Hoàng Hi Lan ra sân gọi điện thoại cho Y Trân Hoàng.
Cuộc điện thoại đầu tiên không có người nhận, cô ta lại gọi cuộc thứ hai, lúc này mới có người bắt máy.
Biết Y Trân đang trên đường đi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, Hoàng Hi Lan mới yên tâm.
Cô ta đi vào phòng khách thì không thấy Vũ Ân Nguyệt đâu, chỉ có một mình Hoàng Yến Chi bèn hỏi: “Mẹ đâu?”
Hoàng Yến Chi không biết lấy từ đâu ra một quyển sách, đang thong thả lật xem, nghe thấy Hoàng Hi Lan hỏi mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Không biết.”
Thái độ thờ ơ này khiến Hoàng Hi Lan rất tức giận.
Có điều nhớ ra đang ở trong nhà, tuy Hoàng lão gia lúc này đi vắng, nhưng biết đâu sẽ trở về bất cứ lúc nào, cô ta đành cố nén cơn giận trong lòng, ngồi xuống ghế sofa.
“Y Trân Hoàng nói cô ấy đang đi trên đường rồi, nửa tiếng sau sẽ đến.”
Nghe thấy vậy, biểu cảm của Hoàng Yến Chi vẫn không hề thay đổi, “À.”
Nụ cười của Hoàng Hi Lan cứng đờ.
Cô ta vốn muốn thấy cảnh Hoàng Yến Chi mất mặt, nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng nào khiến cô ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Cứ như cô ta lấy một bảo bối mà khó khăn lắm bản thân mới có được ra, vốn định khoe khoang với người khác để người đó ngưỡng mộ ghen tị, thế nhưng người đó lại không hề quan tâm đến nó, không chừng trong lòng còn đang cười nhạo của cô ta ngu ngốc.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Hoàng Hi Lan nhìn cô càng thù địch hơn.
Nhưng Hoàng Yến Chi là ai chứ, mặc dù nhận ra ác ý trong mắt cô ta, nhưng đối với cô mà nói thì chút ác ý này còn chẳng đủ để gãi ngứa.
Nói chuyện với Hoàng Yến Chi không có tác dụng gì, Vũ Ân Nguyệt thì chẳng biết đang ở đâu, Hoàng Hi Lan cũng không muốn ngồi với cô thêm một giây phút nào nữa, bèn lấy cớ ra cổng đón Y Trân Hoàng rồi bỏ đi.
Hoàng Yến Chi tiếp tục đọc sách, chẳng mấy chốc thì Hoàng lão gia cũng đã trở về, còn có cả Quân lão gia đi cùng ông.
“Ông nội.” Hoàng Yến Chi đứng dậy chào hai ông cụ.
“Tôi đã nói Yến Chi bây giờ chắc chắn đang ở nhà mà, lão già ông lại không tin.” Quân lão gia lườm Hoàng lão gia một cái, bất mãn nói: “May mà tôi bảo ông về sớm một chút, không thì Yến Chi phải buồn chán ở nhà một mình rồi.”
“Đâu phải một mình, mẹ nó cũng đang ở nhà mà.” Hoàng lão gia nói rồi nhìn xung quanh hỏi, “Chi Chi, mẹ cháu đâu?”
Hoàng Yến Chi nhìn lên tầng rồi trả lời: “Mẹ nói hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ.
Còn Hoàng Hi Lan thì ra ngoài đón Y Trân Hoàng.”
“Y Trân Hoàng là ai?” Quân lão gia nghi ngờ hỏi.
“Là một hoạ sĩ ạ, ba cháu rất thích tranh của cô ấy.” Hoàng Yến Chi trả lời.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, không lâu sau, Hoàng Hi Lan và một cô gái xuất hiện trước cửa, lần lượt chào hỏi những người trong phòng khách.
Sau đó, Hoàng Hi Lan lại giới thiệu cô gái bên cạnh mình: “Ông nội, ông Quân vị này chính là Y Trân Hoàng cháu đã nhắc đến, là hoạ sĩ trẻ nổi tiếng nhất hiện nay đấy ạ.”
“Y Trân đây là ông nội tôi.” Cô ta giới thiệu Hoàng lão gia, rồi chỉ vào Quân lão gia nói, “Đây là ông Quân, ông nội một người bạn tốt của tôi.”
Y Trân Hoàng khẽ cúi người, chào hai ông cụ.
Hai ông lịch sự cười chào lại, khách sáo và xa cách.
Cô ả đưa túi đồ trong tay cho Hoàng Hi Lan, nói: “Đây là quà gặp mặt cháu biếu Hoàng lão gia, mong là ngài không chê.
Lần này không ngờ lại gặp Quân lão gia ở đây, chưa kịp chuẩn bị gì, mong Quân lão gia bỏ qua cho.
Hôm nào đó cháu nhất định sẽ bổ sung.”
Hoàng lão gia cười nói: “Cháu có lòng rồi, ngồi đi! Các cháu đều là người trẻ tuổi, cứ tự nhiên nhé.
Người lớn tuổi chúng ta không góp vui nữa.” Nói rồi liền gọi Quân lão gia lên lầu.
Trước khi đi, Hoàng lão gia còn quay sang nháy mắt với Hoàng Yến Chi một cái, tỏ ý “thấy ông có tốt với cháu không”, khiến cô nhìn thấy mà buồn cười.
Nụ cười trên mặt Hoàng Hi Lan khẽ cứng lại, cứ như hoàn toàn không ngờ Hoàng lão gia gặp Y Trân Hoàng rồi mà lại có thái độ thờ ơ như vậy.
Chẳng phải ông rất thích tranh của Y Trân Hoàng? Sao bây giờ gặp người thật lại có thái độ thế này?
Y Trân Hoàng hình như không nhận thấy sự lạnh nhạt của Hoàng lão gia, trên môi vẫn giữ nụ cười đúng mực.
Hoàng Hi Lan đưa mắt nhìn sang Hoàng Yến Chi đang ngồi trên ghế sofa vẫn không nói gì: “Đây là em gái tôi, Yến Chi.”
Trong lúc Hoàng Yến Chi quan sát đối phương thì “Y Trân Hoàng” cũng quan sát cô.
Cô ả đã thấy ảnh của Hoàng Yến Chi từ trước, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn cô ở khoảng cách gần thế này.
Người thật xinh đẹp hơn người trong ảnh nhiều, có điều khí chất vẫn rất lạnh lùng khiến người khác có cảm giác khó gần.
Trong mắt cô ta ánh lên vẻ hứng thú.
Nếu Hely ở đây thì nhất định sẽ nhận ra được cô gái trước mắt chính là người ngày đó đã theo dõi Hoàng Yến Chi trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Minh Chi.
Hely vốn đã bắt được cô gái này này, nhưng bất kể cô ép hỏi thế nào thì cô ả vẫn không hé răng.
Dù có nói thì cũng chỉ là những lời vô ích.
Hely bắt giữ cô ả ba ngày vẫn không lấy được tin tức có giá trị nào từ miệng cô ả, điều này làm cho người từng đứng top mười trên thế giới như Hely phát điên lên.
Hely đang định tìm một cơ hội để dùng “cực hình” với cô ả này thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Wenny, bèn vội vã ra ngoài một chuyến, kết quả lúc trở về thì đã không thấy tăm hơi của cô ả đâu.
Hely lúc đó liền sầm mặt, nhưng bất kể cô tìm thế nào cũng không tìm thấy cô ả.
Nhưng Hely thề, chỉ cần cho cô thời gian thì chắc chắn có thể tìm ra cô ả.
Có điều Hely lúc này đang ở nước Anh xa xôi, không có thời gian tìm kiếm cô ả.
Hơn nữa cô rất yên tâm về Hoàng Yến Chi dù không đích thân ra tay thì cô ả này cũng không phải là đối thủ của Hoàng Yến Chi.
“Đã nghe danh Hoàng tiểu thư từ lâu, bây giờ mới được gặp gỡ lần đầu, trông cô còn xinh đẹp hơn cả trong hình.” “Y Trân Hoàng” dịu dàng cười nói, đưa tay phải ra.
Hoàng Yến Chi nhìn cánh tay mảnh khảnh trước mắt nhưng không nắm lấy mà chỉ thản nhiên nói: " Y tiểu thư cũng duyên dáng hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Y Trân Hoàng tự nhiên bỏ tay xuống, không có vẻ xấu hổ gì, nghe vậy liền cười cười: “Nghe Hi Lan nói Hoàng tiểu thư quen biết quản lý Daniel của tôi?” Giọng điệu của cô ta mang ý thám thính khó mà phát hiện được.
Hoàng Yến Chi hơi chớp mắt: “Từng gặp vài lần, không thân.”
Trong mắt Y Trân Hoàng lóe lên vẻ u ám, nhưng môi lại nở nụ cười thân thiết: “Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi tôi không gặp quản lý này của mình nữa.
Gần đây tôi có tham gia một cuộc thi dành cho họa sĩ trẻ ở nước ngoài, Daniel đã đi dự thi thay tôi rồi.”
“Y Trân, cô khiêm tốn quá rồi, nếu không phải tình cờ thì có lẽ chúng ta đã không quen biết nhau.
Tôi biết cô không thích khoe khoang, nhưng thỉnh thoảng cũng nên xuất hiện trước mặt người ngoài, chí ít cũng nên để người khác biết mặt cô.
Đừng để mấy người có dã tâm lợi dụng chuyện không ai quen biết cô để mượn danh của cô làm chuyện mờ ám.” Hoàng Hi Lan nói, ra vẻ chỉ suy nghĩ cho Y Trân Hoàng.
“Y Trân Hoàng” hình như có hơi bất đắc dĩ: “Lúc đầu chỉ là hứng thú nhất thời với hội họa, ai ngờ tranh lại được mọi người đón nhận.
Dù sao tác phẩm của tôi cũng không nổi tiếng lắm, thậm chí còn từng bị không ít người chỉ trích bởi vì nội dung tác phẩm quá u ám nữa.
Thật ra tôi cũng không phải cố ý không ra mặt, chỉ do thói quen thôi.”
“Yến Chi, trước giờ em vẫn rất thích tranh của Y Trân mà, sao bây giờ gặp người thật lại không nói gì vậy?” Hoàng Hi Lan lên tiếng hỏi.
Y Trân Hoàng nghe vậy thì hứng thú nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Hoàng tiểu thư cũng thích tranh của tôi sao?”
Hoàng Yến Chi ngước mắt, khẽ cong môi: “Chỉ là thỉnh thoảng học đòi văn vẻ thôi.” Cô chớp mắt rồi nói thêm: “Gần đây phong cách tranh vẽ của Y tiểu thư có sự thay đổi thật lớn nhỉ.”
“Y Trân Hoàng” nở nụ cười nhạt: “Đúng vậy, dạo này gặp một số chuyện khiến tâm trạng cũng thay đổi theo.
Nhất là khi là gặp được một người, anh ấy làm cho tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng phải chỉ có đêm tối mà còn có nắng mai và mặt trời.”
Để phối hợp, vẻ mặt cô ta còn tỏ ra xấu hổ và ấm áp, hệt như một cô gái đang đang trong tình yêu say đắm.
“Chẳng hay người đó là ai mà lại có sức hấp dẫn đến vậy, khiến Y tiểu thư để tâm như thế?” Hoàng Yến Chi tò mò hỏi, nhưng trong lòng lại chùng xuống.
Hình như Y Trân Hoàng giả này hiểu rất rõ chuyện của cô thì phải.
“Y Trân Hoàng” vẫn nở nụ cười ngọt ngào: “Một người rất ấm áp, trông thấy anh ấy cứ như nhìn thấy ánh nắng giữa trời đông.
Có lẽ Hoàng tiểu thư không biết đâu, tác phẩm tôi bảo Daniel mang đi tham gia triển lãm có tên là “Cứu rỗi”, chính anh ấy đã cứu rỗi tôi.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Cứu rỗi” thì đáy mắt của Hoàng Yến Chi liền lóe lên vẻ lạnh lẽo mà ngay cả “Y Trân Hoàng” vẫn luôn chú ý đến cô cũng không phát hiện được.
Sự lạnh lẽo đó tan biến rất nhanh, không thể nhìn ra bất cứ thay đổi nào trên mặt Hoàng Yến Chi: “Xem ra người đó thật may mắn, được Y tiểu thư đối xử dịu dàng như vậy.”
Không ngờ, “Y Trân Hoàng” lại lắc đầu: “Thật ra thì có thể gặp được anh ấy là may mắn của tôi.”
Hai người nói chuyện rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Hoàng Hi Lan vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, còn cụ thể là lạ ở đâu thì cô ta lại không nói ra được..