Cửa phòng bệnh bị gõ vài tiếng, Hoàng Quang Nghị đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài thì nhíu mày: “Sao cô lại tới đây.”
Hoàng Hi Lan luống cuống, cúi đầu: “Ba, con nghe nói mẹ bị ốm nên đến thăm mẹ.
Mẹ làm sao vậy ạ?”
“Bà ấy không sao, cô về đi.”
“Ba, con chỉ muốn gặp mẹ, nhìn mẹ một chút thôi, được không ạ?” Hoàng Hi Lan nói nhỏ, cô ta thật lòng muốn gặp Vũ Ân Nguyệt, dù sao từ nhỏ đến lớn, bà cũng đã đối xử với cô ta rất tốt, cho cô ta cảm giác ấm áp chưa từng có trong đời cô ta.
“Bây giờ bà ấy vẫn đang hôn mê, cô đi đi.” Hoàng Quang Nghị không cho Hoàng Hi Lan vào, lạnh lùng nhìn cô ta.
Hoàng Hi Lan biết rõ sau khi chuyện trên mạng bị phát tán thì dù thật hay giả, người nhà họ Hoàng cũng đều cho là cô ta làm.
Cô ta đã đoán trước được thái độ của họ, nhưng thái độ lạnh lùng của Hoàng Quang Nghị vẫn khiến cô ta buồn bã: “Ba, con không thuê người làm hại Yến Chi, con không làm chuyện này, con bị oan.”
“Đúng hay sai thì giờ đã không quan trọng nữa, cô bây giờ có thể đoàn tụ với ba mẹ ruột là chuyện tốt.
Nếu cô đã tìm được ba mẹ ruột rồi thì cũng nên sửa lại họ của mình đi, như vậy cũng có thể dẹp tan được lời đồn trên mạng.”
Hoàng Hi Lan ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Hoàng Quang Nghị: “Ba, con là con gái ba mà.
Là ba đưa con ra khỏi cô nhi viện, bây giờ ba không cần con nữa sao?”
Không nhắc đến cô nhi viện thì thôi, Hoàng Hi Lan vừa nhắc tới, Hoàng Quang Nghị càng hối hận vì quyết định trước kia của mình: “Sau khi Chi Chi trở về cũng đã đổi lại tên họ mình, nếu cô đã ở cùng ba mẹ ruột thì đương nhiên cũng nên sửa lại họ.
Để hôm nào đấy, chúng ta sẽ đi làm thủ tục.”
Hoàng Hi Lan tái mặt: “Ba, ba muốn cắt đứt quan hệ với con sao?” Sắc mặt cô ta tái nhợt, mắt rưng rưng, trông càng có vẻ đáng thương.
“Cô nghĩ thế nào cũng được.” Hoàng Hi Lan lạnh lùng nói, vợ ngã bệnh cũng có một phần nguyên nhân do Hoàng Hi Lan, ông không trách là điều không thể nào.
Hoàng Hi Lan lui lại hai bước: “Ba.”
“Cô về đi, sau này cũng không cần đến đây nữa.” Hoàng Quang Nghị nói xong liền đóng cửa phòng lại.
Lúc Hoàng Hi Lan xuất hiện trước cửa Đại Viện, mấy cảnh vệ cũng không ngăn lại, nhưng ánh mắt nhìn cô ta thì rất kỳ lạ, dù sao chuyện trên mạng cũng lùm xùm như vậy.
“Ông nội, cháu xin ông, đừng đuổi cháu ra khỏi nhà họ Hoàng, cháu không muốn rời khỏi nhà họ Hoàng.” Hoàng Hi Lan vừa vào nhà đã quỳ xuống trước mặt Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia thấy cô ta thì lạnh mặt: “Cô còn tới đây làm gì?”
“Ông nội, cháu xin ông, cháu sai rồi, cháu không muốn rời khỏi nhà họ Hoàng.
Cháu sống ở đây đã mười mấy năm, coi mọi người là người thân nhất của cháu, nếu giờ mà đi thì cháu thật sự không còn gia đình mất.” Hoàng Hi Lan khóc lóc, trông chật vật vô cùng.
Hoàng Yến Chi vừa ra khỏi bếp liền thấy bộ dạng này của Hoàng Hi Lan.
Cô đưa chén trà cho Hoàng lão gia, vừa vào bếp rót trà cho ông mà đã thấy cái cảnh thú vị này rồi.
Cô ngồi xuống ghế sô-pha, Hoàng Hi Lan thấy cô thì lời nói liền nghẹn trong họng, nói không được mà nuốt không trôi.
“Ba mẹ cô đã tìm được cô rồi, cũng muốn chung sống với cô, chuyện này cứ quyết định thế đi.
Cô đi đi, sau này đừng đến nhà họ Hoàng nữa.” Hoàng lão gia vờ như không thấy Hoàng Hi Lan đau khổ cầu xin.
“Ông nội, chẳng lẽ chỉ vì cháu làm một số chuyện không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho Hoàng Yến Chi, mà ông liền đuổi cháu ra khỏi nhà họ Hoàng sao? Hay ông thấy cháu đã bôi nhọ nhà họ Hoàng nên ông mới vội vã muốn đuổi cháu ra khỏi cái nhà này ngay như thế?” Hoang.
Hi Lan chất vấn Hoàng lão gia.
Chuyện trong nhà họ Hoàng là do ông quyết định, nếu như không phải vì ông già này nói thì sao Hoàng Quang Nghị lại muốn cô ta sửa lại họ chứ?
“Hoàng Hi Lan, đây là nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi mới là cháu gái của cái nhà này.
Chúng tôi nuôi dưỡng cô, không có nghĩa là cô có thể ngấp nghé thứ không thuộc về cô.
Nếu cô là đứa trẻ biết thân biết phận thì nhà họ Hoàng vẫn sẽ nuôi dưỡng cô, cũng không bỏ mặc cô.
Nhưng dã tâm của cô lại quá lớn, nhà họ Hoàng chúng tôi không chứa nổi kẻ tâm tư ác độc.” Hoàng lão gia lạnh giọng nói.
Hoàng Hi Lan cười lạnh: “Tôi ác độc? Chẳng lẽ Hoàng Yến Chi thì không sao? Ông có dám hỏi đứa cháu gái ngoan ngoãn của ông xem nó có nhúng tay vào những tin tức trên mạng mấy ngày nay không, chuyện này có liên quan gì đến nó không?”
“Việc tôi làm trước kia có làm tổn hại gì đến nó không? Còn nó thì sao? Nó làm thế này là muốn ép tôi vào chỗ chết.
Cô cháu gái ngàn tốt vạn tốt trong mắt ông còn ác độc hơn tôi.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày nhìn cô ta, vẻ mặt không hề thay đổi.
Dù bị Hoàng Hi Lan chỉ trích, cô cũng không lên tiếng giải thích.
Hoàng lão gia lại không để lộ biểu cảm gì: “Hoàng Hi Lan, bây giờ cô còn chưa biết mình sai ở đâu sao?”
“Tôi sai? Tôi có lỗi gì? Cái sai lớn nhất của tôi là không phải con gái nhà họ Hoàng, không có quan hệ máu mủ gì với các người.
Nếu tôi do mẹ sinh ra thì các người có đối xử với tôi thế này không?” Hoàng Hi Lan vừa cười vừa khóc.
“Hoàng Hi Lan cô vẫn còn chưa hiểu rõ sao.” Hoàng Yến Chi bình thản nói.
“Cô im đi!!!” Hoàng Hi Lan hét lên, người cô ta hận nhất chính là Hoàng Yến Chi: “Tất cả đều do cô! Nếu như cô không trở về thì tôi sẽ không thành ra thế này! Tại sao lúc trước cô không chết ở ngoài kia luôn đi?!” Không phải là cô bị bọn buôn người bắt à, sao không bán cô đi thật xa vào, lại còn để cô trở về được.
Chỉ cần Hoàng Yến Chi không trở lại thì cô ta chính là con gái duy nhất của nhà họ Hoàng, cô ta vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được người nhà yêu thương, căn bản cũng sẽ không làm ra những chuyện này, tất cả là do Hoàng Yến Chi.
“Đủ rồi!” Hoàng lão gia quát to: “Hoàng Hi Lan, nhà họ Hoàng nuôi cô khôn lớn, điều gì nên làm cũng đã tận lực làm hết rồi.
Cô đi đi, về sau cô không còn là người nhà họ Hoàng nữa! Mấy hôm nữa tôi sẽ đích thân công khai với truyền thông.”
“Ông nội, ông thật sự phải ác độc như thế sao? Không cho tôi đường sống nữa sao?” Hoàng Hi Lan trầm mặt nhìn Thẩm lão gia chằm chằm với vẻ u ám.
Hoàng lão gia không nhìn cô ta mà xua tay: “Cô đi đi.”
Hoàng Hi Lan đứng lên nhìn Hoàng lão gia: “Được, được lắm.
Tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hoàng, vĩnh viễn cũng không về nữa.
Nhưng những gì nhà họ Hoàng đã làm với tôi, tôi đều sẽ ghi nhớ, sau này tôi và nhà họ Hoàng các người không đội trời chung.”
Hoàng Hi Lan đi rồi, Hoàng Yến Chi mới nhìn Hoàng lão gia, rũ mắt, dứt khoát thừa nhận: “Ông nội, ba mẹ Hoàng Hi Lan là cháu tìm về, video trên mạng và bản ghi âm cũng do cháu tung lên.”
“Ông biết.” Hoàng lão gia thở dài, thật ra ông đã đoán được từ trước.
Nhìn vào mắt Hoàng Yến Chi, ông cười trìu mến: “Chuyện này thật ra ngay từ đầu đã sai rồi.
Trước kia là ông đồng ý cho ba cháu nhận nuôi Hoàng Hi Lan, bây giờ đương nhiên cũng phải do ông chấm dứt tất cả.”
“Ông nội, ông không mắng cháu sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Mắng cháu cái gì? Nếu cháu gái ông bị người ta bắt nạt mà còn nén nhịn thì ông mới thất vọng đấy.” Thẩm lão gia vừa cười vừa nói.
Là người đã trải qua nhiều sóng gió, Hoàng lão gia nhìn rất rõ nhiều việc, cô cháu gái này của ông làm việc có chừng mực, ân oán rõ ràng, người khác không động đến con bé thì con bé cũng sẽ không chủ động gây phiền phức cho ai.
Hoàng Yến Chi vô cùng cảm động vì tất cả sự bao dung mà ông dành cho cô.
Buổi tối, Quân Hạo Kiện đến nhà họ Hoàng đón cô.
Trên đường đi, cô nói với anh: “Hạo Kiện, chắc là em chưa về quân khu với anh được.
Em muốn ở bên mẹ nhiều hơn một chút.”
Quân Hạo Kiện cười dịu dàng: “Ừ, nhưng em phải nhớ uống thuốc, nếu không có thời gian sắc thì nhờ dì Triệu hoặc chị Tống.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Quân Hạo Kiện chỉ xin nghỉ tạm thời nên sáng sớm hôm sau anh phải về quân khu.
Hoàng Yến Chi ăn sáng xong thì đến bệnh viện, mang luôn bữa sáng cho Hoàng Quang Nghị.
“Ba, ba ăn sáng đi ạ.” Hoàng Yến Chi đặt lên bàn, nói.
Hoàng Quang Nghị cả đêm không ngủ, già rồi nên không so được với lớp trẻ, vẻ mặt tiều tụy, hơn nữa cả tối chưa ăn gì nên ông cũng không từ chối.
“Mẹ… vẫn chưa tỉnh ạ?” Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua Vũ Ân Nguyệt.
Hoàng Quang Nghị nhanh chóng giải quyết bữa sáng: “Vẫn chưa, không biết bao giờ mới tỉnh lại được.”
“Ba nghỉ ngơi chút đi, ở đây có con rồi.”
“Ừ.” Hoàng Quang Nghị cũng không từ chối, đây là phòng bệnh cao cấp nên có một chiếc ghế sô-pha, ông bèn nằm lên đó ngủ.
Hoàng Yến Chi đến bên giường, nhìn người đang nằm, ngồi xuống nắm tay bà: “Chuyện trước kia, con chưa từng trách mẹ, cũng không hề oán hận mẹ.
Lúc bé là tự con ham chơi, đi theo người ta, không phải lỗi của mình mẹ.
Bây giờ con đã là họa sĩ nổi tiếng, có một người chồng rất tốt với con, cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, quá khứ nên để nó qua đi.”
Hoàng Yến Chi không biết Vũ Ân Nguyệt có thể nghe thấy lời mình nói không, cô chỉ ghé tai thủ thỉ với bà những suy nghĩ của mình.
Irene đã nói, tình hình Vũ Ân Nguyệt như một loại ma túy, chỉ cần bà được kích thích từ bên ngoài là có thể tỉnh lại, còn trạng thái tinh thần sau khi tỉnh thế nào lại là một chuyện khác.
“Lúc còn bé, con từng bị sốt cao, sau đó con quên rất nhiều chuyện, con chỉ nhớ mình có ba mẹ với ông bà nội, còn có anh trai, nhưng con không nhớ được mặt mọi người.
Vì thế, lúc bé con thường nghĩ mẹ con sẽ như thế nào, có phải sẽ giống con không? Là người dịu dàng hay nghiêm khắc…”
Hoàng Quang Nghị đã tỉnh dậy từ lúc nào nhưng vẫn nhắm mắt nằm trên sô-pha, lắng nghe Hoàng Yến Chi nói chuyện.
“Người ta nói, làm mẹ sẽ luôn kiên cường hơn.
Mẹ là mẹ con, con đã có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, thì sao mẹ lại chọn cách trốn tránh? Chẳng lẽ mẹ định cả đời nằm trên giường, không nhìn con lấy một lần sao? Ai cũng nói trong lòng mẹ áy náy với con, mẹ yêu con, vậy chẳng lẽ mẹ không tỉnh lại để bù đắp cho con sao? Quãng đời còn lại dài như vậy, thời gian của chúng ta nhiều như thế, mẹ định lãng phí ở đây sao?” Giọng nói du dương lọt vào tai Vũ Ân Nguyệt, mí mắt bà run lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Hoàng Yến Chi cúi đầu, không để ý nên không thấy, vẫn tiếp tục nói: “Kể từ lúc năm tuổi, con chưa từng biết cảm giác có mẹ là thế nào, con không muốn cả đời con đều tiếc nuối như vậy.
Vì thế, chúng ta cho nhau một cơ hội, được không?”
“Được.” Giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Hoàng Yến Chi giật mình ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Vũ Ân Nguyệt.
“Mẹ còn cơ hội không?” Vũ Ân Nguyệt thận trọng hỏi, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng bà hơi khàn.
Hoàng Yến Chi gật đầu khẳng định: “Có.
Sau này con của con còn cần bà ngoại chăm sóc cơ mà.”
“Yến Chi, mẹ sai rồi, mẹ thực sự sai rồi.” Vũ Ân Nguyệt ôm chầm lấy Hoàng Yến Chi, khóc oà lên, tiếng khóc nghe đến tan nát cõi lòng, nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ Hoàng Yến Chi.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giống như lúc cô còn bé, Vũ Ân Nguyệt từng dịu dàng vỗ về cô.
“Không sao, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.”
Hoàng Quang Nghị ngồi dậy, từ lúc nghe thấy Vũ Ân Nguyệt nói thì ông đã mở mắt ra rồi.
Nhìn vợ đang khóc và con gái an ủi bà, trong ánh mắt rắn rỏi của ông ánh lên vẻ dịu dàng và vui mừng.
“Được rồi, trước mặt con gái mà khóc lóc như vậy có xấu hổ không cơ chứ.” Hoàng Quang Nghị vui vẻ trêu chọc vợ.
“Thanh Lan, mẹ…”
“Mẹ vừa tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi chút đã, con đi tìm bác sĩ.” Hoàng Yến Chi đứng dậy đi ra ngoài..