Bác sĩ đi vào kiểm tra.
Thật ra Vũ Ân Nguyệt cũng không bị thương gì cả, vấn đề của bà là tâm lý.
Sau khi bác sĩ xác định không có vấn đề gì, bà liền được xuất viện.
Lần đầu tiên Vũ Ân Nguyệt tái khám sau khi xuất viện, Hoàng Yến Chi đi cùng bà.
Nhìn bệnh viện quen thuộc đó, Hoàng Yến Chi chớp mắt, vậy ra lần trước cô nhìn thấy chính là Vũ Ân Nguyệt đến khám bệnh.
Bác sĩ Chu nhìn cô gái đi cùng Vũ Ân Nguyệt liền biết đây là con gái bà: “Cô Hoàng, tôi là bác sĩ tâm lý của mẹ cô, tôi họ Chu.”
“Bác sĩ Chu, bệnh của mẹ tôi xin nhờ bác sĩ.”
Bác sĩ Chu để Hoàng Yến Chi ngồi phòng ngoài, còn mình thì đưa Vũ Ân Nguyệt vào trong, đây là lần đầu tiên bà hết sức phối hợp như thế.
Sau khi trị liệu xong, Vũ Ân Nguyệt mở to mắt, bác sĩ Chu liền hiền hoà nói: “Lần này bà cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn trước kia nhiều.
Tôi thấy tim không còn đau đớn như trước đây nữa.” Vũ Ân Nguyệt nở nụ cười thản nhiên.
Bác sĩ Chu mỉm cười: “Chắc là bà và con gái đã trải lòng rồi đúng không?” Bình thường Vũ Ân Nguyệt thường tự một mình đến hoặc đến cùng Hoàng Quang Nghị lần này lại là Hoàng Yến Chi, bác sĩ Chu biết bọn họ đã giãi bày mọi chuyện với nhau rồi.
Vũ Ân Nguyệt! cười gật đầu, nghĩ đến điều gì lại lo lắng nhìn bác sĩ Chu: “Bác sĩ Chu, bệnh của tôi có thể khỏi hẳn không?”
“Bà bị stress nặng, chỉ mới sang giai đoạn tâm thần phân liệt nhẹ, chỉ cần bà vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ, uống thuốc đầy đủ, phối hợp trị liệu là có thể khỏi hẳn.”
Vũ Ân Nguyệt nghe vậy thì yên tâm.
Trước khi bọn họ về, bác sĩ Chu còn gọi Hoàng Yến Chi vào dặn dò mấy câu: “Thật ra, nguồn cơn bệnh của mẹ cô chính là cô, chỉ cần cô phối hợp là bệnh của bà ấy có thể khỏi hẳn.”
“Tôi phải phối hợp thế nào?”
Bác sĩ Chu dặn kỹ từng việc một: “Bình thường cả nhà nên quan tâm đến bà ấy nhiều hơn, nhưng cũng đừng coi bà ấy như bệnh nhân.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.
Cảm ơn bác sĩ Chu.”
Nhìn hai mẹ con đi rồi, bác sĩ Chu mỉm cười.
“Mẹ, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố nhé, lâu rồi con chưa mua quần áo nên muốn mua mấy bộ.” Xe chạy được nửa đường, Hoàng Yến Chi đề nghị.
Vừa rồi bác sĩ Chu nói với cô, mẹ của cô đã rất tiếc nuối vì chưa một lần được đi mua sắm cùng với cô, mua cho cô thật nhiều quần áo.
Vũ Ân Nguyệt nghe vậy liền cười dịu dàng: “Được, gần đây có một trung tâm thương mại, ở đó có mấy cửa hiệu quần áo đẹp, con sẽ thích đấy.”
Đến nơi, Vũ Ân Nguyệt dẫn Hoàng Yến Chi đi mua sắm.
Lúc này, Hoàng Yến Chi mới hiểu được thế nào là mua sắm điên cuồng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với lần đi mua sắm vào lúc gần Tết.
Mua cũng đã mua rồi, đương nhiên không thể trả lại hàng.
Đưa địa chỉ xong, Hoàng Yến Chi đưa Vũ Ân Nguyệt đến một nhà hàng gần công ty Hoàng Minh Dạ, rồi gọi anh ấy ra để cùng ăn cơm.
“Tổng Giám đốc Hoàng, trưa nay Tổng Giám đốc Hạ của tập đoàn quốc tế Tân Hòa hẹn anh ăn cơm.” Dư Bân lên tiếng nhắc Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ dừng chân, anh quả thật đã quên mất: “Từ chối cô ấy giúp tôi, trưa nay tôi có việc rồi.”
Vừa nói xong, anh ấy lại sửa lời: “Thôi, để tôi tự gọi điện giải thích.”
“Anh có việc gì mà định cho tôi leo cây thế?” Giọng Hạ Yên Nhi vang lên từ phía thang máy, Hoàng Minh Dạ nhìn sang đã thấy Hạ Yên Nhi đang đi tới trước mặt anh: “Tổng Giám đốc Hoàng, thất hẹn không phải là một hành động ga lăng đâu.”
Hạ Yên Nhi có một tài liệu quan trọng muốn đưa cho Hoàng Minh Dạ nên mới tự mình đến đây, định bụng tiện thể cùng đi ăn cơm luôn, ai ngờ lại nghe thấy Hoàng Minh Dạ định cho cô leo cây.
“Xin lỗi, trưa nay người nhà tôi đến, hôm khác tôi nhất định sẽ mời Tổng Giám đốc Hạ để bày tỏ sự áy náy của tôi.”
“Ăn cơm với người nhà?”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, giải thích: “Mẹ và em gái tôi đang ở gần công ty, gọi tôi ra ăn cơm cùng, vì thế…”
“Hóa ra là dì và Yến Chi đến, vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa.
Hôm khác chúng ta lại cùng ăn cơm.
Tài liệu này gửi cho anh.” Hạ Yên Nhi cười, lấy tài liệu trong túi ra.
Hoàng Minh Dạ nhận lấy, đưa cho Dư Bân: “Xin lỗi cô.”
“Tổng Giám đốc Hoàng không cần khách sáo như vậy, ở bên gia đình cũng rất quan trọng.
Nhưng mà...!lần sau Tổng Giám đốc Hoàng phải bù một bữa thịnh soạn cho tôi đấy.” Lời nói dí dỏm của cô khiến Hoàng Minh Dạ bớt ái ngại và áy náy.
Hoàng Minh Dạ cười, “Đương nhiên rồi.” Anh đã hợp tác với Hạ Yên Nhi được một thời gian, hai người rất ăn ý trong công việc.
Hạ Yên Nhi làm việc dứt khoát linh hoạt, đúng tác phong cách Hoàng Minh Dạ thích.
Hạ Yên Nhi cũng thấy vui vẻ khi hợp tác với anh, hai người đều thay đổi ấn tượng của mình về đối phương, liên lạc riêng cũng tương đối nhiều.
“Vậy tôi đi trước, hẹn lần sau.” Hạ Yên Nhi tạm biệt, đi tới gần thang máy lại dừng lại: “Đúng rồi, gần đây có nhà hàng nào ăn ngon không, giới thiệu cho tôi? Bây giờ về công ty thì căn tin cũng không còn thức ăn, chẳng bằng ăn ở đây rồi về.
Nhưng tôi lại không quen thuộc chỗ này, chẳng biết có gì ăn ngon không.”
“Hay là Tổng Giám đốc Hạ đi ăn cùng chúng tôi?” Hoàng Minh Dạ nghĩ ngợi rồi mời.
Dù sao Hạ Yên Nhi cũng quen Yến Chi, cùng ăn cơm cũng chẳng có vấn đề gì.
“Có tiện không?”
Hoàng Minh Dạ gật đầu: “Chỉ cần Tổng Giám đốc Hạ không ngại.”
“Vậy thì quấy rầy rồi.” Hạ Yên Nhi đồng ý.
Dù sao ăn cơm một mình cũng rất buồn chán.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi cùng đi tới thì kinh ngạc, không hiểu sao hai người này lại đi cùng nhau.
“Chị Nhi, sao chị lại đi cùng anh trai em?”
“Công ty của Tổng Giám đốc Hạ đang hợp tác làm ăn với công ty chúng ta.
Trưa nay anh hẹn ăn cơm với cô ấy, nhưng mẹ và em đã đến đây rồi, chi bằng cùng ăn.” Hoàng Minh Dạ giải thích, không thấy Vũ Ân Nguyệt trong phòng thì hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Vào nhà vệ sinh.”
“Yến Chi, đã lâu không gặp.
Từ lúc về thủ đô, chị vẫn định hẹn em ăn cơm, nhưng Tổng Giám đốc Hoàng nói em không ở đây, vừa về sao?” Hạ Yên Nhi gặp Hoàng Yến Chi thì rất vui.
“Vâng, em vừa về hôm trước, không ngờ chị Nhi lại về thủ đô làm việc.” Lần trước gặp nhau ở thành phố Lâm, cô cũng không nghe thấy Hạ Yên Nhi nói gì, cứ nghĩ chị ấy phải về thành phố Hải làm việc.
“Yến Chi, hình như mẹ vừa nhìn thấy bạn con…” Vũ Ân Nguyệt bước vào, thấy người trong phòng thì ngừng lại.
“Vị này là?” Vũ Ân Nguyệt quan sát Hạ Yên Nhi, rất niềm nở hỏi.
“Đây là Tổng Giám đốc Hạ tên Hạ Yên Nhi của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, cũng là đàn chị của Yến Chi trong trường.
Đây là mẹ tôi.” Hoàng Minh Dạ giới thiệu.
“Cháu chào dì, lần đầu gặp, làm phiền cả nhà rồi.” Hạ Yên Nhi cười dịu dàng khéo léo, rất có lễ nghĩa.
“Con vốn hẹn Tổng Giám đốc Hạ cùng ăn trưa, vì thế nên bọn con mới cùng đến đây.” Hoàng Minh Dạ giải thích.
Vũ Ân Nguyệt đang vui vẻ vì nghĩ Hoàng Minh Dạ đưa bạn gái đến ăn cơm cùng họ, nhưng nghe vậy thì đáy mắt thoáng vẻ thất vọng, nhưng bà vẫn cười tươi: “Chào Hạ tiểu thư, không ngờ cháu lại quen Yến Chi nhà cô, ngồi xuống đi.”
“Hạ tiểu thư là đàn chị của Yến Chi sao?” Trong bữa cơm, Vũ Ân Nguyệt hỏi han.
Hạ Yên Nhi cười cười: “Dì, dì gọi cháu Yên Nhi là được rồi ạ.
Cháu và Yến Chi học cùng trường, em ấy vừa vào năm nhất thì cháu đi du học, mấy năm nay vẫn ở nước ngoài, gần đây cháu mới về nước.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Yên Nhi còn trẻ như vậy mà đã lên làm Tổng Giám đốc của tập đoàn quốc tế Tân Hòa rồi, thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Dì quá khen.
Cháu chỉ may mắn khi đi du học quen được Tổng Giám đốc của tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Lần này, Tổng Giám đốc bên này về hưu, mà cháu cũng định về nước phát triển, vì vậy nên mới đến đây.”
“Năm nay Yên Nhi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu 27 ạ.”
“Không tồi, mới 27 tuổi đã có thành tựu thế này rồi.” Vũ Ân Nguyệt cười tủm tỉm, nhìn Hoàng Minh Dạ không nói gì.
“Mẹ, mấy khi người ta cùng ăn cơm với chúng ta, mẹ làm gì mà cứ như điều tra hộ khẩu thế? Sau này Tổng Giám đốc Hạ không dám hợp tác với con mất.” Hoàng Minh Dạ nửa đùa nửa thật.
Vũ Ân Nguyệt trừng mắt nhìn con trai, mẹ như thế là vì ai chứ? Thật là! Rồi bà quay đầu cười với Hạ Yên Nhi: “Dì hay nói nhiều, Yên Nhi đừng để bụng nhé.”
Hạ Yên Nhi lắc đầu: “Không ạ, nói chuyện với dì rất vui.”
Vũ Ân Nguyệt cười rất hài lòng.
Hoàng Minh Dạ bất đắc dĩ, còn Hoàng Yến Chi thì thấy thú vị, chỉ nghe thôi cũng biết hai người này nói chuyện rất hợp nhau.
“Yên Nhi, không phải người thủ đô sao?”
“Không ạ, nhà cháu ở thành phố Hải.”
“Thành phố Hải...!Cháu là con gái nhà họ Hạ ở thành phố Hải?”
Hạ Yên Nhi gật đầu: “Vâng.
Ba cháu là Hạ Bính Xuyên ạ.”
Vũ Ân Nguyệt mới vỡ lẽ, hóa ra là con gái của Hạ Bính Xuyên, chẳng trách lại tài giỏi như thế.
Ấn tượng của bà về Hạ Yên Nhi lại càng tốt hơn: "Yên Nhi ở đây một mình sao?”
“Vâng, người nhà cháu đều ở thành phố Hải ạ.”
“Con gái sống một mình bên ngoài không dễ chút nào.
Nếu rảnh thì cháu đến nhà dì chơi nhé.
Bình thường dì toàn ở nhà, Yến Chi cũng thế, chúng ta có thể cùng uống trà dạo phố.”
Hạ Yên Nhi nhìn thoáng qua Hoàng Minh Dạ: “Làm phiền dì thường xuyên thế có được không ạ?”
“Có gì mà không được? Bình thường dì cũng rảnh rỗi, nếu cháu đồng ý đi với dì thì dì lại vui quá ấy chứ.
Hơn nữa, ba cháu và ba Minh Dạ tính ra cũng là bạn học cũ, nếu không phải năm đó ba cháu về thành phố Hải thì cháu và Minh Dạ nhà dì đã là thanh mai trúc mã rồi đấy.”
Hạ Yên Nhi kinh ngạc: “Ba cháu và chú Hoàng là bạn học ạ?” Nói rồi, cô mới chợt để ý đến bốn chữ ‘thanh mai trúc mã’.
Lần nào nghe thấy mấy chữ này là cô lại nhớ đến cái tên Đỗ Nam kia, đúng là đau đầu.
“Đúng vậy.
Trước đây, bọn họ là bạn học trong trường quân đội, nhưng vì sau này khoảng cách xa xôi nên không thường xuyên liên lạc.”
“Không ngờ cháu và nhà dì lại có duyên đến vậy, chẳng trách trước kia cháu thấy Yến Chi đã rất có thiện cảm.”
Hạ Yên Nhi rất biết nói chuyện, lại có kiến thức rộng, chỉ một bữa cơm mà nói rất hăng say.
Lúc tạm biệt, Vũ Ân Nguyệt còn nhiệt tình mời Hạ Yên Nhi chủ nhật này đến nhà mình chơi, Hạ Yên Nhi không thể từ chối nên đành đồng ý.
“Minh Nhi, con đưa Yên Nhi về đi, mẹ và Yến Chi đi trước đây.
Yến Chi, chủ nhật dì chờ cháu ở nhà nhé, cháu nhất định phải đến đấy.”
Hạ Yên Nhi cười gật đầu: “Vâng, hẹn gặp lại dì.”
................!
Sáng sớm, Hoàng Yến Chi thức dậy đã thấy bên ngoài đang mưa như trút nước, không ra ngoài chạy bộ buổi sáng được.
Cô ở nhà làm bữa sáng rồi vẽ tranh.
Vì chuyện của Vũ Ân Nguyệt nên đã lâu cô không cầm bút, hiếm khi được ở nhà một mình nên muốn vẽ một bức, nhưng đang vẽ thì lại nghe chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, là bảo vệ khu nhà gọi, nói là có người tìm cô.
Hoàng Yến Chi ngờ vực, ai tìm cô thì sẽ đều gọi thẳng cho cô: “Ai tìm tôi?”
Bảo vệ nhìn thoáng qua cô gái, nói một cái tên, đôi mắt Hoàng Yến Chi hơi chớp: “Tôi biết rồi, tôi ra ngay.”
Hoàng Yến Chi chưa từng thấy Bùi Ninh Hân nhếch nhác như vậy, cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe, hồn bay phách lạc.
Cô bèn gọi một tiếng: "Ninh Hân."
Bùi Ninh Hân nhìn thấy Hoàng Yến Chi, còn chưa nói gì thì nước mắt đã rơi.
Hoàng Yến Chi thở dài, kéo cô vào dưới ô: “Vào nhà đã.”
Vào nhà, Hoàng Yến Chi xả nước trong phòng tắm rồi đẩy Bùi Ninh Hân vào: “Đừng nói gì vội, tắm nước nóng trước.”
Bùi Ninh Hân đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước xả lên đầu mình, cũng không cởi quần áo ra.
Hoàng Yến Chi tìm một bộ quần áo chưa mặc, gõ cửa phòng tắm: “Ninh Hân, mình đặt quần áo ở cửa, cậu tắm xong thì thay nhé.”
Nửa tiếng sau, thấy Bùi Ninh Hân vẫn chưa đi ra, Hoàng Yến Chi mở cửa phòng xông vào, chỉ thấy cô ấy ngồi dưới vòi hoa sen, vẻ mặt đờ đẫn.
Hoàng Yến Chi tức giận tắt vòi, kéo Bùi Ninh Hân dậy: “Ninh Hân, cậu đang làm gì thế?” Cô nâng cằm cô ấy lên, để cô ấy nhìn mình..