Hoàng Yến Chi gật đầu, biết hôm qua cô đã làm anh sợ, khiến anh lo lắng.
Cô nhón chân, chủ động hôn lên môi Quân Hạo Kiện.
Đôi mắt anh tối lại, ôm lấy eo cô, hôn sâu hơn.
Hôn một lúc, anh không hề thoả mãn với một cái hôn, bèn bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
.
Chuyên trang đọc truyện || TRUMtru yen.
VN ||
Cửa phòng bị đá tung ra.
Quân Hạo Kiện dùng chân khép lại, hai người cùng ngã xuống giường.
Anh nằm trên Hoàng Yến Chi, anh cứ ngậm môi cô mà mút.
Hôn đến cuồng nhiệt.
"Ưm..ư.." Hoàng Yến Chi không chịu nổi nụ hôn cuồng nhiệt của Quân Hạo Kiện mà khẽ rên lên.
Mấy lần trước anh hôn cô rất dịu dàng nhưng hôm nay anh lại hôn cô đến điên cuồng như thế.
Không lẽ anh đang trừng phạt cô ư?
Tay Quân Hạo Kiện bắt đầu cởi quần áo trên người cô xuống, chỉ còn chừa lại chiếc quần lót dính trên người.
Anh ngồi xuống giường cầm lấy bàn chân trắng mịn của cô, dùng lưỡi liếm nhè nhẹ ở mắt cá chân, rồi há miệng ngậm lấy những ngón chân nhỏ xinh mà mút.
" Chụt...!Chụt.."
"Á..ưm..."
Hoàng Yến Chi cảm thấy như có dòng điện từ những ngón chân chạy thẳng lên não và có dòng nước ấm chảy ra từ hạ thân.
Tay Quân Hạo Kiện không ngừng vuốt nhẹ nhàng âu yếm, đầu lưỡi nóng rực hôn từ chân lên đùi non, hai tay đi lên cởi quần lót cô ra.
Anh nâng chân cô lên tách hai chân cô ra rồi nhìn vào nơi tư mật đang ẩm ướt.
Cơ thể cô lúc này đang rất nóng, cô thấy Quân Hạo Kiện nhìn vào nơi đó của mình thì kêu lên: "Đừng...!nhìn...."
Quân Hạo Kiện cố định hai chân cô rồi vùi đầu vào nơi bí ẩn.
Hoàng Yến Chi hết hồn liền kêu lên: " Hạo..
Kiện..đừng..bẩn lắm.." Nhưng dường như anh không hề nghe thấy mà ra sức làm việc, anh dùng đầu lưỡi ấm nóng của mình linh hoạt thăm dò vào giữa hai cánh hoa huyền bí, sau đó mút thật mạnh.
"Á..ư..Hạo Kiện..ưm.."
Hoàng Yến Chi cảm nhận được từng dòng tê dại khi đầu lưỡi anh đưa vào nơi tư mật chật hẹp của mình, anh uống hết những dòng mật ngọt nơi bí ẩn của cô đang chảy ra.
Anh đưa lưỡi vào viên phấn châu ngậm nó và lôi kéo..
" Ưm..đừng..đừng..ư..ư..ưm.'
" Ông...xã, em..
chịu..
không..
nổi..
nữa..ưm.."
Trêu ghẹo cô nhiêu đây đã đủ.
Anh luân động thân mình rồi dùng hạ thân đâm nhẹ vào trong cô.
Nơi tư mật của Hoàng Yến Chi rất khít chặc vì đã bị anh trêu đùa mà ra rất nhiều **** *** nên anh vào rất dễ dàng.
Hoàng Yến Chi cau mày nhẹ vì còn hơi nhói nhói nhưng điều đó không làm ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng sau đó là khoái cảm ập đến làm cô quên đi cảm giác vừa rồi, hai người luân động trên giường và phát ra những tiếng rên rỉ của người đàn ông và người phụ nữ, không biết bao giờ mới kết thúc....!
****************
Tối đó, Quân Hạo Kiện dẫn Hoàng Yến Chi về Đại viện.
Chuyện Hoàng Yến Chi dũng cảm trấn áp kẻ bắt cóc ở trong trung tâm thương mại hôm qua không chỉ làm dậy sóng trên internet, mà còn lên cả tin tức.
Sau đó, chẳng biết ai đã nhận ra cô, còn nói ra thân phận của cô.
Phút chốc, ba chữ Hoàng Yến Chi đã khiến cả Hoa Hạ dậy sóng.
Trong trường, số người sùng bái Hoàng Yến Chi ngày càng nhiều, đặc biệt là fan não tàn số một của cô, Cẩn Mai.
Lúc không thể gọi điện thoại được cho Hoàng Yến Chi, cô ấy đã xem đi xem lại đoạn video kia mấy lần, còn chạy ra đường mua hết mấy tờ báo đưa tin cô cứu người trong ngày hôm đó, cẩn thận cắt bài báo đó ra, dán vào một quyển sổ tay thật đẹp.
Thậm chí, một vài lãnh đạo quân khu còn gọi điện thoại cho Hoàng lão gia, khen cô hổ phụ không sinh khuyển nữ, con gái mà không thua kém đấng mày râu, khen ngợi thổi phồng cô lên thành một đóa hoa, sẵn tiện còn dò hỏi xem cháu gái của Hoàng lão gia ưu tú như vậy, chẳng hay có ý định vào quân đội học hỏi kinh nghiệm không?
Hoàng lão gia cười tít mắt không thôi, đáp: Cháu gái trong nhà là bảo bối của người vợ quá cố, bà ấy yêu thương con bé nhất.
Trước khi lâm chung, bà ấy đã nói, mong rằng cháu gái được sống thoải mái theo ý mình, không được ép buộc nó.
Nay bà đã qua đời, ông tôn trọng sự lựa chọn của cháu gái.
Chỉ một buổi chiều, Hoàng lão gia đã nhận được mấy cuộc điện thoại như vậy.
Ông hãnh diện vì Hoàng Yến Chi, đồng thời cũng hơi tiếc nuối, sao ông lại không biết Hoàng Yến Chi rất có thiên phú trong lĩnh vực này chứ? Nhưng tham gia quân ngũ quá cực khổ, ông không đành lòng, hơn nữa chính cô cũng thật sự không muốn.
Bùi Ninh Hân lúc này mới biết đã xảy ra chuyện gì, thảo nào ngài Quân lại tức giận như thế.
Vì trước đó Hoàng Yến Chi có nhắn tin WeChat với cô nói cách dỗ dành đàn ông như thế nào.
Bùi Ninh Hân gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, biết cô đã dỗ được Quân Hạo Kiện rồi, bèn nhỏ giọng hỏi: “Cậu dỗ anh ấy thế nào vậy?”
Gò má Hoàng Yến Chi hơi nóng lên, không trả lời.
Bùi Ninh Hân cười mờ ám, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Trương Linh cũng nhận được tin tức này, liền nhân lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, liên tục lải nhải rằng cô ấy rất sùng bái cô.
Hình ảnh của Hoàng Yến Chi cũng bị đăng lên mạng, nên Dương Long đương nhiên cũng biết tin.
Anh ta ngạc nhiên nhìn người trong bài báo, thật không ngờ cô lại là người của nhà họ Hoàng.
Đồng thời, anh ta càng không hiểu tại sao trước đây Hoàng Yến Chi lại phải giúp anh ta.
****************
Quán Mị Sắt, bên phòng bar
Ở quầy bar tầng dưới, Trương Linh hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi nên muốn đến đây chơi.
Cô ấy vốn định gọi cả Hoàng Yến Chi đi cùng, nhưng nghĩ đến anh đã về, vợ chồng son nhà người ta khó khăn lắm mới gặp nhau một lần nên cũng không tiện quấy rầy.
Trương Linh bèn gọi điện thoại cho Ninh Hân kết quả là cô nàng lại đang hẹn hò với bạn trai.
Trương Linh cũng không muốn đi với người khác, đành một mình đến quán bar, đang uống rượu thì lại xui xẻo gặp phải Hoàng Hi Lan.
Hoàng Hi Lan và mấy người bạn ăn cơm xong, có người đề nghị đến quán bar nên mọi người lại đến đây.
Cô ta hiện tại đã về nước, cũng định phát triển trong nước nên tất nhiên phải qua lại với mấy thiên kim công tử ở Hoa Hạ dù sao đây cũng đều là mạng lưới quan hệ của cô ta.
Cô ta có thân phận người nhà họ Hoàng làm chỗ dựa.
Mặc kệ có phải ruột thịt hay không, mọi người đều sẽ nể mặt nhà họ Hoàng, cho cô ta chút mặt mũi.
Hoàng Yến Chi vừa đi vào đã nhìn thấy Trương Linh ngồi bên quầy bar.
Nhớ lại lần trước ở Đại viện, Hoàng Yến Chi, Bùi Ninh Hân và Trương Linh có xê xích với Hoàng Hi Lan, lúc đó Hoàng Yến Chi đã sỉ nhục cô ta ngay trước mặt bọn họ, cô ta đảo mắt, đi về phía Trương Linh.
“Đây chẳng phải là bạn của em gái tôi đó sao? Tên là gì ấy nhỉ?” Cô ta nghiêng đầu, làm như đang cố gắng nhớ lại: “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, đều không thể nhớ tên những người không cùng đẳng cấp.”
Cô ta vừa nói xong, ba bốn người đi cùng cô ta đều hiểu ra là cô gái này có quan hệ không tốt với Hoàng Hi Lan, hơn nữa xuất thân còn không cao.
Bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu nhà quan chức hoặc thương gia ở Hoa Hạ, thân phận kém hơn Hoàng Hi Lan nên dĩ nhiên luôn nghe lời cô ta răm rắp.
Trong số đó, có một cô gái tóc xoăn khinh bỉ nhìn Trương Linh một cái rồi nói: “Hi Lan, mắt đứa em gái kia của cậu rốt cuộc là bị làm sao mà lại đi kết bạn với hạng người người thấp kém này vậy? Nó không sợ hạ thấp thân phận của nó à?”
Vẻ mặt Hoàng Hi Lan hình như hơi mất tự nhiên: “Cậu cũng đừng nói vậy, em gái tớ...!dù sao cũng không lớn lên ở Hoa Hạ, sau này về nhà cũng không có bạn bè, khó khăn lắm mới quen được vài người, tất nhiên là sẽ thân thiết rồi.”
“Vậy cũng đâu thể gặp ai cũng kết bạn được chứ? Cậu về nhà nhớ khuyên em gái cậu vài câu đi, bảo nó kết bạn thì phải tìm hiểu kỹ thân phận của đối phương, dù chỉ kết bạn cũng phải để ý chuyện môn đăng hộ đối.” Cô gái tóc xoăn ám chỉ.
Trương Linh vốn không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ càng nói càng khó nghe.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống quầy bar, trừng mắt nói với cô gái tóc xoăn: “Thân phận của tôi thế nào thì mắc mớ gì đến mấy người? Nếu rảnh quá thì sao không tự coi lại mình đi? Cũng chỉ là con chó theo đuôi người ta thôi, còn không biết xấu hổ mà nói người khác.”
Sau đó lại trừng mắt với Hoàng Hi Lan: “Còn cô nữa, cũng không coi lại thân phận của mình đi! Chỉ là con nuôi của nhà họ Hoàng mà cũng dám nói xấu sau lưng Yến Chi.
Nếu mấy câu nói hôm nay bị nhà họ Hoàng nghe được thì cái thân phận của cô cũng không cần đến nữa đâu.”
Cô gái tóc xoăn bị Trương Linh mắng đến sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, sau đó chuyển sang đen kịt.
Nét mặt của Hoàng Hi Lan cũng rất khó coi.
Cô ta không ngờ hôm nay không có Hoàng Yến Chi ở đây mà con nhỏ chết tiệt này vẫn còn dám phách lối như vậy.
Nhưng hình tượng của Hoàng Hi Lan ở bên ngoài luôn rất tốt.
Dù lúc này trong lòng đã muốn lao lên xé xác Trương Linh, song cô ta vẫn không thể hiện ra mặt, mà lại nghẹn ngào nói: “Chị biết vì mẹ thương chị hơn nên Yến Chi vẫn rất ghét chị.
Em là bạn của Yến Chi, nên không thích chị cũng phải, nhưng xin em cũng nên chú ý cách ăn nói một chút.
Chị không có ý nói xấu Yến Chi mà chỉ có ý tốt, muốn qua đây chào hỏi em mà thôi.”
Cô gái tóc xoăn thấy Hoàng Hi Lan phải xuống nước giải thích như vậy thì cơn tức liền bùng lên: “Mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa nghèo hèn thấp kém mà cũng dám phách lối mắng chửi người khác vậy sao? Còn mắng tao là chó? Hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết cái gì gọi là gia giáo.”
Cô gái tóc xoăn vừa mắng vừa xông đến định đánh Trương Linh nhưng Trương Linh sao lại có thể đứng yên được? Trước khi cái tát của cô gái tóc xoăn giáng xuống thì cô đã tát lên mặt cô ta một cái.
Cô gái tóc xoăn không ngờ Trương Linh dám đánh trả, nhìn Trương Linh với vẻ mặt không dám tin.
Cô ta từ nhỏ đến lớn luôn là cục cưng trong lòng người nhà, đừng nói là bị đánh, đến cả mắng cô ta cũng chưa bị bao giờ.
Hôm nay lại chịu thiệt thòi như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua.
Hoàng Hi Lan đứng bên cạnh, thấy cô gái tóc xoăn bị đánh liền tỏ ra hoảng sợ: “Viện Viện, cậu không sao chứ.”.