“Ân Nguyệt… thật ra là một người mẹ tốt.” Hoàng Quang Nghị nhìn vợ mình, ánh mắt dịu dàng: “Người làm sai là con.” Kết quả là để một mình Vũ Ân Nguyệt gánh hết tất cả.
“Yến Chi, mẹ con luôn cảm thấy hổ thẹn vì làm lạc mất con.” Hoàng Quang Nghị nhìn Hoàng Yến Chi nói: “Bà ấy vẫn luôn đợi con trở về, tới nỗi điên rồi mà vẫn không đợi được con.
Trong khoảng thời gian bà ấy bị trầm cảm nghiêm trọng nhất, bà ấy đã từng tự sát.
Nếu không phải phát hiện kịp thời thì e rằng mẹ con đã đi rồi.
Có điều từ đó về sau, tâm trạng của mẹ con rất tệ, có khi vài ngày cũng không nói một câu nào.
Ba đã mời rất nhiều bác sĩ khám cho mẹ con, cuối cùng mới nghe theo lời đề nghị của một vị bác sĩ, nhận nuôi Hoàng Hi Lan, để bà ấy gửi gắm tình cảm vào nó.
Bác sĩ đã làm liệu pháp thôi miên, ám thị Hoàng Hi Lan chính là con, là con ruột của bà ấy.
Từ đó, bệnh của bà ấy mới dần tốt lên.”
Tuy cứu sống được bà, nhưng bà cứ như người đã chết, tinh thần sụp đổ.
Hoàng Quang Nghị tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý điều trị cho Vũ Ân Nguyệt, cuối cùng, bất đắc dĩ chọn cách nhận nuôi một đứa bé.
Một năm sau, Vũ Ân Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo lại, biết Hoàng Hi Lan không phải là con ruột của mình, bà vẫn chưa tìm được con bé thì tinh thần suýt chút nữa lại sụp đổ.
Hoàng Quang Nghị không còn cách nào khác, đành mang Vũ Ân Nguyệt ra ngoài ở một thời gian, tìm bác sĩ điều trị cho bà.
Bởi vì Vũ Ân Nguyệt không muốn người nhà biết cho nên Hoàng Quang Nghị đã giấu rất kỹ.
Mãi cho đến khi Vũ Ân Nguyệt có thể sinh hoạt như bình thường thì hai người mới trở về Đại Viện sống.
Mà thời gian đó lại đúng lúc sự nghiệp của Hoàng Quang Nghị đang lên, nhưng vì vợ mình, ông đã bỏ qua cơ hội thăng chức lần đó, nếu không thì e rằng địa vị của ông bây giờ còn cao hơn nữa.
“Thật ra, mẹ con vẫn luôn mang gánh nặng nỗi đau trong lòng, nhất là từ khi con trở về.
Cả nhà mình lạc mất con hơn 10 năm, tìm con hơn 10 năm, hơn 10 năm thế sự xoay vần, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cảnh còn người mất.
Ba mẹ không biết phải sống chung với con như thế nào, ba là một người ba thất bại, một người ba không làm tròn trách nhiệm.
Nhưng mẹ con thì không phải, bà ấy vẫn luôn yêu thương con, nhưng vì nhiều lần từng làm thôi miên, khiến tiềm thức của bà ấy cho rằng Hoàng Hi Lan là con ruột của mình, là đứa con gái bà ấy mang thai 10 tháng sinh ra.
Đến lúc tỉnh táo, bà ấy biết con mới là đứa con gái bị bà ấy làm mất.
Cứ quên quên nhớ nhớ như vậy, làm cho bệnh của bà ấy ngày càng nghiêm trọng hơn.
Gần đây, bà ấy bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị, là vì muốn mình mau hết bệnh, rồi làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Yến Chi, nếu con vẫn còn trách mẹ con, thì xin con hãy tha thứ cho bà ấy.
Bởi vì, người tạo nên tất cả những chuyện này, chính là ba.”
Trong phòng bệnh, Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn Vũ Ân Nguyệt.
Bác sĩ nói Vũ Ân Nguyệt không tỉnh lại không phải là vì nguyên nhân thân thể, mà là vì bà đóng chặt cánh cửa tâm tư, không muốn tỉnh lại.
Chỉ cần bà không muốn tỉnh lại, thì bà ấy vẫn sẽ ngủ mê man như thế.
Mấy người Hoàng Minh Dạ đi rồi, ngay cả Quân Hạo Kiện cũng đi luôn, là do Hoàng Yến Chi yêu cầu như thế.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Yến Chi.
Dưới chân cô là một cái rương gỗ lê, là do Hoàng Quang Nghị đưa tới, nói là đồ của cô.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi nghiêm túc quan sát Vũ Ân Nguyệt.
Từ lúc trở lại nhà họ Hoàng, hình như cô và Vũ Ân Nguyệt, chưa từng ở chung với nhau như mẹ con ruột.
Trong mắt của người mẹ này, luôn có sự sợ hãi, còn có sự lúng túng không biết phải làm thế nào.
Cô cầm chìa khóa mở chiếc rương ra, lúc thấy đồ bên trong thì hơi sững sờ.
Rất nhiều ký ức đã bị quên lãng bỗng nhiên sống lại, cô cầm chiếc váy búp bê Barbie màu xanh lên.
“Mẹ, con mặc váy này đẹp không ạ?” Cô bé ngồi trên ghế đẩu, mẹ bé ngồi sau lưng chải đầu cho cô bé.
Cô bé nhìn nhìn chiếc váy mới của mình rồi hỏi mẹ.
Mẹ bé mỉm cười dịu dàng, giữ nhẹ đầu bé lại, để bé đừng nhúc nhích, tránh bị đau: “Đẹp, Yến Chi là bảo bối đẹp nhất trên thế giới, mặc cái gì cũng đẹp.”
“Anh Quân cũng sẽ thích con mặc thế này chứ mẹ?” Bé gái ngoẹo cổ quay đầu lại, mở to đôi mắt đen nhánh.
“Sẽ thích! Có điều, bây giờ anh Quân không có ở nhà, anh Quân đã ra nước ngoài rồi, đến Tết mới về được.”
“Bao giờ mới đến Tết hả mẹ?”
“Bây giờ là tháng ba, đợi đến khi tuyết rơi là đến Tết rồi.”
“Vậy hôm nay con mặc váy mới đi tìm Tiểu Mập chơi, hôm trước cậu ấy nói con xấu đấy.”
Mẹ cười gật đầu, “Được, lát nữa mẹ đưa con đi học.
Tiểu Mập thấy con, nhất định sẽ khen con xinh đẹp.
Hôm nay mẹ sẽ cài nơ bướm cho con.” Nói xong, liền cài chiếc kẹp tóc nơ bướm màu xanh nhạt lên đầu cô bé, cô bé lắc lắc đầu, cánh bướm đung đưa lên xuống.
.
Bạn có biết trang truyện { TRUМtrцy eИ.
VN }
Hoàng Yến Chi đặt chiếc váy búp bê Barbie xuống, cầm một quyển album ảnh lên.
Thật ra, cô đã quên mất hình ảnh khi bé của mình rồi, mặc dù Hoàng lão thái cũng có album ảnh, nhưng cô chưa từng mở ra xem.
Lật từng trang từng trang, Hoàng Yến Chi xem rất chăm chú, sắc mặt bình thản, nhưng cảm xúc trong mắt lại rất phức tạp.
Cô không hiểu được cảm xúc của Vũ Ân Nguyệt, vì trong lúc bà đang tìm cô, thì cô đã ở trong căn cứ huấn luyện ma quỷ rồi.
Ký ức khi còn bé ở nhà họ Hoàng sau này dần dần biết mất, Hoàng Yến Chi chỉ còn nhớ những chuyện sau khi bị bắt cóc.
Cô nhớ rõ cảm giác sợ hãi khi ở trong tay bọn người bắt cóc, cảm giác tuyệt vọng trong lúc chờ đợi ba đến cứu, cảm giác sợ hãi khi thấy cô bé kia bị người ta mổ xẻ.
Cô nhớ rõ cảm giác đau rát khi bị roi da quất lên người, cảm giác nghẹt thở vì không biết bơi mà bị đẩy xuống nước, rồi suýt chút nữa bị chết chìm, cô nhớ rõ xúc cảm của từng lỗ chân lông khi chạm vào dòng máu đỏ tươi nóng hổi, còn có sự lạnh lẽo của nước mưa trong rừng mưa nhiệt đới.
Trong lúc cô cần tình thương và sự che chở của người mẹ, Vũ Ân Nguyệt không ở bên cạnh cô.
Đến lúc bà tìm được cô, cô đã tới tuổi không còn đòi hỏi tình thương của mẹ nữa rồi.
“Có phải giữa chúng ta luôn thiếu một chút duyên phận, cho nên mới không ngừng bỏ lỡ?” Hoàng Yến Chi nhỏ giọng nỉ non một câu, rất nhanh thì biến mất trong không khí.
Cô nắm tay mẹ mình, tay bà lạnh lẽo giống như tay cô, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, ngón tay thon dài rất đẹp, mặc dù bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng da tay vẫn còn nhẵn mịn như thời trẻ.
Đây là đôi bàn tay của nghệ sĩ dương cầm.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi dừng ở cổ tay trái của Vũ Ân Nguyệt, nơi đó có một dấu vết mờ mờ, hình như là vết dao, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Cô nhớ ba từng nói chuyện tự sát của mẹ, đáy lòng của cô cảm thấy xót xa.
“Mẹ.” Hoàng Yến Chi nhỏ giọng gọi bên tai Vũ Ân Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên sau khi trở lại nhà họ Hoàng, cô gọi Vũ Ân Nguyệt thân thiết như vậy.
Lúc Quân Hạo Kiện và Hoàng Quang Nghị đến bệnh viện, Hoàng Yến Chi vẫn còn ngồi trong phòng bệnh, cô nhìn Vũ Ân Nguyệt, không biết đang suy nghĩ gì.
“Yến Chi, tới đây ăn cơm.” Quân Hạo Kiện gọi cô.
Cô đứng lên, tới ăn cơm.
Hoàng Quang Nghị ngồi bên giường nhìn vợ mình, thở dài một hơi.
Hoàng Yến Chi yên lặng ăn cơm, Quân Hạo Kiện ngồi bên cạnh nhìn cô.
Lúc cô ăn xong, hai người cùng nhau về nhà.
- ---------------
Trong một trang viên nào đó ở nước ngoài, một người đàn ông có gương mặt ẻo lả ngồi trên xe lăn, cầm ly rượu vang, ngắm vườn hoa nở rộ.
Peter đẩy cửa vào, thấy hắn lại uống rượu thì cau mày: “James, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, uống rượu không tốt cho sự hồi phục vết thương của anh.
Nếu anh muốn mau chóng đứng dậy được thì cai rượu đi.”
James hoàn toàn không quan tâm đến lời Peter nói, hắn uống sạch rượu trong ly, sau đó mới nói: “Peter, nhiệm vụ của anh là chữa trị chân cho tôi, chứ không phải ở đây nói những lời nhảm nhí vô dụng này.” Giọng điệu rất khó nghe, giống như tiếng răng cưa kéo trên kim loại.
“Nếu anh cứ tiếp tục không phối hợp như vậy thì tôi không thể bảo đảm được bao giờ anh sẽ hồi phục.
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Thấy James nhìn mình chằm chằm, Peter thờ ơ nhún vai: “Cho dù anh có cầm súng chỉ vào người tôi cũng vô dụng.
À, anh có thể giết chết tôi, rồi đi tìm một bác sĩ khác trị đôi chân của anh tốt hơn tôi cũng được.”
James nhìn Peter với ánh mắt âm trầm: “Anh nghĩ tôi không dám làm vậy sao?”
“Trên thế giới này còn có chuyện mà James không dám làm sao?” Peter cười nhạt.
Ở chung với James đã lâu, anh ta không còn sợ người đàn ông trước mặt này nữa.
“Ba tháng.
Chậm nhất là ba tháng, tôi phải đứng dậy được.” James giơ ba ngón tay.
“James, anh nằm mơ còn nhanh hơn đấy.
Với tình trạng này của anh, trong vòng một năm, tôi có thể làm cho anh đứng dậy được đã là kỳ tích rồi.
Anh nghĩ mình là thượng đế à?”
James hừ lạnh: “Nếu như ba tháng mà tôi không thể đứng dậy được, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế.
Peter, đừng nghĩ là tôi đang đùa với anh.”
Sắc mặt Peter trầm xuống, hỏi James: “Anh nghiêm túc?”
“Anh nghĩ sao?”
“Được, tôi biết rồi.
Gần đây tôi mới nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm bệnh tình của anh tiến triển nhanh chóng hơn, nhưng lại có di chứng và tác dụng phụ rất lớn, quá trình cũng rất khổ sở.
Anh có muốn thử không?”
“Uống thuốc đó xong, trong vòng ba tháng tôi có thể đứng dậy?”
Peter suy nghĩ một chút, thầm đánh giá mọi mặt, rồi mới gật đầu: “Đúng vậy, anh có thể đứng dậy được.”
“Được!” Mặc kệ phải trả giá như thế nào, chỉ cần có thể nhanh chóng đứng dậy được, thì hắn đều bằng lòng.
“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cho anh uống loại thuốc đó.”
“Bắt đầu uống từ hôm nay đi, tôi không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.”
Peter nhíu mày nhìn James hỏi: “James, rốt cuộc là anh đang gấp cái gì? Mấy năm qua không gấp, sao bây giờ lại sốt ruột như vậy, anh muốn làm cái gì?”
Sắc mặt James thay đổi, nhìn Peter bằng ánh mắt âm trầm: “Đây không phải là chuyện anh nên quản.”
Peter nhún nhún vai, được thôi, không quan tâm thì không quan tâm, anh ta cũng không phải là rất muốn biết.
Không thèm để ý người đàn ông tâm thần này nữa, Peter đi thẳng ra ngoài, anh ta cần phải chuẩn bị một chút.
James nhìn vườn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng quỷ dị.
Tiểu Thất, sao em không nghe lời như thế? Em dám gả cho người đàn ông khác, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?
Hắn nhìn xuống hai chân của mình, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn.
Nhiều năm trôi qua, có phải bọn mày đã sớm quên tao rồi không?
“Chủ nhân, tôi đã trở về.” Một cô gái trẻ tuổi bước vào, nhẹ nhàng nói với người đàn ông ngồi trên xe lăn, giọng điệu cung kính.
James xoay người lại nhìn cô ta.
Nếu Hoàng Yến Chi ở chỗ này thì nhất dịnh sẽ nhận ra cô gái này là người đã giả mạo Y Trân Hoàng.
“Vu Băng, cô có biết nếu làm hỏng chuyện thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?” James âm trầm hỏi.
Vu Băng run lên: “Dạ biết.”
“Nếu biết thì đi đi.”
“Vâng!”
Trước khi Vu Băng ra khỏi phòng, James nói một câu: “Không được tự ý làm chuyện tôi không dặn dò, nếu không…”
“Vâng!” Vu Băng trả lời, rồi cung kính lui ra ngoài.
Có điều, trước khi đi, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người ngồi xe lăn trong nháy mắt, sâu trong đó là tình cảm lưu luyến sâu đậm.
James thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm, không chút ý cười..