Ánh mắt Bùi Ninh Hân vô hồn, bị giọng nói lạnh tanh của Hoàng Yến Chi kéo lại lý trí.
Chợt, cô ôm Hoàng Yến Chi, rồi gào khóc, cứ như muốn khóc nát cả tâm can, cực kỳ đau lòng, tuyệt vọng.
Hoàng Yến Chi mặc cho cô ấy ôm, mãi đến khi tiếng khóc nhỏ dần thì cô mới lấy khăn tắm bọc lấy người Bùi Ninh Hân: “Thay đồ trước đã.”
Lần này Bùi Ninh Hân rất nghe lời, thay quần áo, ngồi trên sô-pha, không nói lời nào.
Hoàng Yến Chi rót cho Bùi Ninh Hân một cốc nước ấm, đặt trước mặt cô ấy: “Bây giờ có thể nói cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Bùi Ninh Hân im lặng một lúc lâu mới nói: “Lâm Trọng Mặc có người khác rồi.” Vừa dứt lời, nước mắt cô lại rơi xuống.
Hoàng Yến Chi hơi sững lại, nhìn Bùi Ninh Hân: “Cậu nhìn thấy tận mắt?”
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Yến Chi, tớ không muốn chia tay với anh ấy, chỉ muốn cho nhau thời gian suy nghĩ, nhưng mà anh ấy lại…”
Lúc này, Hoàng Yến Chi mới biết rằng lúc cô đang lo lắng việc trong nhà thì Bùi Ninh Hân lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Mấy hôm trước là sinh nhật Lý Tu Kiệt, Bùi Ninh Hân ăn cơm với anh ấy.
Lâm Trọng Mặc tận mắt nhìn thấy Bùi Ninh Hân cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, còn ngồi lên xe của người đó.
Sau đó hai ngày, Lâm Trọng Mặc lại bắt gặp Lý Tu Kiệt và cả nhà Bùi Ninh Hân ăn cơm cùng nhau.
“Lý Tu Kiệt là con trai của bạn bố tớ, mấy hôm trước sinh nhật anh ấy, không có ai đi ăn cùng.
Sau đó ba mẹ tớ biết thì mời anh ấy ăn cơm, ai ngờ trong lúc ăn lại gặp phải Lâm Trọng Mặc.
Tớ có giải thích nhưng anh ấy lại không nghe, bọn tớ đã cãi nhau ầm ĩ.”
“Lâm Trọng Mặc sao lại ở đó?” Hoàng Yến Chi nghi ngờ.
Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm mà lại gặp phải, đúng là khéo quá.
Bùi Ninh Hân lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp: “Tớ không biết, hôm đó bọn tớ cãi nhau to lắm.”
Hai ngày sau, Bùi Ninh Hân đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Trọng Mặc nói anh ta bị sốt, hỏi Bùi Ninh Hân có thể đến thăm hay không.
Bùi Ninh Hân nghĩ Lâm Trọng Mặc ở thủ đô một mình, ốm cũng không có ai chăm sóc thì mềm lòng.
Cô đi mua thuốc cảm rồi bắt xe đến chỗ ở của Lâm Trọng Mặc.
Dù chưa từng đến đây nhưng Bùi Ninh Hân có chìa khóa nhà Lâm Trọng Mặc.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa, cô đã trông thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ ở cửa, trái tim Bùi Ninh Hân như chùng xuống.
Lâm Trọng Mặc ở một mình, diện tích nhà không lớn, ngoài một phòng khách nhỏ thì là phòng ngủ.
Bùi Ninh Hân nhìn vào cửa phòng ngủ, đột nhiên muốn quay đầu bỏ đi.
Trong lòng có giọng nói bảo cô nên đi ngay, nhưng có một giọng nói khác lại bảo cô nên mở cánh cửa kia ra.
Bùi Ninh Hân cũng từng nghĩ đến tương lai của cô và Lâm Trọng Mặc.
Có lẽ hai người sẽ kết hôn, hoặc có lẽ sẽ chia tay vì gia đình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Lâm Trọng Mặc sẽ ngủ với người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn lớn hơn cô mười tuổi.
“Yến Chi, tớ biết cô ta.
Cô ta là quản lý của anh ấy, lần trước tớ từng gặp bọn họ ăn cơm cùng nhau.
Năm ngoái, trong buổi tiệc hằng năm của công ty, Lâm Trọng Mặc và cô ta đã cùng tham gia.
Cậu nói xem bọn họ đã yêu nhau lâu rồi, Lâm Trọng Mặc chỉ đang lừa tớ, hay là…” Bùi Ninh Hân không nói được nữa, bây giờ lòng cô như miếng thịt bị người ta băm nát trên thớt.
“Yến Chi, tớ nên làm gì đây?” Bùi Ninh Hân lặng yên rơi nước mắt.
Cô ấy thế này còn khiến người khác đau lòng hơn vừa rồi.
Ánh mắt của Hoàng Yến Chi trở nên lạnh lẽo, cô không ngờ một người trông thành thật như Lâm Trọng Mặc lại có thể bắt cá hai tay.
“Cậu định thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Người ngoài như cô không tiện nhúng tay vào chuyện thế này.
“Yến Chi, tớ muốn chia tay.
Chỉ nghĩ đến việc anh ta lên giường với một người phụ nữ khác sau lưng tớ, có lẽ còn không phải lần đầu tiên là tớ lại thấy ghê tởm.”
“Cậu hãy cứ theo lòng mình mà làm.”
“Nhưng tim tớ đau quá! Yến Chi, bọn tớ yêu nhau gần bốn năm rồi, hơn một tháng trước anh ấy còn nói với bố mẹ tớ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tớ, tốt với tớ cả đời, nhưng bây giờ…” Bùi Ninh Hân ôm ngực, ở đó như bị ai lấy dao đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Hoàng Yến Chi ôm lấy Bùi Ninh Hân: “Có một số việc, nên dứt khoát thì phải dứt khoát.
Bây giờ dứt khoát còn hơn cả đời đau khổ, đau dài không bằng đau ngắn.
Tớ không nói, chắc cậu cũng hiểu.”
Cái ôm ấm áp cũng không làm nóng được trái tim Bùi Ninh Hân.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu.
Lúc Bùi Ninh Hân rời khỏi nhà Hoàng Yến Chi thì mưa đã tạnh.
Thủ đô sau mưa xuân, không khí cũng mang nhiều hơi thở của sự sống, thế nhưng Bùi Ninh Hân chỉ thấy rét lạnh.
Cô vừa ra đến cổng của khu nhà đã thấy Lâm Trọng Mặc đứng ở nơi đó chờ.
Quần áo ướt nhẹp, chẳng biết đã chờ ở đó bao lâu rồi.
Buổi sáng khi bị Bùi Ninh Hân bắt gặp, Lâm Trọng Mặc cũng cuống cuồng.
Nhìn Bùi Ninh Hân chạy đi, anh ta vội vàng nhặt quần áo mặc lên người đuổi theo, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh ta gọi điện cho Bùi Ninh Hân thì di động tắt, đến công ty thì cô không đi làm.
Anh ta lại không biết nhà Bùi Ninh Hân ở đâu, hình như là gần nhà Hoàng Yến Chi.
Dù sao anh ta cũng đã từng đến đây đón Bùi Ninh Hân, vì vậy anh ta bèn đến đây thử vận may, không ngờ gặp được cô thật.
“Hân Hân.” Lâm Trọng Mặc trông thấy Bùi Ninh Hân thì liền chạy đến đón.
Bùi Ninh Hân lại như hốt hoảng, lùi ra sau một bước: “Anh đừng qua đây.”
Lâm Trọng Mặc luống cuống đứng tại chỗ: “Hân Hân, em nghe anh giải thích.
Chuyện không như em nghĩ đâu.”
Sắc mặt Bùi Ninh Hân tái nhợt, cô lạnh lùng nhìn Lâm Trọng Mặc: “Không phải như tôi nghĩ, vậy thì là thế nào? Anh định nói là anh không lên giường với cô ta, hay là anh bị ép? Lâm Trọng Mặc, có phải tôi rất dễ lừa, nên bây giờ anh vẫn còn muốn gạt tôi đúng không?”
“Hân Hân, em nghe anh giải thích.
Chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Hôm qua anh uống say, không hiểu sao cô ấy lại ở nhà anh, anh không lừa em mà.” Mặt Lâm Trọng Mặc trắng bệch, chẳng biết do lạnh hay vì ánh mắt Bùi Ninh Hân nhìn anh ta.
“Lâm Trọng Mặc, tôi đã từng nói, thế giới tình cảm của Bùi Ninh Hân tôi không chứa được sự lừa dối, chứ đừng nói là phản bội.
Chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi.
Từ nay về sau, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.” Bùi Ninh Hân quyết liệt nói.
Vẻ mặt Lâm Trọng Mặc rất khó coi, nhìn Bùi Ninh Hân, bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Hân Hân, em muốn chia tay với anh sao?”
Vẻ mặt Bùi Ninh Hân vô cảm: “Phải.
Lâm Trọng Mặc, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.”
Bùi Ninh Hân nói xong liền muốn đi.
Lâm Trọng Mặc kéo cô lại, van xin: “Hân Hân, tối qua anh thật sự uống say, anh không cố ý.
Em tha thứ cho anh lần này được không, sau này anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Anh thề mà, em tha thứ cho anh một lần đi.”
Bùi Ninh Hân rũ mắt, nhìn cánh tay bị Lâm Trọng Mặc giữ chặt, ánh mắt không hề dao động: “Buông ra.”
Lâm Trọng Mặc chẳng những không buông mà còn quỳ xuống: “Hân Hân, anh xin em, chúng ta đừng chia tay, em đừng rời khỏi anh, anh xin em đấy.”
Bùi Ninh Hân rơi nước mắt: “Lâm Trọng Mặc, chúng ta không thể quay lại được nữa, đã không còn quay lại được nữa rồi.”
Giọng của cô rất khẽ, tựa như cơn gió thoảng vào tai Lâm Trọng Mặc, khiến anh ta tuyệt vọng hơn bất kỳ lời nói kích động nào của cô.
“Không.
Hân Hân, không đâu.
Chúng ta còn cơ hội, còn mà.
Sau này chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con của mình, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cả đời.
Anh đảm bảo, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Anh xin em mà…” Lâm Trọng Mặc khóc, đây là lần đầu tiên Bùi Ninh Hân thấy anh ta khóc, cô dời mắt, không muốn nhìn anh ta.
“Lâm Trọng Mặc, từ trước tới giờ tôi không phải là người bao dung.
Có lẽ tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời, có lẽ một ngày nào đó tâm trạng tôi không tốt sẽ lấy chuyện này để nói, sau đó chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ mệt mỏi.
Anh muốn một cuộc sống như thế sao?
Lâm Trọng Mặc, buông tay ra, bỏ qua cho chính mình, cũng buông tha cho tôi đi.”
Lâm Trọng Mặc chán nản buông thõng tay: “Không thể tha thứ cho anh lần này sao?” Lời cầu xin khẽ khàng như muốn tan vào cát bụi, khiến Bùi Ninh Hân suýt đồng ý.
Cô lắc đầu, xoay người bước đi.
Lâm Trọng Mặc không nhìn thấy nước mắt Bùi Ninh Hân trào ra khi cô xoay người.
Bùi Ninh Hân cũng không thấy Lâm Trọng Mặc nhìn theo bóng lưng cô, khóc như một đứa trẻ.
Hoàng Yến Chi đứng trong góc, lẳng lặng nhìn cảnh này.
Một lúc lâu sau cô mới xoay người rời đi, trong tay vẫn cầm một chiếc áo khoác mà cô định đưa cho Bùi Ninh Hân.
****************
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ông nội lại phải nhập viện?” Hoàng Yến Chi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Vẻ mặt Hoàng Minh Dạ nhợt nhạc, anh nhìn thấy Hoàng Yến Chi nhưng cũng không nở nụ cười ôn hòa như mọi khi: “Ông nội đột nhiên ngất xỉu rồi hôn mê, bây giờ vẫn đang được cấp cứu.”
Cửa phòng phẫu thuật chợt mở, bác sĩ đi ra.
Hoàng Yến Chi bước nhanh đến: “Bác sĩ, ông nội tôi sao rồi?”
“Ông cụ đã qua cơn nguy kịch rồi, mấy ngày tới có lẽ vẫn hôn mê, hơn nữa ông ấy còn có dấu hiệu bị trúng gió.
Mọi người là người nhà, bình thường phải chăm sóc ông cụ cẩn thận một chút.”
Trên người Hoàng lão gia vẫn còn cắm máy thở, đôi mắt nhắm nghiền.
Hoàng Yến Chi ngồi bên giường ông, nắm bàn tay không truyền nước biển của Hoàng lão gia.
Tay ông đầy nếp nhăn, làn da còn có những đốm đồi mồi rất rõ ràng, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể ông, Hoàng Yến Chi mới thấy an tâm.
Cô nhìn ông nội bằng ánh mắt ấm áp: “Ông nội, may mà ông vẫn còn ở đây.”
Đây là câu nói mà Hoàng Yến Chi muốn nói nhất lúc nhìn thấy Hoàng lão gia được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.
Cô không muốn đã mất đi bà nội rồi, mà giờ đến cả người ông mà cô yêu thương nhất cũng ra đi.
Cô lẳng lặng ngồi nhìn Hoàng lão gia.
Cảm giác lần này hoàn toàn khác với cảm giác khi Vũ Ân Nguyệt nằm viện lần trước.
Cô không thể tưởng tượng được nếu lần này ông nội không được đẩy ra từ phòng cấp cứu thì cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hoàng Minh Dạ cũng không nhìn ông nữa mà đi vào phòng bệnh.
Thấy dáng vẻ của Hoàng Yến Chi, anh nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, em đi nghỉ ngơi một lát trước đi, ở đây có anh rồi.
Bao giờ ông nội tỉnh lại, anh sẽ báo cho em biết đầu tiên.”
Hoàng Yến Chi im lặng, lắc đầu.
Hoàng Minh Dạ biết ngay là sẽ thế này, nên cũng không ép buộc cô nữa mà ngồi xuống cạnh cô.
Nhìn ông nội mình, Hoàng Minh Dạ không tiếp tục để ý tới người hiện đang ở ngoài phòng bệnh kia nữa, anh đã gọi điện cho Hoàng Quang Nghị rồi.
Hoàng Quang Nghị vội vàng chạy đến bệnh viện, nhưng không đến thăm Hoàng lão gia mà đến phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa trước.
Sau khi biết rõ bệnh tình của ông cụ, ông mới vào phòng bệnh..