“Hai người lại muốn làm gì?” Hoàng Hi Lan bực bội nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
Điền Thúy Phương dè dặt nhìn Hoàng Hi Lan: “Tam…” Vừa mở miệng nói đã trông thấy ánh mắt lạnh băng của Hoàng Hi Lan, Điền Thúy Phương lập tức sửa lời: “Hi Lan, là chuyện của em trai con.
Bây giờ nó đã lớn rồi mà vẫn chưa có việc làm, sau này khó mà cưới vợ được.
Con quen biết nhiều như vậy, giúp nó tìm một công việc được không?”
Đứng cạnh Điền Thúy Phương là một thanh niên với vẻ mặt cà lơ phất phơ, chân còn rung nhịp nhịp, thái độ cợt nhả.
Hoàng Hi Lan nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi, đây lại là em trai ruột của cô ta, đúng là trò cười.
Lý Dũng nhai kẹo cao su, thấy ánh mắt của Hoàng Hi Lan thì tỏ vẻ khó chịu: “Ánh mắt của chị là sao? Khinh bỉ tôi? Chị có tư cách gì khinh bỉ tôi? Nếu không phải được người ta nhận làm con nuôi thì bây giờ chị còn không bằng tôi đâu.”
“Con bớt nói đi.” Điền Thúy Phương kéo tay con trai, bà ta không muốn con trai chọc giận Hoàng Hi Lan.
Bây giờ bọn họ đang có việc nhờ người ta giúp đỡ, nhờ người phải có thái độ của nhờ người, nếu mặt mũi có thể đổi lấy tiền đồ cho con trai thì cho dù phải vứt mặt mũi xuống đất cho Hoàng Hi Lan giẫm đạp thì bà ta cũng vui lòng.
Điền Thúy Phương cười nịnh nọt: “Hi Lan, con đừng để ý lời của em trai con, nó không hiểu chuyện, mẹ biết con không có ý khinh thường nói nó, nếu mẹ có cách khác thì mẹ đã không đến nhờ con.
Chủ yếu là mẹ mới tới, chưa quen với cuộc sống ở đây nên chỉ có thể tới tìm con.”
Hoàng Hi Lan lạnh mặt, câu này gần đây cô ta nghe nhiều lắm, mỗi lần bọn họ tìm cô ta đều lấy cớ như vậy, ha ha… Hay cho cái lý do chưa quen cuộc sống ở đây.
“Nếu chưa quen cuộc sống ở đây thì về quê mà ở.
Tôi cho mấy người một trăm nghìn, mấy người về quê xây một căn nhà.
Số tiền còn lại, chỉ cần mấy người tiêu xài tiết kiệm thì sẽ không chết đói được.
Ở đó là nơi mấy người sống, chắc là quen thuộc rồi.” Hoàng Hi Lan nói một cách lạnh lùng.
Không quen cuộc sống ở đây? Được thôi, về quê mà sống đi!
“Một trăm nghìn? Chị cho ăn mày à?” Lý Dũng nhả kẹo cao su: “Một trăm nghìn có thể mua được gì? Chị có nhiều tiền như vậy, không cho chúng tôi tiêu thì để làm gì?” Theo cậu ta, Hoàng Hi Lan bỏ tiền nuôi cả nhà là đúng.
Nếu không nhờ ba mẹ bỏ Hoàng Hi Lan ở cô nhi viện thì sao cô ta có thể được người giàu có nhận làm con nuôi, chưa biết chừng còn bị bán như hai bà chị trước ấy chứ.
Hoàng Hi Lan lạnh lùng liếc cậu ta, sao người này có thể nói ra lời không biết xấu hổ như thế?
“Sao tôi phải cho mấy người tiêu tiền tôi vất vả làm ra? Tôi nợ mấy người chắc?”
Lý Dũng trợn mắt: “Nếu không nhờ ba mẹ thì chị sao có được cuộc sống của thiên kim tiểu thư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa.”
Hoàng Hi Lan tức quá hóa cười, quả nhiên cha mẹ nào con nấy, cực phẩm như nhau.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi trước đây bọn họ đã vứt bỏ cô ta.
Nếu không, phải sống cùng một đám người nhà như vậy thì cô ta sẽ phát điên lên mất thôi.
Điền Thúy Phương vội can: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà.
A Dũng, con bé là chị của con, con đừng nói chuyện như vậy với chị.” Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt với con trai, con còn phải dựa vào nó mới có việc làm đấy con trai à.
Lý Dũng im miệng, chờ cậu ta phát đạt rồi sẽ xử lý Hoàng Hi Lan sau.
“Hi Lan, con đừng để ý lời em trai con nói.
Nó vẫn chưa tìm được việc làm phù hợp nên dễ nổi nóng ấy mà.
Hôm qua nó còn nói với mẹ, lớn thế này rồi mà vẫn còn dựa vào chị mình để có việc làm, nó rất khó chịu.”
Hoàng Hi Lan cười nhạt: “Nếu cảm thấy xấu hổ thì tự mình đi tìm việc làm đi.
Chỉ cần nó thật sự muốn thì sẽ tìm được.
Chẳng lẽ một người đàn ông khỏe mạnh mà không thể tìm được một công việc nuôi sống bản thân sao?”
Lý Dũng bực bội siết tay, vừa muốn động tay thì lại buông xuống.
Cậu ta bây giờ còn phải dựa vào Hoàng Hi Lan, nếu tự tìm việc thì sẽ rất khó tìm được một công việc tốt, đến công trường chuyển gạch sao? Dạng công việc tay chân vừa bẩn vừa mệt, cậu ta không làm nổi.
“Bây giờ ngành công nghiệp chuyển phát nhanh rất phát triển.
Nó đi chuyển phát nhanh thì mỗi tháng cũng kiếm được không ít.”
“Cả ngày khiêng đồ lên xuống, còn phải làm việc ngoài trời, chạy tới chạy lui.
Mệt chết tôi, không làm!” Lý Dũng bĩu môi.
“Ha ha, việc không mệt thì có đấy, nhưng mày có bằng cấp không?” Không phải Hoàng Hi Lan khinh thường cậu ta, mà là Lý Dũng không có điểm nào coi được.
Rõ ràng là một người đàn ông khỏe mạnh, tay chân đầy đủ mà lại muốn không làm mà hưởng, có tay có chân lại sống dựa vào cha mẹ, đến cả cô ta cũng thấy mất mặt thay.
“Không biết thì học.
Chị không tìm giúp tôi, sao biết tôi không làm được?”
Điền Thúy Phương hùa theo: “Đúng vậy, Hi Lan, A Dũng rất thông minh, chỉ cần con giúp nó tìm một công việc tốt thì nó sẽ làm tốt.”
Lời này, Hoàng Hi Lan một chữ cũng không tin: “Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ giúp nó để ý.
Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cô ta bây giờ chỉ muốn tránh xa đám người nhà này.
“Đợi đã.
Bọn tôi hết tiền ăn cơm rồi, chị cho tiền đi.” Lý Dũng ngăn Hoàng Hi Lan lại.
“Hôm trước tôi vừa cho mấy người một nghìn, nhanh vậy mà đã hết rồi?”
Lý Dũng sốt ruột: “Chỉ có một nghìn thì đủ ăn cái gì? Chúng tôi có tới ba người.” Chỉ có một ít tiền, còn chưa đủ cho cậu ta mua trang bị trong game, cậu ta xòe tay “Mau lên! Bọn tôi còn chưa ăn sáng đâu.”
Hoàng Hi Lan tức giận thở hổn hển, cô ta rất muốn nện túi xách vào mặt Lý Dũng.
Mặc dù ở đây là một góc của dàn nhạc nhưng không phải là không có người đến, do vậy cô ta cố gắng bình tĩnh lại rồi lấy ví tiền ra.
Lý Dũng giật ví, lấy hết tiền bên trong ra đếm: “Hừ… chỉ có hai nghìn thì đủ mua cái gì? Chị đưa thẻ đây, tôi tự đi rút tiền.”
“Mày cút ngay cho tao!” Hoàng Hi Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vung túi xách đánh Lý Dũng.
Điền Thúy Phương bước lên cản cô ta: “Có chuyện gì thì nói rõ ràng, con đánh nó làm gì?”
Lý Dũng vốn là một kẻ tính tình ngang ngược, làm sao chịu để mình bị đánh.
Cậu ta giơ tay đấm lên vai Hoàng Hi Lan, cô ta hét lên một tiếng.
Lý Dũng hình như cảm thấy còn chưa đủ, bèn đạp vào chân Hoàng Hi Lan một cái không nhẹ nhưng cũng chẳng mạnh, cùng lắm cũng có máu bầm mà thôi.
Điền Thúy Phương lại càng hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ Lý Dũng sẽ ra tay đánh Hoàng Hi Lan.
Thấy Hoàng Hi Lan ôm vai, nước mắt lưng tròng, bà ta vội bước lên đỡ cô ta: “Có sao không con? Để mẹ xem xem.”
“Các người tránh xa tôi ra!” Hoàng Hi Lan tránh tay bà ta, nhìn Lý Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng: “Lý Dũng, mày dám đánh tao? Có tin tao không cho mày một đồng nào không?” Cú đấm vào vai không nhẹ, cô ta cảm giác như vai mình nát luôn rồi.
Lý Dũng mà lại sợ sao? Đương nhiên là không rồi, cậu ta trừng lại: “Chị thử làm thế xem! Tôi sẽ tố cáo chị không phụng dưỡng cha mẹ, để xem đám phóng viên đó sẽ viết về chị như thế nào.
Còn nữa, lần sau còn dám đụng đến tôi, để xem tôi xử lý chị như thế nào.”
Sắc mặt Hoàng Hi Lan chợt biến.
Lý Dũng là đồ ngu, cái gì cũng làm được.
Cô ta không nói nhảm nữa mà chỉ thẳng ra cửa: “Các người đi khỏi nơi này cho tôi!”
“Đi thì đi, làm như tôi thích đến chỗ này lắm vậy.” Lý Dũng kéo Điền Thúy Phương đi.
Thật ra, Điền Thúy Phương không muốn đi mà muốn ở lại dỗ Hoàng Hi Lan cô ta bây giờ là cây rụng tiền của cả nhà, nếu chọc giận cô ta, làm cô ta không cho tiền nữa thì bọn họ phải làm như thế nào bây giờ? Nhưng con trai kéo bà ta đi thì dĩ nhiên là bà ta phải nghe theo con trai rồi.
Điền Thúy Phương quay đầu lại dặn dò Hoàng Hi Lan vài câu liền đi.
Hoàng Hi Lan ôm vai, đau hít hà, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta thử cử động, vai đau gần chết.
Sắp đến ngày trình diễn rồi, nếu vai không hết đau thì sao cô ta còn đàn được nữa?
Cơ hội như lần này rất hiếm có, là nhờ Sở Vân Dung đã dày công sắp xếp cho cô ta, cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nghĩ xong, cô ta vẫn thấy không yên lòng, định đến bệnh viện làm kiểm tra.
................!
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đứng bên bờ biển, gió biển lớn, anh cởi áo khoác của mình ra phủ lên người cô.
“Em không lạnh, thật đó.” Hoàng Yến Chi nói.
Thể chất của cô rất tốt, chút gió lạnh này không ảnh hưởng gì tới cô.
“Không lạnh cũng phải phủ thêm, con gái mà, bị cảm lạnh sẽ không tốt.” Quân Hạo Kiện không để ý đến sự từ chối của cô mà bọc kín cô lại, cầm tay cô lên, vẫn lạnh như cũ.
Xem ra, hôm nào phải dẫn cô đến chỗ bác sĩ trung y khám, đã tới mùa xuân rồi mà tay cô vẫn lạnh như vậy.
Quân Hạo Kiện nắm tay cô đi dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng lại nói vài câu, anh không nói nhiều, nhưng cả hai lại không cảm thấy buồn chán.
Thấy mặt trời sắp lặn, anh mới dẫn cô về.
Buổi tối, hai người không về Đại Viện, mà về Giang Tâm Nhã Uyển.
Vừa về đến cổng Giang Tâm Nhã Uyển, đã thấy Cẩn Mai đứng ở đấy đợi.
Hoàng Yến Chi từ xa đã thấy bóng lưng giống Cẩn Mai, đến gần thì thấy đúng là cô ấy.
Cô bảo Quân Hạo Kiện dừng xe lại: “Cẩn Mai.”
Cẩn Mai ôm cánh tay đi tới đi lui, buổi tối đầu xuân vẫn còn rất lạnh, nghe có người gọi thì quay đầu lại, liền thấy Hoàng Yến Chi.
Mắt cô ấy sáng lên: “Chị.”
Cô ấy chạy lại trước mặt Hoàng Yến Chi, đứng cách cô hai bước, im lặng nhìn cô không nói không nói lời nào.
“Tới tìm chị mà sao không gọi cho chị?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Em có gọi, nhưng chị tắt máy rồi.” Cẩn Mai giải thích, giọng nói hơi khàn khàn.
Hoàng Yến Chi lấy điện thoại ra xem mới phát hiện điện thoại hết pin, thảo nào Cẩn Mai không gọi được.
“Lên xe trước đã.” Hoàng Yến Chi mở cửa xe bảo Cẩn Mai vào, Cẩn Mai nhìn thoáng qua Quân Hạo Kiện ngồi ghế lái, sau đó mới ngồi xuống.
“Chào anh rể.” Cẩn Mai nhẹ giọng chào Quân Hạo Kiện.
Đây là chồng chị, nên gọi một tiếng anh rể.
Quân Hạo Kiện vốn có phần không vui vì thấy Cẩn Mai, nhưng nhờ một tiếng anh rể này mà chút không vui đó hầu như biến mất.
Anh lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hoàng Yến Chi cười cười.
Quân Hạo Kiện không phải là một người khó tiếp xúc, nhìn thái độ của anh với Trương Linh và Bùi Ninh Hân là biết.
Hôm nay anh lạnh nhạt như vậy hoàn toàn là vì Cẩn Tử Văn, còn Cẩn Mai lại bị giận cá chém thớt.
Cái bình giấm chua này!
“Ăn cơm chưa?” Vào nhà, Hoàng Yến Chi hỏi Cẩn Mai, Cẩn Mai lắc đầu.
Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện, anh đi vào nhà bếp.
Anh và Hoàng Yến Chi vẫn chưa ăn tối, bây giờ chỉ làm thêm một phần cơm mà thôi, nể mặt một tiếng anh rể, anh sẽ không tính toán chuyện người bạn nhỏ này từng có ý lừa vợ anh đi làm chị dâu.
Trong phòng khách, Cẩn Mai ngồi trên sô-pha, Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy: “Tới tìm chị mà sao bây giờ không nói gì thế?”
Cẩn Mai nhìn vào phòng bếp, Hoàng Yến Chi bèn nói: “Anh ấy không nghe thấy đâu.”
Cẩn Mai có chút ngượng ngùng, dè dặt hỏi, “Chị, em có thể ở đây vài ngày không?”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi cứng lại: “Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc vừa thấy Cẩn Mai là cô đã biết có chuyện gì đó rồi, Cẩn Mai là một người không biết che giấu cảm xúc, có gì đều hiện hết lên mặt.
Cẩn Mai rũ mắt nhìn mặt đất: “Chị, em muốn ở đây vài ngày.
Nếu không tiện thì em sẽ đến khách sạn ở.”
“Vì sao không muốn về nhà?”
Cẩn Mai im lặng..