Triệu Hiểu Khê vừa mất tập trung đã bị Cẩn Giai Thụy giáng cho một cái tát, đầu nghiêng sang một bên.
Bà sững sờ, dường như không cảm nhận được đau đớn trên đó, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông chỉ biết quan tâm đến tình nhân của mình, nhưng đã quên Cẩn Mai là con gái ruột của ông rồi đúng không?”
Đôi mắt Cẩn Giai Thụy hơi thay đổi: “Cẩn Mai làm sao?”
“Ha ha, Cẩn Mai làm sao? Cẩn Giai Thụy, tôi hỏi ông, ông đã nói chuyện của Cẩn Mai cho người đàn bà này biết đúng không? Ông biết rõ bây giờ con bé không thể chịu nổi kích động, mà ông còn để bà ta đến Sydney, rốt cuộc ông muốn gì chứ? Không, rõ ràng ông hoàn toàn không xem Cẩn Mai là con gái của mình?”
Dường như nhớ đến điều gì, ánh mắt Triệu Hiểu Khê dữ tợn như muốn băm vằm người đàn ông trước mắt này: “Cẩn Giai Thụy, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng còn ông, ngay cả một con súc sinh cũng không bằng.
Cho dù ông hận tôi, nhưng Cẩn Mai vô tội, sao ông có thể làm như thế hả?”
Cẩn Giai Thụy nhíu mày nhìn bà: “Triệu Hiểu Khê, bà đừng ở đây nói hươu nói vượn, Dung Dung đi Sydney lúc nào?”
Triệu Hiểu Khê bật cười, ánh mắt rét lạnh: “Cẩn Giai Thụy, ông không nên làm lính, mà nên đi làm diễn viên thì hợp hơn đấy, không chừng còn đoạt giải Oscar nữa đấy.”
“Tôi không biết bà đang nói gì, bây giờ bà lập tức xin lỗi Dung Dung, sau đó cút khỏi nhà tôi!”
“Cẩn Giai Thụy, ông giả vờ giỏi thật đấy, suýt nữa tôi đã bị ông lừa.
Tôi còn tưởng cho dù ông không phải là một người chồng tốt, thì ít ra cũng là một người ba tốt.
Bây giờ tôi mới biết, ông chỉ là một con súc sinh không hơn không kém.
Cẩn Mai là con gái ruột của ông, sao ông có thể nhẫn tâm đối xử với nó như thế!”
Một người yêu cầu xin lỗi, một người thì cứ trách mắng, hai người giằng co, ông nói gà bà nói vịt.
Diệp Dung ngồi sụp xuống đất, cúi đầu, trong mắt đầy ý cười.
Cãi nhau đi, càng ầm ĩ thì càng vui, cuộc sống yên bình thế này đã quá lâu rồi.
Triệu Hiểu Khê tiếp tục lớn tiếng, tốt nhất là cho mọi người biết hết.
Cẩn Giai Thụy hại Cẩn Mai, hủy cả đời con bé.
Nó là đứa con gái mà bà cực khổ mang thai mười tháng sinh ra, là máu thịt trong lòng bà, nhưng lại bị ông ta nhẫn tâm hủy hoại.
Tức giận đi, phản kháng đi, tốt nhất là kéo ông ta cùng xuống địa ngục.
Diệp Dung im lặng suy nghĩ, thấy hai người sắp đánh nhau, cố gắng đứng dậy, giữ chặt Triệu Hiểu Khê: “Đừng đánh nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.
Cẩn Mai là con gái của Giai Thụy, ông ấy sẽ không hại con bé đâu, chắc chị hiểu lầm rồi.”
Triệu Hiểu Khê đã bị cơn giận khống chế, hiện giờ bà chỉ muốn liều mạng với Cẩn Giai Thụy, chết cùng ông ta.
Thấy Diệp Dung ngăn cản, bà liền nghĩ đến chuyện ông ta vì người đàn bà này mà làm con gái mình tổn thương, nỗi hận trong lòng không thể kiềm chế được.
Bà tát vào mặt Diệp Dung, cho đến khi Cẩn Giai Thụy kịp kéo bà lại, thì trên mặt bà ta đã sưng vù.
Vừa rồi Triệu Hiểu Khê có đánh ông ta, nhưng ông ta chỉ đỡ chứ không đánh trả.
Còn bây giờ ông ta đã nổi giận, không nhẫn nhịn nữa mà đánh Triệu Hiểu Khê tới tấp.
Một khi Cẩn Giai Thụy đánh thật thì sao Triệu Hiểu Khê có thể là đối thủ của ông ta được, nên bà chỉ có thể chịu trận.
Diệp Dung đứng một bên im lặng nhìn, còn kêu la: “Đừng đánh nữa.
Mau dùng tay lại.”
“Giai Thuỵ, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy.” Thấy Triệu Hiểu Khê sắp bị đánh chết, bà ta mới kéo Cẩn Giai Thụy ra, trong giọng nói còn mang theo vẻ hốt hoảng, kéo lý trí ông ta quay về.
Lúc này, Cẩn Giai Thụy mới ý thức được mình vừa làm gì.
Ông ta nhìn Triệu Hiểu Khê, trong lòng thấy hơi hối hận.
Triệu Hiểu Khê nhìn Cẩn Giai Thụy chằm chằm: “Nếu hôm nay ông không đánh chết tôi, ngày mai tôi sẽ khiến ông thân bại danh liệt.”
Cơn giận trong lòng ông ta liền dâng lên, muốn xông tới, nhưng lại bị Diệp Dung ôm chặt: “Giai Thuỵ, ông tỉnh táo lại đi.” Rồi nhìn Triệu Hiểu Khê đang ngồi dưới đất: “Chị còn không đi mau, muốn bị đánh chết hả?”
Triệu Hiểu Khê bò dậy: “Cẩn Giai Thụy, từ hôm nay trở đi, tôi và ông không đội trời chung, ông đối xử với Cẩn Mai thế nào, tôi sẽ đáp trả gấp bội.
Ông nên trông chừng kỷ người tình bé nhỏ của mình vào, nếu cô ta xảy ra chuyện gì...”
“Triệu Hiểu Khê.”
“Giai Thuỵ, đừng nói nữa.”
Rời khỏi nhà họ Cẩn, Triệu Hiểu Khê lạnh lùng nhìn nơi mà mình đã từng sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cảm thấy nơi này cực kỳ bẩn thỉu.
Người bà rất nhếch nhác, tóc rối bời, quần áo nhăn nheo, trên mặt còn có vết bầm, bà đón xe: “Đến bệnh viện!”
Triệu Hiểu Khê đi bệnh viện gần đó, sau khi đến nơi, Triệu Hiểu Khê trực tiếp vào bệnh viện yêu cầu giám định vết thương.
Bác sĩ kiểm tra vết thương, kê đơn thuốc cho bà xong, rồi nhìn bóng lưng rời đi của bà lắc đầu thở dài, lại là một người bị bạo lực gia đình nhưng không dám lên tiếng, đúng là người phụ nữ đáng thương.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Triệu Hiểu Khê liền đến sở cảnh sát, đạt kết quả giám định vết thương lên bàn, lạnh giọng nói: “Tôi muốn tố cáo, có người cố ý gây thương tích!”
Cảnh sát ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Triệu Hiểu Khê thì nét mặt hoàn toàn thay đổi.
“Bà nói vết thương trên mặt là do chồng cũ đánh?” Cảnh sát hỏi.
“Không chỉ trên mặt, còn có trên người nữa, đây là kết quả giám định mà tôi vừa khám ở bệnh viện, tôi muốn tố cáo ông ta cố ý đánh tôi.”
Cảnh sát chăm chú ghi lời khai: “Chồng cũ của bà tên là gì, điện thoại liên lạc số mấy?”
“Ông ta tên là Cẩn Giai Thụy.” Triệu Hiểu Khê đáp.
Cảnh sát dừng tay, nhìn Triệu Hiểu Khê: “Bà nói ông ta tên là gì?”
“Cẩn Giai Thụy” Triệu Hiểu Khê lặp lại.
Lần này cảnh sát nghe rất rõ, nhìn bà chằm chằm: “Người bà nói là Cẩn Giai Thụy ở nhà họ Cẩn?”
“Đúng!” Cảnh sát đặt bút xuống: “Bà Triệu, là như vậy, tuy bây giờ bà là người bị hại, nhưng tội vu cáo phải chịu hình phạt theo pháp luật, bà vẫn muốn tố cáo ông ta?”
“Tôi chắc chắn, bây giờ lập hồ sơ được chưa?” Triệu Hiểu Khê lạnh mặt hỏi.
Cảnh sát thấy bà không giống nói đùa, đành tiếp tục ghi chép.
“Bà Triệu, chúng tôi sẽ để đồng nghiệp đi điều tra dựa theo lời khai của bà, nếu như là thật, chúng tôi sẽ liên lạc với bà, hy vọng mấy ngày tiếp theo bà không được khóa máy.”
“Làm phiền cậu rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại trong nước, chuyện của tôi hy vọng cậu quan tâm nhiều hơn.” Triệu Hiểu Khê khách sáo nói, sau đó quay về khách sạn.
Bà nằm trên giường, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, dường như không cảm giác được đau đớn trên người.
Thật ra trong tay bà có một vài chứng cứ về việc Cẩn Giai Thụy lợi dụng chức quyền.
Ông ta ngồi vị trí này đến mấy năm, không thể hoàn toàn sạch sẽ.
Bà và ông ta là vợ chồng mấy chục năm, cũng từng làm mấy chuyện này vì ông ta, chứng cứ là lấy được khi ấy.
Lúc đó bà quên hủy, không ngờ bây giờ lại trở thành lá bài may mắn của bà.
Bà từng nghĩ sẽ giao cho cảnh sát, nhưng nghĩ lại, nếu lấy lý do này đi tố cáo vạch trần Cẩn Giai Thụy, ngay lập tức ông ta sẽ thân bại danh liệt, sự nghiệp của ông ta cũng tan thành mây khói, thậm chí có thể được mời đi uống trà.
Nhưng nếu vậy thì rất có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Cẩn Tử Văn.
Bây giờ nó đang giữ vị trí cấp cao trong công ty, cho dù là tiền lương hay đãi ngộ đều rất tốt.
Con của bà xuất sắc như vậy, tương lai còn có thể tiến xa hơn nữa, chỉ vì Cẩn Giai Thụy mà ảnh hưởng đến tương lai của nó, bà không nghĩ đây là một cuộc mua bán có lời, nếu như có thể dùng chứng cứ khác khiến ông ta mất hết tất cả, tất nhiên Triệu Hiểu Khê sẽ không do dự gì mà lựa chọn cách đó.
Ngay từ lúc trên xe đến nhà họ Cẩn thì bà đã nghĩ ra cách này, nhưng không ngờ Diệp Dung lại phối hợp với bà đến thế, cố tình ngã xuống cầu thang đúng không, muốn vu khống cho bà hả? Nếu là Triệu Hiểu Khê vẫn yêu Cẩn Giai Thụy trước kia, có thể sẽ đau lòng, sẽ quan tâm, nhưng Triệu Hiểu Khê của bây giờ đã khác rồi.
Sau khi Triệu Hiểu Khê đi rồi, Cẩn Giai Thụy cầm túi chườm đá xoa mặt cho Diệp Dung.
Diệp Dung thấp thỏm nhìn ông ta, thấy ông ta vẫn không nói gì thì nhịn không được mà dò hỏi: “Giai Thuỵ, anh sao vậy?”
Cẩn Giai Thụy nhìn Diệp Dung chằm chằm, làm bà ta lo lắng: “Triệu Hiểu Khê nói em đến Sydney tìm Cẩn Mai?”
Diệp Dung tỏ vẻ bối rối: “Giai Thuỵ, anh đừng giận, em chỉ muốn đi thăm Cẩn Mai một chút thôi.
Anh thừa biết em rất thích Cẩn Mai mà, nhưng con bé vẫn luôn hiểu lầm em.
Lần trước em nghe anh nói con bé không còn nhớ một số chuyện nữa, nên em muốn đến đó làm quen với nó.
Nếu không có ai nói thân phận của em cho nó biết thì bọn em có thể sống hòa thuận với nhau.
Giai Thuỵ, em không ngờ Triệu Hiểu Khê lại kích động như vậy.”
Thấy Cẩn Giai Thụy vẫn im lặng, Diệp Dung kéo vạt áo ông ta: “Giai Thuỵ, anh đừng giận em, em chỉ muốn gặp Cẩn Mai một lần thôi mà.
Anh cũng biết, khuôn mặt Cẩn Mai có hơi giống Ngân Ngân, em...”
Vừa nhắc tới Diệp Ngân, cơn giận của Cẩn Giai Thụy liền biến mất.
Diệp Ngân chính là nỗi đau trong lòng Diệp Dung cũng chính là áy náy lớn nhất của ông ta với người đàn bà này.
Trong mắt Diệp Dung hiện vẻ u ám.
Bà ta biết chỉ cần nhắc tới Diệp Ngân cho dù Cẩn Giai Thụy có giận đến mấy cũng bỏ qua, quả nhiên là vậy.
Ông ta thở dài: “Dung Dung, anh rất xin lỗi.”
Diệp Dung thấy ông ta không tức giận nữa thì mỉm cười: “Anh không giận em là được rồi.
Thật ra, chuyện hôm nay cũng do em mà ra, nếu không phải tại em lén lút bay qua Sydney gặp Cẩn Mai, thì Triệu Hiểu Khê cũng không kích động như thế.”
Cẩn Giai Thụy cầm túi chườm đá bị Diệp Dung để bên cạnh, tiếp tục xoa mặt cho bà ta, “Hiện giờ Triệu Hiểu Khê đúng là một con chó điên, em không cần để ý.
Nếu sau này bà ta còn dám tìm tới đây thì em cứ đuổi đi, đừng cho bà ta vào đây.”
Diệp Dung giả vờ đau đớn, hít một hơi, Cẩn Giai Thụy liền nhẹ tay: “Em cũng thật ngốc, bà ta đánh mà em cũng không biết đánh trả, chỉ biết đứng im một chỗ chịu trận.”
Diệp Dung tủi thân: “Em đâu ngờ chị ta lại đột nhiên ra tay chứ, làm em không kịp phản ứng.”
Hai người đang trò chuyện thì Cẩn Giai Thụy thấy cảnh sát tới nhà mà không hiểu tại sao.
Nghe giải thích xong, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Chờ cảnh sát đi về, Diệp Dung thấy ông ta tức giận thì vội vàng an ủi: “Anh bình tĩnh, bây giờ đi xem Triệu Hiểu Khê trước đi, hay là anh đi xin lỗi chị ấy, dàn xếp chuyện này.
Nếu chị ấy tiếp tục làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng xấu đến anh đấy.”
“Anh đi xin lỗi ư? Lúc ấy anh nên đánh chết người đàn bà độc ác đó.
Thế mà anh lại ngồi đây chờ bà ta phản đòn.” Cẩn Giai Thụy căm tức nói, lúc đầu ông ta còn không hiểu Triệu Hiểu Khê đến đây tìm phiền toái làm gì, thì ra là muốn ép mình ra tay.
“Khoan hãy nói đến mấy chuyện này, bây giờ cần xoa dịu Triệu Hiểu Khê trước.
Anh thử nghĩ xem, nếu chuyện này truyền đến quân khu thì chẳng phải anh sẽ mất hết danh dự sao?” Làm một sĩ quan cấp cao, còn là một người đàn ông, thế mà lại đánh vợ cũ, chuyện này càng ầm ĩ, không cần biết ai đúng ai sai, thì kết quả cuối cùng cũng là Cẩn Giai Thụy sai.
Nghe Diệp Dung nói vậy, Cẩn Giai Thụy mới dần tỉnh táo lại.
Ông ta đi tới đi lui, cau mày suy nghĩ.
“Giai Thuỵ, anh gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Khê đi, giải thích cho chị ấy hiểu, rồi cúi đầu nhận sai, biết đâu chị ấy sẽ tha thứ cho anh.
Nếu anh không muốn gọi, vậy để em gọi điện thoại xin lỗi giùm anh.
Chỉ cần chị ấy chịu tha thứ, muốn em làm gì cũng được.”
Cẩn Giai Thụy vô cùng cảm động, cầm tay Diệp Dung: “Cảm ơn em, Dung Dung mọi chuyện cứ để anh xử.”
Làm sao Diệp Dung có thể yên tâm được, tỏ ra lo lắng hỏi: “Anh định giải quyết như thế nào?”
Cẩn Giai Thụy cười cười, gọi điện thoại cho cục trưởng sở cảnh sát, giải thích hết mọi chuyện: “Thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.
Anh sẽ giải thích rõ ràng với Triệu Hiểu Khê, không quấy rầy cục trưởng nữa.”
Cục trưởng sở cảnh sát vừa mới biết chuyện này, đang cảm thấy đau đầu thì Cẩn Giai Thụy gọi điện thoại tới, giải thích rất hợp ý ông ta: “Cẩn tham mưu trưởng gọi tới đúng lúc lắm, tôi vừa định nói chuyện này với ông.
Tôi đã hiểu hết mọi chuyện, cũng biết con người Cẩn tham mưu trưởng, tôi tin trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
Nếu là hiểu lầm, thì hai vị hãy giải thích rõ ràng với nhau.
Dù sao cũng từng là người một nhà, giữa hai người còn có hai đứa con, ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ.”
Cẩn Giai Thụy cười ái ngại: “Cục trưởng nói rất đúng, ngày mai tôi sẽ tìm bà ấy nói rõ mọi chuyện.
Lần này đã làm phiền cục trưởng rồi, thật ngại quá.”
Cục trưởng cũng không biết nói gì hơn.
Cẩn Giai Thụy cười vui vẻ nói: “Được rồi, để hôm nào tôi mời ông bữa cơm.”
Cúp điện thoại, Diệp Dung nhìn Cẩn Giai Thụy: “Sao rồi?”
“Triệu Hiểu Khê muốn tố cáo thì cũng phải xem cảnh sát có dám nhận vụ án này không.
Anh đã bàn với cục trưởng, ông ta sẽ đè chuyện này xuống giúp anh.
Chờ qua mấy ngày, Triệu Hiểu Khê muốn làm lớn chuyện cũng không được.”
Diệp Dung vẫn còn lo lắng: “Hay là, chúng ta đi xin lỗi Triệu Hiểu Khê đi.
Nếu Cẩn Mai và Tử Văn biết được, chắc chắn sẽ hận anh.
Nhất là Tử Văn, trước đó nó đã hiểu lầm anh rồi, nếu nó biết mẹ nó bị như vậy, thì tình cha con giữa hai người sẽ không thể nối lại nữa.”
Cẩn Tử Văn là con trai độc nhất của Cẩn Giai Thụy, muốn ông ta không quan tâm là chuyện không thể nào.
Lần trước ông ta và Cẩn Giai Thụy chia tay trong tâm trạng không mấy vui vẻ, nếu nó biết ông và mẹ nó xảy ra tranh chấp, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Cẩn Giai Thụy do dự: “Được rồi, mặc kệ nó có biết hay không, dù gì nó cũng không muốn trở về, cứ kệ nó đi.”
Diệp Dung muốn khuyên tiếp, nhưng Cẩn Giai Thụy đã xua tay, xoay người lên lầu.
Bà ta nhìn theo bóng lưng, mãi cho đến khi ông ta vào phòng thì mới ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hai ngày này thì liền cười rộ lên.
Triệu Hiểu Khê, làm tốt lắm, nhưng còn chưa đủ, cứ tiếp tục ầm ĩ đi, tôi vô cùng chờ mong biểu hiện của bà..