân Tỉnh, cô cũng không cưỡng ép mình nữa, nằm liu riu ở trên giường, nghĩ rằng nghỉ một chốc một lát, ai ngờ, chẳng bao lâu sau cô đã ngủ mê mệt.

Khi Biên Lê mơ màng hồ đồ tỉnh lại, liếc xem giờ trên điện thoại di động, vẫn còn là buổi chiều. Nhớ lúc nãy Hạ Vân Tỉnh nói buổi tối mới về, Biên Lê suy xét một phen, quyết định lên livestream, trò chuyện một chút với mọi người đi.

Nếu không phải livestream ăn thì Biên Lê sẽ phát livestream trên Weibo.

Mấy tháng qua, cô có thêm không ít fans, lượng tương tác cũng nhiều, so sánh với livestream trên Raccoon Livestream thì Biên Lê vẫn có nhiều fans tụ tập trên Weibo hơn.

Mới vừa phát livestream thì đã có rất nhiều fans đang online tràn vào.

"A a a a a Phì Phì của tui, mẹ yêu con!"

"Có phải lại chuẩn bị phải thi rồi không? Ha ha ha, cười chết mất."

"Căng thẳng là rụng một nắm tóc đó nha, ngày ngày học tập cũng đừng thức khuya quá nhé, sẽ hói đầu đó nha~"

Đây là lần đầu tiên Biên Lê livestream trên Weibo, có rất nhiều nút ấn và thao tác cô vẫn chưa hiểu lắm, vì vậy cô làm ra không ít chê cười.

Sau khi fans xem livestream dạy cô khàn cả giọng xong, Biên Lê mới cười hì hì ngồi xuống, trò chuyện giết thời gian với mọi người.

"Mọi người ngủ luôn ở trong Weibo à? Mình vừa mới phát một lát mà rất nhiều người đã chạy tới đây rồi, tác dụng đặc biệt đó, mình suýt thì xỉu luôn á."

Trong màn hình lại là một trận kêu gào ầm ĩ.

Trò chuyện một lát, Biên Lê thấy hơi lạnh. Bởi vì đang chính giữa hè, trời oi bức nên Biên Lê bật điều hòa rất thấp, cô lại đang mặc áo mỏng mùa hè, điều hòa chạy đến bây giờ, cả người cũng lạnh như băng.

Cô tăng nhiệt độ của điều hòa, sau đó lên tiếng chào mọi người đang bình luận: "Các đồng chí, chờ mình một lát nha, mình đi lấy cái áo sơ-mi để mặc thêm vào, lạnh quá!"

Suy nghĩ một hồi, Biên Lê lại bổ sung thêm một câu.

"À đúng rồi, tiện thể lấy gậy tự sướng tới, không phải mọi người chê góc độ không chuẩn sao, chờ mình nhé, mình quay lại nhanh thôi!"

Fans xem livestream đều rất ngoan, bày tỏ sẽ ngoan ngoãn chờ đợi.

Chỉ có điều, chắc là Biên Lê mắc ở khâu nào rồi, một lúc lâu sau cũng chưa quay lại.

Mọi người đang bình luận ở livestream dứt khoát bắt đầu tán dóc với nhau.

"Đám bạn già ơi, mọi người nhìn căn phòng này một chút đi! Ấm áp! Vui vẻ!"

"Đúng rồi! Cái ghế cũng lộ ra gu thẩm mỹ đặc biệt! Tôi thích!"

"Mở một nửa túi khoai tây chiên, Phì Phì thích nhãn hiệu này cỡ nào chứ."

"Đúng là nhiều kẹo dẻo thật đấy, chất thành núi luôn."

"Này, nghe nói sát vách chính là ACE đó, từ góc độ livestream này tôi có thể nhìn thấy ban công luôn nha."

"Nói đến ban công... Đợi một chút, sao cứ có cảm giác trên ban công có bóng người ấy nhỉ?"

"Á á á á, cậu đừng dọa người vào lúc này!"

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong cơn mưa bình luận đều tập trung vào thứ được gọi là bóng người trên ban công.

Chỉ thấy cánh cửa sổ sát đất trên ban công từ từ được đẩy ra, đập vào mắt chính là bàn tay có khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc.

Ngay sau đó, một cặp chân dài bước vào. Hướng lên trên là khung xương mảnh khảnh và đường cong cằm đẹp tuyệt vời.

Mọi người nín thở, sau đó nhìn thấy——

Nửa bên gò má trắng lạnh như ánh trăng, tuấn tú muốn xỉu.

Mọi người:?????

Sao nhìn người này quen vậy nhỉ?

Khí chất trong trẻo tự có và trẻ trung đang ép tới gần, người nọ đưa mắt thăm dò nhìn vào trong phòng.

Một giây tiếp theo, mọi người nhìn thấy———

Người đến, hờ hững liếc một cái về phía màn hình bên này.

Người có thể nín thở và giữ bình tĩnh khá hơn nữa cũng phải bùng nổ.

A a a a a a a a a!!

Người lạ này không phải là Hạ! Vân!! Tỉnh!!! Sao!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui