Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Nhưng Biên Lê vẫn luôn không sợ chết, khóe miệng cong lên thành một độ cung ngọt ngào, vô cùng mê người: “Sao bây giờ anh lại vào đây được thế?”

Hạ Vân Tỉnh đạp cửa đi thẳng vào trong, đôi mắt đen như mực chứa một ngọn lửa cháy hừng hực.

Đồng phục học sinh của Biên Lê có màu trắng và xanh nước biển, đường may tinh xảo, mỗi một phần trên bộ đồ đều được đo đạc làm riêng theo yêu cầu của người mặc, chỗ nên rộng thì làm rộng, chỗ cần nhỏ thì bóp chặt lại, vừa vặn với người mặc.

Sau khi mặc nửa bên trên xong thì lộ ra vòng eo trắng nõn, mềm mại, nửa bên dưới mặc…

Ừm, Hạ Vân Tỉnh cảm thấy chuyện này không được ổn lắm.

“Vẫn còn mặc à?” Hạ Vân Tỉnh chậm rãi lên tiếng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Biên Lê, chưa từng dời đi chỗ khác.

Rõ ràng anh là người nên báo đáp, nhưng bây giờ lại đến lượt anh đòi hỏi.

“… Không đẹp à?” Biên Lê đứng dậy đi đến.

Cô vừa mới buộc tóc lên, kiểu tóc đuôi ngựa vừa ngây thơ lại vừa trong sáng rất phù hợp với bộ đồng phục này.

Cô vừa mới định xoay người thì nơi nào đó lại phập phồng lên xuống. Bây giờ cô đứng thẳng người dậy, khe hở cứ lúc ẩn lúc hiện, thậm chí váy đồng phục cũng khó mà che khuất được.

Trong đầu Hạ Vân Tỉnh vang lên tiếng “phựt” bị cắt đứt, anh nhẹ nhàng nói ra tiếng, cúi đầu ép giọng nói trở nên trầm thấp: “Em đừng hối hận đấy.”

Vốn dĩ khóe môi của Biên Lê còn cong lên thành nụ cười đắc ý, toàn bộ sự chuẩn bị cho cuộc hành trình đều nằm trong tay cô. Giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Vân Tỉnh, tuy có chút không hiểu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của anh.

Hình như người nào đó không nhịn được.

Nhưng trong dự định của cô về Hạ Vân Tỉnh lại không giống như bây giờ, nên cô không để ý lắm.

Với cái suy nghĩ này, Biên Lê không hề sợ hãi chút nào.

Chân cũng không hề mềm đi.

Cô vô cùng bình tĩnh, đứng yên, lặng lẽ kẹp chặt hai chân mình lại.

Có trời mới biết, vì sao cô lại vô thức làm ra cái động tác này theo bản năng.

Đêm khuya, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Trên giường nhăn lại thành một đống, bóng người thì lắc lư lên xuống.

Cái nóng oi bức của mùa hè bị ngăn cách ngoài cửa sổ, nhưng cũng chẳng thể chống lại sức nóng từ trong chăn đệm tỏa ra.

Trong lúc đó, mồ hôi rơi xuống đều mang theo một mùi hương không thể nói rõ thành lời. Hạ Vân Tỉnh ngại phiền phức nên trực tiếp ném chăn xuống đất, sau đó ôm Biên Lê nằm sấp xuống.

Có lẽ là qua một đêm hè mê loạn, giống như sau khi ăn xong chưa bao lâu nhưng cái cảm giác điên cuồng trong lòng anh vẫn chưa hề biến mất.

Biên Lê cảm thấy bản thân mình hệt như một cái bánh kếp, đảm nhiệm chức vụ lật qua lật lại, vẫn còn nằm trên sàn nhà chịu đựng cái cơ thể cường tráng, rắn chắc kia.

“… Anh… vẫn… vẫn còn khỏe thế!” Biên Lê nuốt tiếng nghẹn ngào vào trong, giọng nói đứt quãng không rõ chữ, cô mới nói được một nửa thì đã bị chặn lại.

Hạ Vân Tỉnh đã tới bao nhiêu lần cô cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không ngừng không nghỉ này của anh, so với trước kia thì khác một trời một vực. Lúc hai người kích động nhất cũng không hề giống như hôm nay.

Biên Lê nói xong, nhỏ giọng khóc nức nở, cái gì mà đồ tàn bạo, người đàn ông chó chết, người đàn ông thối tha cô đều nói được hết.

Cô thầm nghĩ chẳng qua mình chỉ đốt lên một ngọn lửa nhỏ xíu mà thôi, thế mà Hạ Vân Tỉnh lại trực tiếp thổi nó thành ngọn lửa lớn thế này luôn.

Tình hình bây giờ có thể so sánh với cảnh núi lửa phun trào.

Hạ Vân Tỉnh thấy Biên Lê như thế thì cũng thấy hơi đau lòng, vô cùng kiềm chế bản thân, lấy lại bình tĩnh.

Lúc ôm cô gái nhỏ đi tắm rửa, anh còn bị Biên Lê dùng mấy móng vuốt cào mấy cái mà chẳng hề nể tình chút nào.

“Sao anh lại thành thế này chứ?!... Kích động cũng không thể kích động như thế đâu… Anh không thể từ từ một chút à!!” Đến lúc lên giường ngủ cô vẫn còn lên án hành vi của anh.

Dịu dàng, tinh tế có quan trọng sao, kiên trì làm mãi như thế không chừng cũng có chút thú vị.

Nhưng mà vừa nãy, Hạ Vân Tỉnh giống hệt như một con sói đói, tựa như những con dã thú ẩn nấp trong đêm tối, cứ như thể không cần mạng vậy. Biên Lê cảm thấy eo mình như sắp gãy đến nơi rồi.

Ăn nhiều như vậy, không sợ… không sợ!!! Nghẹn đến chết sao!!!

Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô, dỗ dành cô, cũng biết rằng ban nãy, bản thân mình đã quá lỗ mãng.

Mấy thứ linh tinh lúc nãy đều bị anh phá nát hết rồi, đành phải một lần nữa thay cái mới.

“Được rồi… Chắc do em mặc bộ quần áo này đẹp quá đó.”

Vừa ngây thơ lại vừa trong sáng, cho nên anh không kiềm chế được.

Hạ Vân Tỉnh quy kết toàn bộ những thứ này thành như vậy, cô gái mình yêu đang đứng trước mặt mình, chắc là chẳng ai có thể chống cự được.

Biên Lê nghe thấy anh nói như thế, cơn tức giận mới tiêu tan được một nửa.

Cô khó chịu vặn vẹo người, rồi lại trở mình, ngửi hơi thở mát lạnh cùng mùi tùng bách trên người Hạ Vân Tỉnh, yếu ớt nói: “… Anh nhớ phải gọi em dậy đó.”

Từ trước đến nay, Hạ Vân Tỉnh luôn cảm thấy Biên Lê vô cùng xinh đẹp, đó là vẻ đẹp từ trong xương cốt.

Làm cái gì, nói cái gì, thậm chí là từng cử chỉ hành động đều mang theo ý dụ dỗ anh, khi làm nũng là lúc giỏi nhất.

Anh cố tình để Biên Lê mặc bộ quần áo này, chỉ cảm thấy từ đầu đến đuôi, Biên Lê đều rất hợp ý của anh.

Không, phải nói là, gặp được Biên Lê anh mới cảm thấy hợp với sở thích của mình.

Anh vô cùng thích cô gái nhỏ làm như thế này với anh, không hề đề phòng chút nào.

Hạ Vân Tỉnh cúi đầu, giọng nói vô cùng gợi cảm: “Ừ.”

Nói xong, anh nhìn sang cô. Ban đầu, anh chỉ khẽ thơm một cái, sau đó tình hình càng ngày càng không thể kiểm soát được, hôn rồi hôn đến không thể thở nổi.

Vốn dĩ Biên Lê đang thong thả, chuẩn bị yên tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng lại bị phá cho tỉnh lại.

Động tác của Hạ Vân Tỉnh rất lưu loát, sấn đến gần cô, không cho cô có cơ hội để tự ngẫm lại.

“Hu hu hu, anh là đồ xấu xa… Sao anh có thể như thế chứ!!” Biên Lê nhỏ giọng kháng nghị, nhưng lại trở thành bánh nướng được người khác lật qua lật lại.

Cô khóc không ra nước mắt: “Em thật sự…”

Một lần nữa, cô lại cúi đầu trước thể lực vô cùng mạnh mẽ của Hạ Vân Tỉnh, cũng giơ cờ trắng đầu hàng trước thể lực của Hạ Vân Tỉnh.

Cô sai rồi, thật sự sai rồi, lại sai nữa rồi!

“Buồn ngủ thì ngủ đi.”

“…”

“Như thế này… làm sao mà ngủ được!!”

Trong lúc Hạ Vân Tỉnh đè lên người cô, không biết nhớ đến điều gì, anh gọi: “Biên Lê.”

“Hu hu hu hu hả?” Anh rất ít khi gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của cô, gọi như thế thì chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Biên Lê bị phạt đến mức muốn ngừng mà chẳng ngừng nổi, chỉ biết khóc. Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại gọi tên cô như thế, cô vô thức đáp lại theo bản năng.

“Hôm nay canh mà em cho anh uống, là canh gì đấy?”

“Là canh thập toàn đại bổ đấy…” Nói đến đây cô càng tức giận hơn, hình như còn bổ quá rồi đấy.

Nhưng mà từ “bổ” này nó khác xa với cái “bổ” trong tưởng tượng của cô…

Hạ Vân Tỉnh nhỏ giọng mắng một câu, cuối cùng vẫn không chịu tha cho cô.

Biên Lê mơ mơ màng màng nghĩ, hình như cô rất ít khi nghe thấy Hạ Vân Tỉnh mắng người.

Hôm sau, mặt trời đã lên đến tận đỉnh đầu.

Thật ra thì Biên Lê đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ có điều là cô không muốn mở mắt ra. Cho dù ánh nắng màu cam chiếu vào thì cô vẫn không muốn thức dậy.

May là Hạ Vân Tỉnh không giống như lúc trước, buổi sáng cũng không gây rối nữa.

Khuỷu tay cô thử di chuyển một chút, quả nhiên là đụng phải anh, anh vẫn chưa tỉnh.

Động tác của Biên Lê rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Hạ Vân Tỉnh nhận ra.

Giọng nói hơi mệt vì mới thức dậy của anh vang lên: “Sao thế?”

Chân Biên Lê giật giật, vốn dĩ cô không muốn để ý đến anh, nhưng chỉ im lặng một chút, sau đó lại thốt ra giọng nói tựa như đang khóc nức nở: “Làm sao bây giờ… Hình như em không thể đi được… Ôi em không sống nổi nữa…”

Có lẽ giọng nói của cô quá mức thê thảm khiến cho Hạ Vân Tỉnh hoàn hoàn tỉnh táo, anh nhíu mày: “Thật hay giả thế?”

“Lừa anh thì em là heo…” Biên Lê nói xong, lại cảm thấy bản thân mình hình như có chút mệt: “Không, anh mới là heo, vì sao lại muốn em làm heo chứ?! Em nói cho anh biết, em ghét anh.”

Hạ Vân Tỉnh nghe cô nói như thế, vén tấm chăn mỏng lên, giả vờ muốn nhìn thử thì bị Biên Lê liều chết giữ chặt lấy.

“Em không muốn! Sao anh lại trở thành như thế chứ!!! Em không biết xấu hổ chắc…” Biên Lê vừa thẹn lại vừa giận.

“Muốn bôi ít thuốc không?” Hạ Vân Tỉnh đang nghĩ muốn ra ngoài mua về.

“…”

Anh không thể im miệng một chút sao! Im miệng một chút là được rồi!

Biên Lê đẩy anh ra: “Là mệt chứ không phải đau…”

Trải qua một trận ồn ào ầm ĩ như thế, Hạ Vân Tỉnh cũng chẳng ngủ được nữa, chỉ mặc một chiếc quần ngủ rồi xuống giường, đi thẳng đến chỗ ngày hôm qua để thu dọn đồ.

Mấy thứ hôm qua đã sớm bị ném ra ngoài thùng rác rồi, nhưng vẫn còn một ít bị sót ở trên bàn.

Đầu ngón tay thon dài của Hạ Vân Tỉnh tìm kiếm một chút, sau đó lại nhíu mi lấy lên một cái mà xem xét.

Lúc nhìn thấy hai chữ “tiên vương” ở trên bao bì, ánh mắt anh dừng lại một chút.

Biên Lê vẫn còn đang làm ổ ở trên giường, nằm liệt trên chiếc giường mềm, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy động tác của Hạ Vân Tỉnh thì không rõ anh đang làm gì.

Biên Lê cũng chẳng biết anh đang phát điên cái gì, vẫn bám dính lấy chuyện này chẳng chịu tha.

Cô lại dựa theo lòng mình mà không thèm để ý đến anh.

Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại từ từ mở miệng…

“Tiên vương, em có biết ý nghĩa của tiên vương là gì không?”

“… Cái gì, lải nhải mãi thế.”

Hạ Vân Tỉnh đi đến, lấy di động ra khỏi tủ đầu giường, gõ gõ một lát, sau đó lại đưa di động đến trước mặt Biên Lê: “Em tự xem đi.”

Biên Lê liếc bừa một cái, vẻ mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên, hai má từ từ phồng lên như khinh khí cầu.

Cái gì mà bổ thận gì gì đó, cái gì mà lâu hay không lâu.

“Thảo nào... Nhưng mà em thật sự không biết mà!” Biên Lê còn cãi cố nhưng giọng đã nhỏ đi một chút: “Em thấy số lượng đặt hàng lớn nên mới mua cho anh đấy, em là có lòng tốt…”

Hạ Vân Tỉnh trực tiếp cắt ngang lời cô: “Cho nên là em cảm thấy trước đây anh rất yếu à?”

“…”

Biên Lê ngây cả người.

Sao anh lại liên tưởng như vậy chứ, cũng xé rách mặt như này ư??

Cái bánh nướng lại bị lật qua lật lại để nướng thêm một lần nữa.

Bây giờ đã hoàn toàn được nấu chín, bị vắt kiệt không chừa lại một giọt nào.

Lúc Biên Lê tỉnh lại lần nữa thì ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ đã được bật lên.

Cô siết chặt tay lại, nghiêm túc thề thốt.

Cô! Quyết định!! Cả đời này!!! Cũng không thèm để ý đến Hạ Vân Tỉnh nữa!!!!

Biên Lê kéo lê bước chân nặng nề đi rửa mặt, cô quyết định tiếp tục quay về ngủ.

Nhưng mà vừa mới ngồi lại bên giường thì đã có ai đó chủ động đặt một cái bàn nhỏ lên giường ngủ của cô, để trước mặt cô, còn tỉ mỉ lót thêm một lớp khăn tay, như vậy sẽ không làm bẩn giường của cô.

Mặc dù đêm qua, giường của cô đã bị làm bẩn theo một cách nào đó, tuy quá trình khác nhau nhưng cuối cùng vẫn giống y hệt nhau.

“… Anh như vậy thì có khác gì đang chăm sóc người tàn tật không?” Sau khi nhịn một lát, Biên Lê vẫn không thể nào nhịn nổi.

Để cái bàn nhỏ lên đây chính là nói rõ như thế rồi.

Hạ Vân Tỉnh ra ra vào vào ở trong phòng, không biết đã làm được rất nhiều đồ ăn nóng ở đâu rồi mang lên. Anh để vào một cái khay nhỏ trông vừa đáng yêu lại vừa tinh xảo, còn mang lên cho cô một bát cơm thơm ngon, đầy ứ ự đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trước đó, Biên Lê vẫn còn đang uể oải nhưng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tỏa ra, cô đã cảm thấy sống lại rồi.

Cứ như thế, cô mới thật sự nhận ra là mình đói rồi.

“Ăn đi.” Hạ Vân Tỉnh còn vô cùng thân thiết mà chuẩn bị bát đũa giúp cô.

Biên Lê nhìn thấy cái bát nhỏ này thì cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Toàn bộ đều là đồ chất đống trong phòng bếp của Gemini, còn là đồ làm bếp đã sớm bị đóng bụi. Lịch trình vội vàng, không ai nấu nướng, cũng chẳng biết nấu, lâu ngày chỗ đó đều bị bụi bặm che phủ.

“Tất cả đều do anh làm à?” Biên Lê hỏi thử.

“Ừ.” Hạ Vân Tỉnh ngồi ở mép giường, nghe thấy thế thì nhìn sang cô.

“Anh lại còn biết nấu cơm nữa.”

Hơn nữa, lại còn nấu ăn ngon như này. Biên Lê ăn mấy miếng, đã cảm thấy thơm ngon muốn chết.

“Nhà của bọn anh đều do đàn ông nấu cơm.” Hạ Vân Tỉnh yên lặng nhìn cô, giọng nói mơ hồ có chứa ý đồ khác.

“Ừ.” Biên Lê tùy tiện đáp lại một câu, sau đó ôm lấy bả vai của anh: “Nè, anh cùng ăn với em đi, chắc chắn là anh còn chưa ăn.”

Hạ Vân Tỉnh không trả lời đề tài này, còn cố ý hỏi: “Thế nên em có muốn đầu tư cổ phần không?”

Biên Lê ngước mắt lên, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Đầu tư cố phần cái gì cơ?”

Hạ Vân Tỉnh khẽ nhướng mày lên, cả người đều thả lỏng, dáng vẻ vô cùng lười biếng: “Em nói xem?”

Không đợi Biên Lê trả lời, anh đã nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

“Đương nhiên là, cổ phần của bà Hạ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui