Cẩn Mai đã tỉnh, cũng nghe bác sĩ và Cẩn Giai Thuỵ nói chuyện, nhưng cô không mở mắt.
Cẩn Giai Thuỵ theo bác sĩ đi lấy thuốc.
Lúc trở về, thấy Cẩn Mai đang nhắm mắt ngủ, nhưng mí mắt lại run nhè nhẹ.
Cẩn Giai Thuỵ nhẹ giọng nói: “Cẩn Mai, ba biết con đã tỉnh, ba có chuyện muốn nói với con.
Ba biết con oán hận ba, nhưng Tiểu Mai, ba yêu con, dù ba và mẹ con có như thế nào thì ba vẫn yêu con.
Ba rất xin lỗi về chuyện của ba và mẹ con.
Có điều, dì Diệp không phải là kẻ thứ ba.
Lúc ba và dì ấy kết hôn, ba và mẹ con đã ly hôn từ lâu rồi.”
“Sở dĩ mọi người không nói chuyện này với con, là vì nghĩ đến sức khỏe của con.
Lúc đó, con vừa mới hết bệnh, bác sĩ nói con không thể chịu kích thích được.
Ba mẹ gạt con, là vì tốt cho con.”
Cẩn Mai mở mắt, lẳng lặng nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Người phụ nữ đó từng có một đứa con gái với ba?”
Cẩn Giai Thuỵ hơi khựng lại, nhìn đôi mắt trong suốt của con gái, ông ta bỗng nhiên không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, đành phải hỏi: “Cẩn Mai, ai nói với con chuyện này?”
Trong mắt Cẩn Mai lóe lên vẻ nghi ngờ.
Đúng vậy, rốt cuộc là ai nói chuyện này với cô? Vì sao cô biết, mà còn hỏi một cách hiển nhiên như thế?
Nhưng Cẩn Giai Thuỵ lại hiểu phản ứng của Cẩn Mai thành cô không muốn nói.
Chỉ có vài người biết chuyện này, ngẫm lại cũng không khó đoán.
Cẩn Tử Văn sẽ không nói cho Cẩn Mai h biết, vậy chỉ còn có Triệu Hiểu Khê thôi, ông ta càng thêm hận bà.
Cẩn Mai im lặng, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục: “Cẩn Mai, chuyện này rất phức tạp, liên quan đến chuyện xưa, đó là ân oán giữa ba và mẹ, không liên quan đến con và anh con.
Ba hy vọng con có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, đừng vì ba mẹ ly hôn mà có thành kiến với ba.”
Cẩn Mai không biết mình đang có cảm giác gì, lòng của cô bỗng nhiên rất bình tĩnh, cứ như cô đã từng hết hy vọng với cuộc sống này vậy.
Cô lẳng lặng nhìn Cẩn Giai Thuỵ, bên tai là tiếng nói của ông ta, nhưng cô lại không lọt nổi một câu, hình ảnh trước mắt dần trôi xa, rồi trở nên mờ nhạt.
Cẩn Giai Thuỵ nói một lúc lâu, thấy Cẩn Mai vẫn không có phản ứng gì, thì bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với cả Cẩn Mai.
Lúc tới bệnh viện, vẻ mặt Cẩn Tử Văn rất khó coi.
Mặc dù biết Cẩn Mai đã không sao, nhưng lửa giận trong anh vẫn không vơi.
Thấy Cẩn Giai Thuỵ, anh cũng không thèm chào.
Diệp Dung đứng ở ngoài phòng bệnh thấy tình hình bên trong, trong mắt đều là ý cười.
Sau khi vào phòng bệnh, bà ta lại đổi sang vẻ mặt áy náy và lo lắng.
“Giai Thuỵ, Cẩn Mai không sao chứ?”
Cẩn Mai thấy Diệp Dung, ánh mắt liền thay đổi, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Dung: “Mời đi ra ngoài.”
Khuôn mặt Diệp Dung cứng đờ, ngẩn người không nói lời nào.
Cẩn Giai Thuỵ thấy đau lòng, nhưng nhìn đến ánh mắt của Cẩn Mai bèn nói: “Dung Dung, em về trước đi, ở đây em không cần lo.”
Vẻ mặt Diệp Dung ỉu xìu, nhưng vẫn cười nói: “Em về ngay đây.
Cẩn Mai, mặc kệ con ghét dì đến mức nào, mặc kệ con suy nghĩ gì về chuyện kết hôn của dì và ba con, thì đó đều là chuyện của người lớn.
Ba con không nói với con, là vì không muốn gây ảnh hưởng đến sức khỏe của con, hy vọng con đừng hiểu lầm ý tốt của ba con.
Dì đi trước đây, con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cẩn Mai quay đầu không muốn nhìn bà ta, Diệp Dung thở dài rồi đi về.
“Ông cũng đi đi.” Cẩn Mai đuổi người.
Lúc này, cô không muốn nhìn thấy Cẩn Giai Thuỵ, cũng không muốn nghe ông ta nói chuyện, lòng của cô đang rất rối bời.
“Cẩn Mai.” Cẩn Giai Thuỵ gọi.
Cẩn Tử Văn nhìn Cẩn Giai Thuỵ, nói: “Sức khỏe Tiểu Mai không tốt, ông đừng kích thích con bé.”
Lời muốn nói của Cẩn Giai Thuỵ nghẹn lại trong cổ họng, ông ta thở dài rồi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn, cô giành nói trước: “Anh đừng nói gì cả, em muốn yên tĩnh một mình.”
“Được, anh không nói, anh ở đây với em.
Nếu em cần gì thì nói với anh.”
Cẩn Mai gật đầu, quay đầu nhìn ngoài ra cửa sổ.
Ngay vừa rồi, trong đầu cô hiện lên nhiều hình ảnh xa lạ, còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được.
Cẩn Mai nhắm mắt lại, cô muốn trở về thành phố Sydney, tất cả mọi thứ ở đây đều làm cô khó thở.
Cẩn Tử Văn đợi Cẩn Mai ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi, Cẩn Mai vốn ngủ say bỗng nhiên mở mắt, mang giày vào rồi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc quay lại, Cẩn Tử Văn không thấy Cẩn Mai, anh vội hỏi y tá, y tá nói cô tự mình đi xuống lầu, anh liền đi tìm khắp bệnh viện, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Gọi điện thoại cho Cẩn Mai, cô không nghe máy mà chỉ gửi tin nhắn cho anh, nói muốn yên tĩnh một mình, khi nào suy nghĩ thông suốt cô sẽ quay lại, còn đảm bảo sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch.
Hoàng Yến Chi đang ở nhà vẽ tranh, người mẫu là Quân Hạo Kiện.
Mấy ngày gần đây, cô rất thích vẽ anh, chỉ cần có thời gian là hai người ngồi trong phòng khách, một người làm mẫu, một người vẽ.
Nghe có người tìm mình, Hoàng Yến Chi còn đang đoán là ai, đến khi thấy Nhan Tịch thì cô càng thêm ngạc nhiên.
“Cẩn Mai?”
Cẩn Mai nở nụ cười, phối với sắc mặt tái nhợt, làm nụ cười này trở nên rất khó xem: “Chị, em xin lỗi vì bỗng nhiên tới tìm chị, nhưng em không còn chỗ nào có thể đi được nữa.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe lên, cô lùi ra nhường đường: “Em vào đi.”
Cẩn Mai vào nhà, thấy Quân Hạo Kiện thì hơi sững sờ.
Thấy Cẩn Mai, anh nói với Hoàng Yến Chi: “Anh lên phòng trước.” Cô gật đầu.
Hoàng Yến Chi rót cho Cẩn Mai một ly nước ấm: “Sao em tìm được chị?”
Cẩn Mai cầm ly nước trong tay ủ ấm, lúc này cô mới thấy hơi lạnh.
Nghe Hoàng Yến Chi hỏi, cô nhỏ giọng nói: “Trên mạng có hồ sơ cá nhân của chị, nói chị gả cho cháu trai trưởng nhà họ Quân, em biết nhà họ Quân ở trong Đại Viện, nên em tìm tới đây.”
“Nếu chị không có ở đây thì sao?”
“Em muốn thử vận may, nếu không thấy chị thì em sẽ đi.”
Hoàng Yến Chi nhìn Cẩn Mai, không biết đang suy nghĩ gì: “Sao em muốn tìm chị?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Em không biết, hôm nay ở trong bệnh viện, em chỉ muốn gặp chị, ý muốn này rất mãnh liệt, ngay cả em cũng thấy ngạc nhiên, sau đó em liền đến đây.”
Cẩn Mai không thể hiểu nổi cảm giác này của mình, may mà Hoàng Yến Chi không thấy phiền.
Cô thầm thở dài, trên đường tới đây, cô nghĩ có lẽ sẽ bị chặn ngoài cổng, có lẽ sẽ bị xem là bệnh nhân tâm thần.
Thật may mắn, Hoàng Yến Chi thân thiết giống như trong suy nghĩ của cô, tất cả giả thiết đều không xảy ra.
“Xin lỗi vì đã tới đây làm phiền chị, em biết em làm vậy là rất không lễ phép, nhưng em cũng không biết tại sao mình lại muốn gặp chị như vậy.” Cẩn Mai nhỏ giọng nói.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau xót.
Cô biết nguyên nhân Cẩn Mai làm như vậy, cũng bởi vì biết, nên mới càng thêm khổ sở.
Cẩn Mai, chị cực kỳ cực kỳ hy vọng em quên chị đi, không mong tiềm thức của em xem chị là người có thể tin tưởng và dựa dẫm.
“Không sao, em có thể đến tìm chị bất cứ lúc nào.
Người nhà của em biết em tới tìm chị không?” Hoàng Yến Chi hòi.
Cẩn Mai lắc đầu, đáy mắt Hoàng Yến Chi hiện lên vẻ quả nhiên là như vậy: “Em làm vậy sẽ khiến người nhà của em sẽ lo lắng.”
Cẩn Mai cúi đầu: “Em biết, nhưng em không muốn gặp bọn họ.
Chị, em biết mình tùy hứng, nhưng em chỉ muốn gặp chị một lúc thôi, em bảo đảm sẽ không làm phiền chị lâu, lát nữa em sẽ đi ngay.”.
Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ giải thích: “Chị không có ý này, em muốn ở bao lâu cũng được.
Chị chỉ mong em nói với người nhà một tiếng, đừng để bọn họ sốt ruột.
Hay là em cho chị số điện thoại người nhà của em, chị nhắn giúp em?”
Cẩn Mai đọc số điện thoại của Cẩn Tử Văn, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho anh trước mặt cô.
Anh biết Cẩn Mai ở nhà Hoàng Yến Chi, vừa cảm thấy bất ngờ: “Cẩn Mai biết chuyện ba mẹ ly hôn nên không vui, phiền em chăm sóc nó một chút.
Ngày mai tôi sẽ đến đón con bé.”
Hoàng Yến Chi nhìn Cẩn Mai, rồi “Ừ” một tiếng.
“Anh em nói ngày mai tới đón em.” Hoàng Yến Chi nói.
Cẩn Mai gật đầu: “Cảm ơn chị, em làm phiền chị rồi.”
“Đừng nói phiền phức gì cả.
Lúc gặp em ở thành phố Sydney, chị cũng rất thích em.
Nhưng lúc đó chị quên giới thiệu, chị tên là Tris.”
Hai mắt Cẩn Mai sáng lên: “Em tên là Cẩn Mai, Cẩn trong Cẩn trọng, Mai trong ánh nắng ban mai.”
Hoàng Yến Chi cười dịu dàng nói: “Ừ, tên em rất đẹp.”
Tâm trạng của Cẩn Mai bỗng nhiên tốt hơn vài phần.
Bỗng nhiên, ánh mắt Cẩn Mai rơi lên bụng cô, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: “Chị sắp làm mẹ ạ?”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi dịu dàng: “Ừ, hơn năm tháng rồi.”
Lần trước, Cẩn Mai gặp Hoàng Yến Chi ở thành phố Sydney, khi đó cô còn chưa mang thai, ai ngờ lần này gặp lại cô đã sắp làm mẹ rồi.
Cẩn Mai dè dặt hỏi: “Chị, em có thể sở bụng của chị không?”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu, Cẩn Mai cẩn thận đặt tay lên bụng cô.
Đúng lúc này, nhóc con trong bụng cô đá một cái, Cẩn Mai càng thêm kinh ngạc.
“Thì ra cục cưng ở trong bụng mẹ đạp như thế!” Cẩn Mai cảm thán một câu, đây là lần đầu tiên có cảm nhận được máy thai.
Hoàng Yến Chi không ngờ cậu nhóc trong bụng lại nể mặt như thế.
Qua một thời gian, cô phát hiện cậu nhóc rất lười, ít khi cử động.
Nhiều lúc, Quân Hạo Kiện nhìn nó cả ngày, chỉ mong thấy được nó cử động, nhưng nó nhất quyết không có động tĩnh gì, khiến anh vô cùng lo lắng.
Nếu không phải tim thai biểu hiện bình thường, kết quả kiểm tra cũng nói không có vấn đề gì thì anh thật sự sẽ lo lắng cậu nhóc xảy ra chuyện.
“Xem ra nó rất thích em.” Hoàng Yến Chi nói.
Trên mặt Cẩn Mai tràn đầy ý cười.
Đêm đó, Cẩn Mai vốn định đi về, dù sao cô cũng ngượng khi tùy tiện tới nhà người khác.
Nhưng Hoàng Yến Chi lo lắng một mình cô ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, nên giữ cô ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Cẩn Tử Văn tới đón Cẩn Mai, trên tóc còn đọng sương.
Hoàng Yến Chi đoán là anh đã đợi ở bên ngoài một lúc lâu.
Cẩn Mai thấy Cẩn Tử Văn, cúi đầu chào anh.
Qua một đêm, cô đã nghĩ thông suốt một số việc, cũng hơi hối hận vì mình lại tùy hứng rồi.
Cẩn Tử Văn nhìn Cẩn Mai một cái, rồi nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Cô Hoàng, thật ngại quá, em gái tôi làm phiền cô rồi, bây giờ tôi sẽ đưa em ấy đi.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Không phiền, Cẩn Mai rất ngoan, không gây phiền gì cho tôi cả.”
Cẩn Tử Văn gật đầu, nhìn lướt qua Quân Hạo Kiện ngồi trên xe lăn: “Vậy chúng tôi về trước.”
Hoàng Yến Chi vỗ vai Cẩn Mai: “Sau này có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho chị.”
Cẩn Mai gật đầu, theo Cẩn Tử Văn đi về.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Ngày hôm sau, Triệu Hiểu Khê nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của Diệp Dung.
“Giữa chúng ta không có gì để nói, tôi cũng không muốn nói chuyện với cô.
Tôi sẽ không gặp cô!” Triệu Hiểu Khê nói một cách lạnh lùng.
“Nếu tôi muốn nói về Cẩn Mai thì sao? Cô vẫn không đi à?” Diệp Dung nói.
Triệu Hiểu Khê ngẩn người: “Cô nói cái gì?”
Diệp Dung cười: “Tôi tin cô.
đã nghe rõ tôi vừa nói gì.
12 giờ trưa mai tại quán cà phê Ảo Tưởng.
Nếu cô không tới, thì cô sẽ không còn cơ hội biết chân tướng Cẩn Mai bị bắt cóc.”
Triệu Hiểu Khê sầm mặt lại, ngẩn người nhìn điện thoại không nói lời nào.
Lúc Triệu Hiểu Khê tới chỗ hẹn, Diệp Dung đã ngồi ở đó rồi.
Bà ta mặc sườn xám, nhìn bề ngoài, bà ta là một người phụ nữ không đến năm mươi tuổi.
Còn Triệu Hiểu Khê, bởi vì chuyện của Cẩn Mai nên bà mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Rõ ràng là kém Diệp Dung vài tuổi, nhưng bề ngoài lại trông hơn tuổi bà ta rõ rệt.
Bà ngồi xuống đối diện Diệp Dung:“Tôi đã tới rồi, cô muốn nói gì với tôi?”
Triệu Hiểu Khê đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Dung cười cười: “Tôi gọi cho cô một ly cà phê, chúng ta từ từ nói.”
“Diệp Dung, có gì thì nói thẳng ra đi, chúng ta chưa thân đến mức có thể ngồi uống cà phê với nhau.”
Diệp Dung uống một ngụm cây cà phê, thong thả nói: “Vội gì chứ, những chuyện nên nói tôi sẽ nói.
Chúng ta quen biết nhau cũng hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tôi thấy cô là trong hôn lễ của cô và Giai Thuỵ.
Khi đó, cô là thiên kim nhà họ Triệu, Giai Thuỵ là cháu trai trưởng nhà họ Cẩn, ai cũng nói hai người là trời đất tạo nên một đôi.
Còn tôi, tôi chỉ có thể đứng trong góc nhìn hai người nhận lời chúc phúc của mọi người.
Cô biết tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào không?”
Triệu Hiểu Khê nhìn Diệp Dung, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Diệp Dung cười, tiếp tục nói: “Tôi biết cô hận tôi, giống như tôi hận cô vậy.
Trước đây, cô hận tôi lấy mất trái tim của Giai Thuỵ, còn tôi hận cô đoạt thân thể của Giai Thuỵ và danh phận thiếu phu nhân nhà họ Cẩn.
Hơn hai mươi năm, chúng ta đều vây quanh một người đàn ông.
Bây giờ, chuyện của hai mươi năm trước lặp lại lần nữa.
Có điều, lần này người có danh phận phu nhân nhà họ Cẩn là tôi.”
Vẻ mặt Triệu Hiểu Khê rất khó coi “Bây giờ, Cẩn Giai Thuỵ đã là của cô, cô còn nói chuyện này làm gì? Nếu cô tìm tôi để ôn lại kỷ niệm xưa thì xin lỗi, tôi rất bận.” Triệu Hiểu Khê đứng lên muốn đi.
Diệp Dung bỗng nhiên bày ra vẻ cầu xin: “Tôi tới đây cầu xin cô rút đơn kiện.
Ngày hôm đó, Giai Thuỵ ra tay là anh ấy không đúng.
Nhưng mà, một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm.
Huống hồ, hai người làm vợ chồng mấy chục năm, lại còn có hai đứa con.
Cô hãy nể mặt Cẩn Mai và Tử Văn, đừng ép cha của bọn nhỏ quá.”
Diệp Dung đột ngột thay đổi cách nói chuyện khiến cho Triệu Hiểu Khê không phản ứng kịp: “Diệp Dung, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Triệu Hiểu Khê tôi biết cô hận tôi, cô nghĩ tôi phá hoại tình cảm vợ chồng giữa cô và Giai Thuỵ.
Nhưng sau khi hai người ly hôn thì tôi và Giai Thuỵ mới thật sự ở bên nhau.
Trước đó, tôi và anh ấy không có bất cứ quan hệ không đúng đắn nào.
Tôi xin dùng tính mạng của mình thể! Tôi cầu xin cô nể mặt quá khứ và bọn trẻ mà buông tha cho Cẩn Giai Thuỵ Nếu cô kiện anh ấy, thì sự nghiệp của anh ấy sẽ hoàn toàn bị hủy hoại mất.” Diệp Dung đau khổ cầu xin..