Hoàng Yến Chi hơi nhếch môi.
Bùi Ninh Hân ngạc nhiên nhận ra cô thản nhiên nở nụ cười, không hề có vẻ lạnh nhạt: “Cháu vốn định trước năm mới đến thăm cô một chút, không ngờ cô đã gọi điện thoại cho cháu trước.”
“Cô nhớ một năm trước từng nghe cháu nói, về sau nếu không có việc gì làm thì mở một quán trà giống như vậy.”
“Không ngờ phu nhân vẫn còn nhớ.” Hoàng Yến Chi cười, giọng điệu ôn hòa.
Người phụ nữ kia cũng cười: “Nhưng chẳng hay bây giờ cháu còn có ý định vậy không?”
Hoàng Yến Chi khẽ nói: “Cháu nghĩ là mình đã biểu hiện rất rõ ràng.”
“Lần này là vì chồng cô muốn ra nước ngoài, cô phải đi với ông ấy, nếu không thì cô thật sự không muốn giao lại quán trà do ông nội để lại cho người khác.” Người phụ nữ kia nói bằng giọng chứa vẻ không nỡ.
Quán trà này là do ông nội bà mở ra để kinh doanh.
Bà đã lớn lên ở đây, rồi tiếp nhận quán trà từ ông nội, tình cảm mấy chục năm, làm sao không sâu nặng được.
Nhưng chồng và con trai con gái bà đều muốn định cư ở nước ngoài.
Bà cũng không thể ở lại đây một mình được.
Dù tiếc đến mấy bà cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Phu nhân thật sự yên tâm giao quán trà này lại cho cháu ư?” Hoàng Yến Chi bình thản hỏi lại, giọng có vẻ đùa giỡn.
Người phụ nữ kia khẽ cười: “Giao cho cháu thì có cái gì không yên tâm chứ? Dù cô cháu mình biết nhau chưa lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là duyên phận.
Trong số những người cô quen biết, cháu là người khiến cô yên tâm nhất.
Giao cho cháu, có lẽ cảm giác không nỡ của cô cũng bớt đi phần nào.”
Hoàng Yến Chi cười mỉm, nâng chén trà lên uống một hớp.
Nói xong chuyện chính, người phụ nữ kia mới nhìn Bùi Ninh Hân: “Chắc cháu là bạn của Yến Chi?”
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Cháu là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của Yến Chi.”
Người phụ nữ kia mỉm cười: “Lần đầu tiên cô thấy cháu dẫn bạn đến.
Trước đây mỗi lần đến, cháu đều đi một mình.
Đúng rồi, ở đây bọn cô có mấy món điểm tâm cũng được lắm, cháu có thể nếm thử xem.”
Người phụ nữ nhấn một cái nút trên bàn, cửa phòng nhanh chóng được mở ra.
Người đàn ông vừa rồi dẫn bọn họ vào đây mở cửa, nhìn vào bên trong.
“Lấy mấy đĩa bánh ngọt đến đây, đừng ngọt quá.”
Người đàn ông đi rồi nhanh chóng quay lại, trong tay bê một cái khay đựng mấy đĩa điểm tâm ngon mắt.
Ông ấy cẩn thận đặt từng đĩa điểm tâm xuống, sau đó lui ra ngoài.
“Cháu có thể nếm thử xem, khá ngon đấy.” Người phụ nữ mỉm cười nhìn Bùi Ninh Hân.
“Cảm ơn cô.” Bùi Ninh Hân cầm một miếng bánh ngọt, cho vào miệng.
Bánh ở đây rất nhỏ, chỉ có một miếng nhỏ nên cũng không cần lo lắng bị trôi son.
Bánh ngọt mà không ngán, ăn vào còn có mùi thơm, hình như là bánh mơ hạnh.
Mùi mơ hạnh lan ra trong miệng, Bùi Ninh Hân nhịn không được lại ăn thêm một cái.
“Cháu không nếm thử sao?” Người phụ nữ kia nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô không thích mấy loại bánh ngọt này.
Bà ấy cũng biết nên không ép.
“Người làm ở đây cô đều không mang đi, nếu cháu muốn thuê thì giữ lại, nếu cảm thấy không được thì cháu tìm người khác, không cần nể mặt cô.” Người phụ nữ kia nói.
“Vẫn nên thuê những người đó đi ạ, cháu tin tưởng vào mắt nhìn của cô.
Nếu tìm người khác thì cháu cũng không có thời gian và sức lực.” Hoàng Yến Chi nói.
Người phụ nữ biết sẽ như thế nên không thấy bất ngờ, lấy hợp đồng ra: “Lát nữa cô sẽ thông báo cho bọn họ.
Đây là hợp đồng chuyển nhượng, cháu xem thử có gì thắc mắc không.”
Hoàng Yến Chi cầm lấy rồi mở ra, dừng một chút ở chỗ giá cả, chỉ vào đó.
Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua: “Nếu cháu thấy không hài lòng thì cô có thể lấy rẻ hơn một chút.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Là do cô để quá rẻ.” Khu vực thế này mà bà ấy chỉ lấy tám triệu, quả thật là vừa bán vừa cho.
Nếu bà ấy bán hai mươi triệu thì vẫn có người muốn cướp lấy, dù sao chỉ riêng tòa tứ hợp viện này thôi đã không có giá này, huống chi là toà nhà này còn trang trí thành quán trà, vừa nhìn đã biết phải bỏ vốn rất nhiều.
Người phụ nữ kia nghe vậy mỉm cười: “Người khác đều muốn trả giá, cháu thì hay rồi, lại còn khuyên người bán tăng giá.
Bây giờ cô hơi lo lắng, không biết quán trà này giao cho cháu, liệu chẳng bao lâu nữa có đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh hay không đây.”
“Rất có thể ạ.” Hoàng Yến Chi bình thản nói: “Vì thế cô có muốn suy nghĩ lại thật kỹ không?”
Người phụ nữ kia mỉm cười lắc đầu:“Bán cho cháu.” Vốn chỉ là một câu nói đùa nên cũng không ai để bụng.
Hoàng Yến Chi cũng không nói gì nữa, cầm chiếc bút người phụ nữ kia đưa cho cô, lật đến trang sau cùng rồi dứt khoát ký tên mình.
Người phụ nữ thu hợp đồng lại: “Các thủ tục còn lại, cô sẽ nhanh chóng cho người làm hết rồi gọi điện thoại cho cháu.”
Hoàng Yến Chi dễ tính gật đầu.
Người phụ nữ kia lại nói: “Cô cũng sẽ nói trước với nhà cung cấp hàng.
Bọn họ đều là bạn hợp tác nhiều năm nên sẽ nể tình cô, cam đoan chất lượng tốt nhất, điều này thì cháu có thể yên tâm.”
“Phu nhân làm việc, cháu không có gì lo lắng.” Hoàng Yến Chi mỉm cười nói.
Hương trà nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng.
Bùi Ninh Hân chợt có cảm giác Yến Chi lúc này dịu dàng như gió xuân.
Ra khỏi quán trà, Bùi Ninh Hân mới thở phào một hơi, vỗ ngực mình: “Bây giờ tớ mới nhận ra rằng ở cùng kiểu phụ nữ như vậy rất áp lực.”
“Kiểu phụ nữ như vậy là như thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Bùi Ninh Hân nghĩ ngợi: “Kiểu phụ nữ đã trải qua năm tháng thăng trầm.
Yến Chi, sao cậu lại biết bà ấy?”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Chỉ vô tình thôi, đến đây uống trà với ông nội, sau đó quen biết.”
Bùi Ninh Hân vốn cho là nhất định có câu chuyện gì đó, không ngờ lại chẳng thú vị gì hết.
Mặc dù sự hào phóng bỏ ra cả mấy triệu của Hoàng Yến Chi vừa rồi khiến Bùi Ninh Hân hơi trố mắt, nhưng cô rốt cuộc vẫn là con gái được nhà họ Bùi nuôi nấng, cũng đã từng nhìn thấy những chuyện trong xã hội nên cũng không kinh ngạc quá.
Đã gần trưa, Hoàng Yến Chi và Bùi Ninh Hân đều chưa ăn cơm trưa.
Hai người bèn lái xe đến trung tâm thành phố, tìm một quán ăn gần đó.
“Ủa, Yến Chi, ở đây chẳng phải là gần tập đoàn Minh Chi sao?”
Hoàng Yến Chi nhìn xung quanh một chút, quả đúng là ở đây thật.
“Vậy tớ có thể gọi điện thoại cho Lâm Trọng Mặc, gọi anh ấy xuống đây ăn cơm cùng không?” Bùi Ninh Hân cầm điện thoại hỏi ý cô.
Hoàng Yến Chi gật đầu, Bùi Ninh Hân liền gọi cho Lâm Trọng Mặc, thế một hồi lâu điện thoại mới được nhận.
“Hân Hân.”
“Trọng Mặc, ăn cơm trưa chưa?”
“Đang định ăn.”
“Vậy đừng ăn, em đang ở gần công ty anh, cùng ăn cơm với bọn em đi, Yến Chi cũng ở đây.”
Hình như Lâm Trọng Mặc hơi khó xử: “Hân Hân, anh không đến được, trưa nay anh phải cùng quản lý tham dự một bữa tiệc xã giao nên không tiện.”
Bùi Ninh Hân hơi thất vọng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải anh làm bên kỹ thuật ư? Sao còn phải ra ngoài xã giao nữa?”
Lâm Trọng Mặc nhìn về phía quản lý đang chờ anh ta ở cách đó không xa đang tỏ vẻ mất kiên nhẫn rõ ràng, hơi hoảng hốt nói với Ninh Hân: “Hân Hân, bọn anh phải đi rồi, không nói chuyện với em nữa, đợi anh về rồi giải thích với em sau.”
Điện thoại bị cúp, Bùi Ninh Hân hơi khó chịu, nhưng lại không muốn thể hiện ra trước mặt Hoàng Yến Chi nhếch môi nói: “Yến Chi, anh ấy không rảnh, chúng ta ăn đi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Yến Chi, hay là cậu gọi anh cậu ra đây ăn cùng đi, chỉ có hai người ăn cơm thì hơi buồn.” Bùi Ninh Hân chợt nói.
Hoàng Yến Chi dễ tính, nghĩ đến việc cũng đã lâu không ăn cơm với Hoàng Minh Dạ bèn gọi điện thoại cho anh trai.
Hoàng Minh Dạ nhận được điện thoại của em gái đúng lúc anh đang bảo trợ lý ra ngoài mua đồ ăn, nghe thấy em gái mời cơm trưa thì lập tức ngăn trợ lý đang cầm áo khoác rời khỏi văn phòng lại.
Chỗ Hoàng Yến Chi chọn quả thật cách tập đoàn Minh Chi không xa.
Hoàng Minh Dạ đến rất nhanh.
Thẩm Quân Dục đi tới, cười với Bùi Ninh Hân.
Gặp lại anh, Bùi Ninh Hân thoáng cảm thấy hối hận vì đã bảo Hoàng Yến Chi gọi anh đến đây.
Cô vẫn cảm thấy đây là một người đàn ông nguy hiểm, cần phải giữ khoảng cách.
Hoàng Minh Dạ ngồi xuống bên cạnh Hoàng Yến Chi: “Hôm nay sao lại có lòng tốt mời anh đến đây ăn cơm vậy?”
Hoàng Yến Chi nhìn thức ăn đầy bàn: “Đồ ăn quá nhiều, ăn không hết.”
Hoàng Minh Dạ: “...” Tim anh vỡ nát rồi, em gái.
“Hạo Kiện chắc sắp về rồi phải không?” Trong bữa cơm, Hoàng Minh Dạ hỏi
“Vâng, ngày 9 tháng sau.” Sáng nay, lúc Quân Hạo Kiện gọi điện thoại đã nói với cô.
Hoàng Minh Dạ nghĩ ngợi, ngày 9 tháng sau, là hai mươi tám âm lịch: “Năm nay có ăn Tết ở nhà không?”
Hoàng Yến Chi nhìn anh trai bằng ánh mắt bình thản, nhưng anh vẫn nhìn thấy được vẻ xem thường trong mắt cô.
Được rồi, Hoàng Minh Dạ sờ mũi, quả nhiên con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lễ tết cũng không đón ở nhà nữa.
Hoàng đại thiếu gia, anh có từng thấy có cô gái nào đã gả đi mà ăn Tết ở nhà mẹ đẻ không? Huống chi còn là năm đầu tiên nữa?
Bùi Ninh Hân lẳng lặng ăn cơm của mình, thật ra cô vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.
Tuy Hoàng Minh Dạ cho người khác cảm giác luôn nhã nhặn lịch sự, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực quá lớn.
Một đôi đũa chợt xuất hiện trước mắt, sau đó một miếng xương sườn kho tương xuất hiện trong bát cô.
Bùi Ninh Hân ngẩng đầu, đang định nói cảm ơn Hoàng Yến Chi thì lại trông thấy đôi mắt dịu dàng của Hoàng Minh Dạ anh đang thu tay lại
“Thấy em vẫn ăn cơm trắng, nên ăn nhiều thức ăn một chút.
Con gái tốt nhất là đừng ăn kiêng.” Hoàng Minh Dạ khẽ mỉm cười, nói với dáng vẻ anh trai một cách nghiễm nhiên.
Nét mặt Bùi Ninh Hân hơi mất tự nhiên, đứng dậy: “Em...!em đi vệ sinh một lát.”.