Hoàng Yến Chi nghe hết chuyện đã xảy ra cũng không biết nên nói gì.
Cô chưa từng trải qua những chuyện này, cũng không thể nào hiểu được, không biết khuyên Bùi Ninh Hân thế nào.
Thật ra Ninh Hân cũng không trông cậy Hoàng Yến Chi khuyên cô ấy mà chỉ muốn tìm một người để thổ lộ hết mà thôi.
“Yến Chi, cậu nghĩ hôn nhân có thật sự là một chuyện phiền phức như vậy không? Cậu đã kết hôn với ai kia rồi, cậu có gặp những chuyện phiền lòng này không?” Bùi Ninh Hân nhìn cô hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Hoàn cảnh của tớ khác với cậu.” Nếu lúc đó không phải vì bà nội, Hoàng Yến Chi nghĩ cô đã không lấy Quân Hạo Kiện, lúc đó anh là lựa chọn duy nhất của cô.
Nhà cô và Quân Hạo Kiện vốn có quan hệ nhiều đời, có thể nói là một ví dụ điển hình cho câu “Môn đăng hộ đối” mà mẹ Ninh Hân nói.
Phương Đồng ngẫm lại thấy cũng đúng, cô thật đúng là tuyệt vọng nên gì cũng thử được.
“Cậu định làm thế nào?” Hoàng Yến Chi thấy Ninh Hân mặt mày ủ rũ, bèn hỏi.
Bùi Ninh Hân lắc đầu: “Bây giờ tớ cũng không biết.
Lúc đầu vất vả lắm mới thuyết phục được ba mẹ để bọn họ gặp Lâm Trọng Mặc một chút, nhưng dạo này anh ấy đều phải tăng ca, hoàn toàn không có thời gian.
Tớ cũng không thể nói thẳng với Lâm Trọng Mặc là ba mẹ tớ không hài lòng về gia cảnh của anh ấy.
Bây giờ tớ đã rơi vào tình thế khó xử rồi.”
Hoàng Yến Chi im lặng, dù sao cô cũng là người ngoài nên không tiện tùy ý đánh giá chuyện này được.
Bùi Ninh Hân nằm sấp trên ghế sofa, cảm thấy chán muốn chết: “Yến Chi, sau khi tốt nghiệp, cậu định làm gì?”
Hoàng Yến Chi sững sờ, trả lời, “Định mở một quán cà phê.” Đây là ý tưởng đột nhiên xuất hiện vào một buổi sáng nào đó, còn bị Hely cười nhạo.
Bùi Ninh Hân khẽ giật mình, sau đó tiền bật cười: “Lúc đầu tớ còn tưởng cậu nói là sẽ vào tập đoàn Minh Chi chứ.” Dù sao cũng là công ty của anh trai cô, với lại dựa theo tên công ty thì hình như Yến Chi cũng có phần trong đó.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, nếu cô muốn vào tập đoàn Minh Chi thì đã vào đó từ lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ.
Chưa nói đến tập đoàn Minh Chi, trong tay cô còn có cổ phần của Thánh Huyên và Mị Sắc, tất cả đều là của Quân Hạo Kiện chuyển cho cô.
Cẩn thận tính thử, Hoàng Yến Chi mới nhận ra cô chính là một phú bà nho nhỏ.
“Nhưng với tính cách của cậu thì mở quán cà phê cũng không tệ.
Tớ cảm thấy cậu có thể ngồi yên tĩnh đọc sách cả buổi trưa trong quán.” Bùi Ninh Hân tưởng tượng ra khung cảnh như vậy thì cười rộ lên.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, ý tưởng mở quán cà phê cũng chỉ là chợt lóe lên, rốt cuộc có mở hay không thì cô còn chưa nghĩ kỹ.
Nếu nói mở quán cà phê, thật ra cô lại muốn mở quán trà hơn.
“Đã định mở quán cà phê, thế cậu chọn địa điểm xong chưa?”
“Chưa.”
“Còn đồ đạc thì sao?”
“Chưa.”
“Nguồn hàng?”
“Chưa.”
Bùi Ninh Hân càng hỏi, mặt lại càng đen, xem ra đây thật sự chỉ mới là giai đoạn dự định, chưa hề chuẩn bị gì cả.
“Yến Chi, hay là bây giờ chúng ta đi tìm cửa hàng trước đi.
Chẳng cần phải rảnh rỗi không có chuyện gì làm.” Bùi Ninh Hân đầy phấn khởi nói.
Hoàng Yến Chi sững sờ nhìn cô ấy: “Bây giờ?”
“Đúng, nếu như cậu định mở quán thì sớm muộn gì cũng phải tìm mà.
Sai người khác tìm thì không thể khiến mình hài lòng được.
Dù gì bây giờ chúng ta cũng có thời gian, vậy thì đi xem một chút, biết đâu tìm được thì sao? Còn không tìm được thì cứ coi như đi dạo phố.”
Hoàng Yến Chi thấy Bùi Ninh Hân quả thật có hứng thú, mà cô cũng cần phải đến một chỗ xem thử, bèn gật đầu đồng ý: “Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ vào phòng thay quần áo.”
Cô thay nhanh chóng rồi lập tức đi ra.
Ninh Hân theo cô ra ngoài: “Oa, Yến Chi là xe Ferrari.” Ninh Hân dạo quanh chiếc xe thể thao màu đỏ, không ngừng thán phục hâm mộ.
“Ừm, anh tớ tặng vào sinh nhật năm ngoái của tớ.”
“Anh cậu đối xử với cậu tốt thật, nếu tớ cũng có một người anh trai như thế thì tớ sẽ hạnh phúc chết mất, tiếc là đời này tớ không có ai để dựa vào.” Bùi Ninh Hân ra vẻ tiếc nuối, tuy ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhưng lại trong veo không lẫn tạp chất.
“Lên xe đi.” Hoàng Yến Chi mở cửa xe.
Bùi Ninh Hân ngồi vào xe, miệng còn đang cảm thán: “Yến Chi, càng ở chung với cậu, tớ càng cảm thấy cậu vô cùng kín tiếng.
Nếu cậu sớm lái xe này đến trường thì trước đây những người đó sao còn dám nói cậu như thế chứ.”
“Chỉ sợ tin đồn sẽ lan càng mạnh, càng mới lạ hơn.” Hoàng Yến Chi nói thản nhiên.
Bùi Ninh Hân ngẫm thấy cũng đúng, không chừng còn biên soạn Yến Chi dựa vào đàn ông như thế nào đấy, những kẻ ghen tị ở đâu mà chẳng có.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Dù là Ninh Hân đề nghị đi tìm địa điểm để mở quán, nhưng cô ấy lại không biết đi xem ở đâu.
“Trước tiên đến phía Nam thành phố xem một chút.” Hoàng Yến Chi nói.
“Phía Nam thành phố?” Ở đó chẳng phải chủ yếu là tứ hợp viện sao? Hơn nữa nơi đó quả thật được coi là tấc đất tấc vàng, muốn mở quán ở đó, hình như...!
*Tứ hợp viện: là nhà ở của một gia đình với nhiều thế hệ cùng chung sống.
Giữa các thành viên gia đình cũng như nhà ở của họ được sắp xếp theo một trật tự nghiêm ngặt.
Nhà chính hay nhà trên là nhà ở của chủ hộ và cũng là trung tâm tụ họp của cùng
gia đình.
“Nếu sau này tớ cũng có một tòa tứ hợp viện như vậy thì tốt quá.” Bùi Ninh Hân đứng ở đầu phố, nhìn vào từng tòa tứ hợp viện.
Trong con phố heo hút phủ đá xanh, còn có rêu xanh theo năm tháng.
Chỉ một tòa tứ hợp viện như vậy mà giá trị ít nhất cũng nghìn vạn trở lên, đời này cô đừng hòng nghĩ đến.
Hoàng Yến Chi lại không có cảm giác gì với những ngôi nhà này lắm.
Dọc đường đi, cô đã gọi một cuộc điện thoại.
Biết cô đang tìm người nên Ninh Hân cũng không vội, từ từ đi theo Hoàng Yến Chi vào ngõ.
Hoàng Yến Chi nhanh chóng dừng trước một tòa tứ hợp viện, ấn chuông cửa.
Một loạt tiếng bước chân truyền ra từ bên trong.
Cửa mở, để lộ một khuôn mặt đàn ông, có vẻ tuổi tác không lớn lắm.
“Cô là Hoàng tiểu thư?” Người nọ nhìn Hoàng Yến Chi, cười hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu, người nọ đón hai bọn họ vào trong.
Bùi Ninh Hân bước vào mới phát hiện toà tứ hợp viện này còn đẹp hơn suy nghĩ của cô nhiều.
Trong sân có hòn non bộ và nước chảy, trong hồ có trồng hoa sen.
Nhưng hiện giờ đang là mùa đông, chỉ còn lại một ao sen tàn, thấp thoáng có thể thấy cá bơi dưới đáy hồ.
Thêm vào đó, còn có ít hoa cỏ cây cối, chắc bởi vì đang là mùa đông nên trông hơi tiêu điều, nhưng người khác vẫn không khó để tưởng tượng khung cảnh ở đây sẽ đẹp đến dường nào khi mùa xuân đến.
Bỗng, Ninh Hân hít hà, hương hoa dễ chịu vương vấn quanh chóp mũi: “Ủa, đây là mùi thơm của hoa gì thế? Thơm thật đấy, giữa mùa đông mà vẫn có hương hoa.”
Người đàn ông dẫn đường quay đầu nhìn Ninh Hân, ôn hòa nói, “Là mai vàng.” Ông ấy chỉ tay về góc Tây Nam.
Bùi Ninh Hân nhìn theo ngón tay ông ấy, quả nhiên nhìn thấy một gốc cây đầy hoa màu vàng ở góc Tây Nam.
Từ xa nhìn lại, ở đó giống như một tấm tơ lụa màu vàng lan tỏa hương thơm.
Cách góc đó không xa còn có một gốc hồng mai với những đóa hoa đỏ tươi, thêm màu sắc và sức sống cho khoảng sân tiêu điều này.
Bùi Ninh Hân nhìn về phía hai gốc hoa mai, sau đó nói thầm vào tai cô: “Yến Chi, chúng ta đến đây làm gì?”
“Xem quán.”
“...” Bùi Ninh Hân nghi ngờ đánh giá một chút, ở đây tuyệt đối không giống nơi để mở quán cà phê.
Trong không khí hình như còn thoang thoảng hương trà, càng phù hợp với phong cảnh trong viện này hơn.
Chủ nhân nơi này là một người nhã nhặn.
“Mở quán cà phê ở đây cũng có người đến sao?” Bùi Ninh Hân nhỏ giọng thầm thì.
Hoàng Yến Chi cười không nói gì.
Người đàn ông kia dẫn cô và Bùi Ninh Hân đến một phòng hình như là phòng trà, một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên trong.
Người phụ nữ đó mặc sườn xám, ngồi quỳ dưới sàn lưng thẳng tắp, dáng người ưu nhã.
Hoàng Yến Chi liền cởi giày, ngồi xuống đối diện bà ấy.
Ninh Hân do dự một chút rồi cũng vào theo.
Người phụ nữ cười với bọn họ, hơi khom người, hình như là đang thi lễ.
Hoàng Yến Chi đáp lễ lại.
Bùi Ninh Hân làm theo động tác của Hoàng Yến Chi
Trước chỗ ngồi của các cô bày một bộ dụng cụ pha trà.
Ninh Hân chưa từng nghiên cứu về mấy thứ này nên không biết tên của chúng, chỉ cảm thấy trông rất đẹp.
Người phụ nữ không lên tiếng mà cầm lấy ấm nước trà trên bàn, bắt đầu pha trà.
Bùi Ninh Hân thấy Hoàng Yến Chi cũng không nói gì thì liền yên lặng ngồi đó, nhìn động tác của người phụ nữ.
Động tác của bà ấy rất đẹp đẽ và thanh lịch, như nước chảy mây trôi.
Lần đầu tiên Ninh Hân trông thấy một người pha trà mà cũng có tư thế đẹp như thế.
Đây đúng là mẫu phụ nữ ưu nhã từ tận xương tủy.
Không phải loại ưu nhã ngoài xã hội thượng lưu kia, mà như một phu nhân quý tộc thời cổ xưa, lộ vẻ cao quý và ưu nhã bẩm sinh.
Vẽ ưu nhã đó khắc sâu vào trong xương cốt, thể hiện qua từng hành động và cử chỉ của bà ấy.
Một lát sau, người phụ nữ đưa một ly trà đến trước mặt Hoàng Yến Chi.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Hoàng Yến Chi gập lại, gõ nhẹ hai cái trên bàn.
Bùi Ninh Hân biết đây là đang nói cảm ơn, bèn học theo động tác của cô, cảm ơn người phụ nữ kia.
Bà ấy vẫn cười dịu dàng, ra hiệu với các cô.
Hoàng Yến Chi nâng chén trà lên, ngửi một chút rồi mới nhấp môi: “Kỹ thuật phà trà của phu nhân càng ngày càng điêu luyện.”
Người phụ nữ kia khẽ cười:“Cháu cũng đã lâu không đến, nếu lần này không phải cô gọi điện thoại cho cháu, có phải cháu cũng không định đến tìm cô không?”.