Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Sau khi phim thần tượng chiếu xong thì cũng đã đến khuya.

Lúc hai người trở về phòng chuẩn bị ngủ một giấc thì Biên Lê lại thần thần bí bí lôi kéo Hạ Vân Tỉnh đến cái bàn nhỏ của mình.

Hạ Vân Tỉnh ngồi bên cạnh giường, chống hai tay ra phía sau: “Vẫn còn chưa mở hành lý ra, em không nhìn đến nó à?”

Từ ngày hôm qua khi anh vào cửa, hành lý đó đã bị lãng quên như chưa từng tồn tại.

Biên Lê ngồi trước bàn đang mân mê cái gì đó, lại lấy ra mấy quyển vở được ghi chép cẩn thận.

Cô nghe nhưng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói với vẻ hơi qua quýt: “Để lát nữa xem.”

Hạ Vân Tỉnh thấy hơi là lạ, cảm thấy hôm nay, bé Phì Phì hơi khác thường.

Trước kia, khi Hạ Vân Tỉnh mang hành lý về thì lần nào Biên Lê cũng đều rất chờ mong cái gì đó. Không chỉ có đồ ăn vặt mà anh thấy có vẻ ngon thì đều mua về cho cô, mà chính Biên Lê cũng sẽ bày ra chiêu làm nũng đòi anh cho chút phúc lợi là đồ ăn vặt, còn chủ động nói tên thương hiệu mình thích để anh đi mua.

Nhưng mà bây giờ, cô lại chẳng thèm liếc mắt một cái nào, cũng không hề có dáng vẻ chủ động, quả thật là vô cùng hiếm lạ.

Biên Lê vẫn còn đang cặm cụi lục lọi cái gì đấy, cuối cùng cũng chờ đến khi cô làm xong việc, Hạ Vân Tỉnh vô tình liếc mắt một cái, sau đó mới liếc mắt nhìn những thứ đồ được sắp xếp gọn gàng trên bàn.

Một quyển sổ ghi chép màu đen, kế bên là một cuốn sổ nhỏ hơn một chút có bọc vải hoa nhỏ màu xanh, còn một cây bút hình cà rốt nằm lẳng lặng ở một bên.

Vốn dĩ Hạ Vân Tỉnh đã vô cùng quen thuộc với quyển sổ màu đen kia, đó chính là thứ mà anh tặng cô lúc trước.

Anh viết một nửa lời bài hát, muốn cô bổ sung thêm một nửa còn lại.

Nhắc đến chuyện này thì kể từ lúc đó, cô đã không đề cập đến nó nữa, Hạ Vân Tỉnh thật sự không nghĩ đến chuyện này nữa.

Anh vô cùng bình tĩnh, cứ lẳng lặng nhìn Biên Lê như thế, đang đợi hành động tiếp theo của cô.

Biên Lê cười tủm tỉm, cầm cây bút hình cà rốt lên: “Sao đột nhiên anh lại chẳng nói gì nữa vậy?”

Cô mở cuốn sổ ghi chép ra, sau đó dùng bút chấm chấm gì đó lên cuốn sổ: “Còn nhớ cái này không?”

Hạ Vân Tỉnh lên tiếng: “Đương nhiên là có.”

Biên Lê coi cuốn sổ này như báu vật quý hiếm mà nâng niu đưa sang cho anh, dùng bút cà rốt chọc chọc vào người anh: “Anh xem, một nửa lúc trước này, em không hề thất hứa nhé.”

Có dạo, cô tự hỏi làm thế nào để lắp ráp lời bài hát với nhau. Lúc công việc rảnh rỗi, ngoại trừ lên mạng lướt web, cô đã dùng cách của chính mình, âm thầm hoàn thành một ca khúc hoàn chỉnh.

Trong khoảng thời gian anh cố gắng như thế thì cô cũng đang cố gắng hết sức nâng trái tim ấm áp của mình lên, nói, xem đi, em cũng đang nhớ đến anh đấy.

Hạ Vân Tỉnh nhận lấy cuốn sổ từ tay của Biên Lê, đầu ngón tay đẹp như ngọc khẽ nhúc nhích, lật ra từng tờ từng tờ một.

Nó không chỉ đơn giản là một tờ giấy trắng như thế, Biên Lê đã mang hết tất cả suy nghĩ của mình để viết lên những trang giấy này, ngoài ra còn vẽ thêm một số thứ nữa. Viết viết vẽ vẽ lung tung, hơn một nửa đều là nét chữ của cô.

Hạ Vân Tỉnh xoay người lại, không biết đã nhìn thấy cái gì mà đầu ngón tay anh hơi dừng lại một chút.

Trên trang giấy trắng kia, ở vị trí dễ thấy nhất đã được Biên Lê dùng bút màu hồng đánh dấu –

“Hạ Vân Tỉnh ngu ngốc cùng cực, khi nào anh ấy mới có thể trở về đây?... Em rất nhớ anh.”

Nhìn thấy lời này, chắc là ở khoảng thời gian hai người xa nhau.

Tuy chỉ bị cô vô tình ghi lại nhưng cũng khắc ghi thành một nét bút vô cùng sâu đậm ở trong tim Hạ Vân Tỉnh.

Trái tim của anh cũng bị siết chặt lại, mềm nhũn đi.

Đúng rồi, cho dù có gặp cô ấy bao nhiêu lần đi nữa thì cũng đều có cảm giác mềm lòng.

Nhìn đi, anh đối với cô đã là hết thuốc chữa rồi.

Hạ Vân Tỉnh ngước mắt lên nhìn cô, cô gái nhỏ còn đang nhìn anh bằng ánh mắt chờ được khen, đôi mắt long lanh.

“Tỉnh Tỉnh heo, anh xem, có phải bé Phì Phì của anh rất tuyệt hay không.” Biên Lê cười rộ lên.

Hạ Vân Tĩnh vẫn chỉ nhìn cô như thế mà không mở miệng, Biên Lê chỉ cho rằng anh xem đến đơ người rồi. Cô quay đầu sang nói: “Có phải bị tài hoa của em làm cho phục rồi không?”

“Anh thích em viết câu nào nhất?” Cô gái nhỏ chẳng ngừng nghỉ một giây nào, giống hệt một con ong mật nhỏ, quay tròn xung quanh anh không ngừng không nghỉ, cứ luôn nói lung ta lung tung ở xung quanh anh.

Khóe miệng của Hạ Vân Tỉnh khẽ cong lên, đầu ngón tay chỉ chỉ một câu anh vừa nhìn thấy, chậm rãi nói: “Anh thích câu này nhất.”

Biên Lê tò mò thò đầu qua xem, mới đầu không thấy rõ câu nói đấy, đợi đến khi cô nhìn thấy thì đôi mắt hạnh trợn to lên, động tác bỗng nhiên dừng lại. Cô trực tiếp cầm lấy cuốn sổ rồi giấu đi, không cho anh nhìn nữa.

“Em hỏi là hỏi lời bài hát mà… Anh xem cái này làm gì chứ…”

Hạ Vân Tỉnh thích thú ngồi trêu chọc cô: “Ơ? Không phải em bảo anh mở ra xem à?”

Biên Lê tức giận đẩy anh ra, Hạ Vân Tỉnh thuận thế mà lật người cô lại, đẩy ngã cô lên giường luôn.

“Anh nói nghiêm túc đi, rốt cuộc là anh thích câu nào nhất thế?” Biên Lê quỳ gối ngồi dậy, lắc lắc bả vai của anh.

“Bản thân câu hỏi này của em vốn đã không đúng rồi.” Hạ Vân Tỉnh vòng hai tay làm gối kê đầu, khẽ nói.

“… Hả?”

Biên Lê cảm thấy đến lúc có thể dùng cái bạt tai của mình rồi!

Nhưng mà không đợi cô chuẩn bị xong tư thế, giây tiếp theo những lời nói mà Hạ Vân Tỉnh nói ra đã khiến những cảm xúc trong lòng cô dần bình tĩnh trở lại.

Anh liếc mắt nhìn cô, từ từ nói.

“Không phải là một câu nào, mà là tất cả các câu.”

Ngày hôm sau, Biên Lê được Hạ Vân Tỉnh kéo dậy, buổi sáng anh hầm một nồi cháo hạt kê thơm ngon ngào ngạt, còn bày ra rất nhiều đồ ăn kèm theo trông rất ngon miệng.

Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, cô vẫn đầu hàng trước sức mạnh của đồ ăn ngon.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô mở vali hành lý mà Hạ Vân Tỉnh xách về, lúc anh đi rửa mặt, cô không nhịn được nên đã lén lút tìm tòi một chút, gặm một túi thạch trái cây.

Sự thật chứng minh là, mãi mãi đừng lén ăn vụng cái gì sau lưng người khác. Đến nửa đêm, cô cau mày kêu rên đau bụng ầm ĩ.

Sau khi Hạ Vân Tỉnh biết nguyên do làm cô đau bụng, sắc mặt phải gọi là sầm sì. Nhưng anh cũng không làm ầm ĩ với cô, cuối cùng vẫn ôm cô, ôm chặt lấy cô, dịu dàng dùng đôi tay ấm nóng xoa cho cô.

Biên Lê được bao bọc trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của anh, cuối cùng cũng mê man ngủ say.

Bởi vì tối hôm qua cô không nghe lời nên hôm nay Biên Lê không dám tự làm theo ý mình nữa, vô cùng ngoan ngoãn.

Loại trạng thái này vẫn luôn kéo dài cho đến khi Hạ Vân Tỉnh đưa cô ra ngoài.

Lúc ngồi trên xe, hai tay Biên Lê nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía trước, ngồi vô cùng ngay ngắn, nghiêm túc chết đi được.

Sau khi Hạ Vân Tỉnh nín nhịn một lúc lâu, mới nhíu mày mở miệng: “Hay là anh đưa em đến cửa Nhất Thiên nhé?”

“Hả?”

“Em đi hành quân à? Anh thấy vị trí gác cửa của công ty nên để lại cho em.”

“…”

Sau khi Biên Lê tựa lưng vào đệm của ghế bèn quăng ngay cánh tay của anh ra.

“Được rồi, như vậy rất tốt.” Hạ Vân Tỉnh lấy một que kẹo mút ra khỏi tủ xe bên trái một cách quen thuộc rồi đưa cho cô.

Sau khi Biên Lê nhận lấy, ghé người vào chỗ vách ngăn, cẩn thận đếm số lượng, không biết lại làm sao mà đột nhiên ngẩng đầu lên, gào to: “Hạ Vân Tỉnh!”

“Hả?”

“Vì sao chỗ này lại thiếu mất một que kẹo rồi! Đừng nói là anh dùng nó để dỗ dành đứa con gái khác nhé!”

Kẹo que ở đây đều là của cô, Hạ Vân Tỉnh lại không thích ăn mấy thứ này, thiếu mất một cái thì rất khả nghi.

“Nghĩ cái gì thế, Ninh Tiết Sơ mới leo lên xe của anh, cậu ấy vơ vét đấy.” Hạ Vân Tỉnh thành thạo đánh tay lái, lái xe đi thẳng ra ngoài.

Biên Lê ngẩn người: “… Anh thật sự để cho anh Ninh vơ vét đi ư?”

Từ từ, điều quan trọng nhất chính là!

Thế mà! Lại để cho Ninh Tiết Sơ!! Leo lên xe!!!

Trước kia Hạ Vân Tỉnh luôn đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, chưa từng để cho Ninh Tiết Sơ thực hiện được ý đồ. Vả lại, Ninh Tiết Sơ cũng có xe mà.

“Có một việc nhờ cậu ấy đi làm giúp.” Hạ Vân Tỉnh giải thích ngắn gọn chuyện Ninh Tiết Sơ thuận tay lấy kẹo que đi.

“Chuyện gì thế?” Biên Lê mở giấy gói kẹo ra, đã bắt đầu ăn kẹo. Nhưng trong lòng cô đang vô cùng xúc động, cuối cùng địa vị của anh Ninh cũng đã được nâng cao rồi!

Hạ Vân Tỉnh ho khan mất tự nhiên: “Việc nhỏ thôi.”

Biên Lê cũng chẳng để chuyện này trong lòng, rất nhanh cô đã bị một thứ khác thu hút sự chú ý.

Xe chạy gần một tiếng, cuối cùng cũng đi đến bờ biển.

Chỗ này nằm ở Nam Thành.

Con đường núi gần biển quanh co thẳng tắp kéo dài đến gần một khu dân cư cao cấp được bao quanh giữ núi và biển, có những ngôi biệt thự nằm rải rác khắp nơi.

Đi qua khu rừng tuyết tùng màu xanh kia, xe từ từ dừng trước một ngôi nhà được xây theo kiểu biệt thự có sân vườn lớn.

Hạ Vân Tỉnh tắt động cơ xe, xuống xe đi sang bên Biên Lê rồi mở cửa cho cô.

Biên Lê bị động tác của anh dọa cho hơi sửng sốt, ngay cả khi Hạ Vân Tỉnh bảo cô xuống xe mà cô cũng không phản ứng lại.

“Anh dẫn em đến chỗ này làm gì?”

Hạ Vân Tỉnh chỉ cười mà không đáp, dắt cô gái nhỏ vẫn còn đang đắm chìm trong mơ hồ, mở một cánh cổng màu đen lớn được chạm khắc tinh xảo.

Cô nhắm mắt đuổi theo sát phía sau anh, nhìn Hạ Vân Tỉnh đẩy cánh cổng lớn ra một cách quen thuộc, băng qua vườn hoa, lại là một cái cửa rào nhỏ, cuối cùng là cánh cửa chính được làm bằng gỗ màu đỏ sậm vô cùng nặng của ngôi biệt thự này.

Nhìn dáng vẻ này của anh, có lẽ Hạ Vân Tỉnh đã đến đây rồi, mà còn không chỉ một lần.

Hai người đứng ở cửa, Hạ Vân Tỉnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên tay nắm cửa: “Em làm đi.”

Biên Lê ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó từ từ đẩy cánh cửa đó ra.

Bên trong đã được trang hoàng xong hết rồi, trong không khí còn phát ra hương vị ấm áp, tươi mát. Hạ Vân Tỉnh giới thiệu đơn giản với cô, sau đó dắt cô đi thẳng lên tầng hai của ngôi nhà.

“Chỗ này có hai phòng để làm phòng làm việc, một cái của anh một cái của em.”

“Lên tầng trên sẽ là phòng ngủ của chúng ta.”

“Sẽ dành cho em một phòng rất rộng để làm phòng chứa quần áo, trang trí cụ thể như thế nào thì tùy em chọn.”

Hạ Vân Tỉnh từ tốn nói, sau đó lại nắm lấy tay Biên Lê đi lên chỗ nằm giữa tầng hai và tầng ba.

Chỗ này có cầu thang xoắn ốc ngăn cách tạo thành một phòng riêng kiểu dáng như phòng trên gác mái, anh nhẹ nhàng đẩy cửa kính bằng thủy tinh ra.

Ba mặt bên trong đều có gương vây quanh, một mặt còn lại là cửa sổ sát đất, nhìn thẳng ra phía rừng thông xanh bạt ngàn.

Đây là phòng tập nhảy.

“Em muốn nhảy đến năm bao nhiêu tuổi cũng được.”

Biên Lê đi đến chỗ cuối cùng mới hồi phục lại tinh thần, khẽ mở miệng nói: “Anh đã chọn xong cả nhà ở rồi.”

Hạ Vân Tỉnh gật đầu: “Đúng thế, thích không?”

Anh kéo lấy cô ôm vào lòng, từ từ nói tiếp: “Đã trang hoàng đại khái rồi, là anh tìm người có chuyên môn đến thiết kế đấy, nhưng các loại phòng riêng còn lại thì giao cho em.”

“Em muốn làm theo phong cách gì cũng được. Dựa theo sở thích của em hết.”

Biên Lê cảm thấy mình đã bị cây kẹo bọc đường vô cùng ngọt ngào đập cho ngây ngất rồi, cô ôm lại anh: “Sao anh lại không nói cho em biết trước vậy?”

Nếu trước đó anh nói cho cô biết thì hai người họ có thể cùng nhau tham gia vào quá trình trang hoàng này.

“Anh muốn cho em một bất ngờ.”

Biên Lê tựa đầu mình lên vai anh, ánh mắt cô lướt qua bả vai to rộng của anh, nhìn tới một bên trên bức tường chỗ cửa sổ sát đất.

Nơi đó có treo một bức tranh, trên đấy là một cây lê.

Là cùng một bức ảnh với tấm trên bìa album ở vòng bạn bè của anh.

Biên Lê hất cằm, chỉ chỉ về hướng đó, nói ra thắc mắc của mình.

“Anh đã chờ em hỏi từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không đợi được.” Hạ Vân Tỉnh rũ mắt, nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Cho nên anh phải tự mình đòi được hỏi.”

Khi đó cả hai người đều không thể gặp nhau, Hạ Vân Tỉnh vội vàng chạy lịch trình của mình. Lúc ấy anh giống như thế, nhìn đến một nơi xa xôi bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc hoa lê vừa nở, những cành lê không một tiếng động vươn vào trong cửa sổ nhà anh.

Khi đó không ai chú ý đến, nhưng cố tình anh lại chú ý tới nó.

Ai có thể nghĩ đến vừa khéo cũng là một chữ “lê” này, anh đã ma xui quỷ khiến mà chụp lại, để thành ảnh bìa album của mình.

Biên Lê nghe xong thì yên lặng nhìn anh một lúc, cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng tựa như tầng tầng lớp lớp sóng vỗ.

“Lại còn đòi được hỏi nữa… Em thấy thế này là anh đang muốn đòi nước mắt của em thì có…”

Cô xoay người lại đánh giá bức tranh kia, Hạ Vân Tĩnh cũng đi theo phía sau cô.

"Câu mà em nói lần trước còn tính nữa không?”

Biên Lê vẫn còn đang chăm chú nhìn tấm hình, khẽ nói: “Nói cái gì ạ?”

“Đại Hùng đồng ý thì em sẽ chuyển ra ngoài.”

“… Đúng rồi.” Nói ra một tiếng này, Biên Lê thoáng trống rỗng, Đại Hùng thấy cô không có lịch trình đi diễn là lại làm ổ ở trong ký túc xá, rất có ý rèn sắt không thành thép. Lúc này nếu biết cô muốn dọn ra ngoài, còn không bổ cô ra chắc.

Hạ Vân Tỉnh cười khẽ, xoay vai cô đối diện với anh, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu ảnh ngược của cô: “Anh đã nói chuyện này cho Đại Hùng biết rồi.”

Biên Lê lại ngẩn ra: “Anh chắc chắn, anh đã...???”

“Cái này không quan trọng.” Hạ Vân Tỉnh từ từ mở miệng: “Quan trọng là, bao giờ em mới dọn ra ngoài ở chung với anh đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui